Mục lục
Vô Tận Cường Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy hơn mười phát đạn tên lửa bay tới, sắc mặt Kim Cương hoàn toàn trắng bệch.

Năng lượng của hắn còn thiếu rất nhiều để điều khiển nhiều đạn tên lửa như vậy, mà mạo hiểm giả độ khó ban đầu, tố chất thân thể của hắn cũng xa xa không đạt tới tình trạng có thể chống lại đạn tên lửa.

Chu Nghi Vũ đột nhiên lao ra ném một trái lựu đạn từ trường.

Lựu đạn từ trường phá không bay đi, toàn bộ kíp nổ năm phát đạn tên lửa chung quanh. Cùng lúc đó, Kim Cương dùng Niệm Khống đẩy một quả tên lửa về phía quả đang bay tới Tập Tiểu Phàm, hai quả tên lửa đồng thời bạo tạc nổ tung trên không. Mập mạp thì vọt tới bên người Hồng Lãng, giơ khiên lớn che đầu, ngạnh sanh chống được một kích này. Hắn là kẻ có lực phòng ngự mạnh nhất trong tất cả mạo hiểm giả ở đây, trải qua một cú tạc, khiên nặng cấp DD bị giảm mất 170 điểm độ bền, nhưng hai người lại hoàn hảo không chút tổn hại. Hồng Lãng ngơ ngác nhìn mập mạp, như thế nào cũng nghĩ không ra mình lại được cứu bởi tên mập ngày ngày bị mình quát mắng.

Mà cái tên mập mạp này đã cứu được hai người chỉ trong một thời gian ngắn, vẫn còn cười hắc hắc ngây ngô nhìn Hồng Lãng.

Còn lại những người khác, Tập Tiểu Phàm cố nhiên là ngơ ngác không biết gì, về phần ba kẻ mạo hiểm nọ, gã gọi là Lữ Đức mạnh mẽ đánh ra một đường sóng xung kích, thẳng hướng nghênh tiếp, đánh rơi đạn tên lửa bay tới mình.

Còn có một quả bay về phía Hòa Thượng, Hòa Thượng cũng không né tránh. Mắt thấy đạn tên lửa đánh trúng Hòa Thượng, đợi đến khi khói thuốc súng tán đi, lại chỉ thấy một mảnh cọc gỗ, bản thân Hòa Thượng lại xuất hiện một chỗ khác.

Về phần mạo hiểm giả ục ịch cuối cùng tự xưng Kinh 12 kia lại đột nhiên bắt lấy một gã chiến sĩ nhảy dù bên người ném ra ngoài.

Tên lửa đụng vào thân thể lính dù, nổ tan nát bấy, huyết nhục văng đầy trời.

Hồng Lãng nhìn hằm hằm, đang muốn nổi giận mắng to, Kim Cương đã xông lại: “Đi mau!” “Thế nhưng…” “Ta đã thấy!” Kim Cương quát khẽ nói: “Nhớ kỹ, Thẩm Dịch không có mặt, tại đây ta lớn nhất, nghe ta, đi mau!” Nhóm lớn Terminator hiện hình, tất cả mạo hiểm giả cùng binh sĩ lính dù đồng thời lui lại về sau.

Ba chiếc việt dã lao ra cánh đồng dốc phía sau trung tâm sửa chữa, ngừng lại sau một mảnh sườn núi thấp.

Bốn gã binh sĩ phụ trách bọc hậu đã bị nhóm Terminator tiên phong xông tới bên người, cắm bàn tay to của chúng vào lồng ngực những binh sĩ kia. “Nhóm Terminator đi đầu sắp lao ra ngoài! Mau kíp nổ nhanh!” Hồng Lãng vội vã kêu to.

Độc nhãn của Kim Cương khóa cứng trung tâm sửa chữa: “Móa, chúng phân tán cực rộng, cũng không tụ quần, quả thực còn khôn khéo hơn xa dị nhân! Như vậy kíp nổ tạc không được toàn bộ!” “Lần kia bởi vì chúng ta trong vòng vây, dị nhân mới có thể tập trung.” Hồng Lãng vẫn còn có lòng dạ thanh thơi giải thích cho dị nhân một câu, sau đó lập tức nói: “Có thể tạc bao nhiêu thì tạc bấy nhiêu đi!” “Động thủ!” Kim Cương gân cổ rống to hết mức.

Một gã binh sĩ lính dù tinh anh trên xe việt dã mạnh mẽ đè xuống kíp dẫn nổ lạc hậu từ thời Thế Chiến thứ hai.

Ầm một phát, mảng lớn thuốc nổ dưới lòng đất trung tâm sửa chữa đồng thời bạo tạc. Bụi đất thoáng chốc bay lên, che đậy cả phiến thiên không, tiếng nổ kinh khủng như sấm rền bên tai, chấn cho đầu óc ong ong loạn hưởng.

Khí lãng như thủy triều lan ra khắp phương, ngay cả đám người mạo hiểm cách vài trăm mét đều cảm nhận được địa chấn cùng khí lãng cường liệt xông tới.

Vô số linh kiện máy móc trong trung tâm sửa chữa gào thét bay ra từ vụ nổ, giống như lợi khí giết người bắn về bốn phía, tất cả mọi người sợ tới mức nhao nhao cúi đầu tránh né.

Đợi cho cơn cuồng phong kim loại hỗn độn đi qua, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy khắp nơi trên đât đều là linh kiện máy móc tàn phá, hai gã lính dù, một gã bị đinh ốc quẹt thương cánh tay, một tên khác bị mảnh kim loại cắt đứt động mạch đùi. “Tổ cha nó!” Hồng Lãng ngơ ngác mắng một câu: “Các ngươi đã chôn bao nhiêu thuốc nổ dưới mặt đất vậy? Nổ hơi bị kinh a?” Chu Nghi Vũ lập tức nói: Chính Thẩm Dịch bảo lính của hắn vùi đấy, nghe nói là chôn xuống tất cả thuốc nổ có thể tìm được, hơn nữa đặt rất nhiều nhiên liệu lỏng dễ cháy nổ gần đó…” Theo Chu Nghi Vũ dứt lời, trung tâm sửa chữa lại lần nữa phát ra tiếng nổ đinh tai, sau đó là vô số tiếng nổ vụn vặt khác.

Chu Nghi Vũ nhún vai: “Cái này gọi là bạo tạc tập hai.” Hồng Lãng tức giận trả lời: “Ta biết thừa.” Lần nổ tung này phạm vi cực lớn, cơ hồ bao quát toàn bộ trung tâm sửa chữa. Bản thân Thẩm Dịch cũng không phải chuyên gia phương diện này, nhưng bên trong nhóm lính dù của hắn lại có.

Binh sĩ tinh anh phụ trách ấn nút kíp nổ tên là Lair, vốn là chuyên gia kíp nổ trong tiểu đoàn lính dù 2. Đương nhiên, Lair chỉ am hiểu phương thức bạo phá nguyên thủy, bất quá điều này cũng không ảnh hưởng hắn vận dụng thuốc nổ trong tay, tối đa hóa uy lực của chúng. Trước đó bố trí thuốc nổ trong thế giới X-Men, cũng là hắn chọn lựa chỗ đứng an toàn nhất cho bọn Thẩm Dịch.

Xa xa nhìn lại, trên không trung tâm sửa chữa bốc cháy lên ngọn lửa ngập trời.

Hồng Lãng thở ra một hơi dài: “Kiểu này, đám kia hẳn nên chết hết đi.” Khẩu khí Chu Nghi Vũ lại trở nên vô cùng cổ quái: “Chỉ sợ… chưa chắc.” Mảng lớn khói đen dày đặc tán đi, vô số máy móc kim loại đang từng bước một đi ra từ chiến trường thiêu đốt tràn ngập khói thuốc súng. Hầu hết thân thể của bọn chúng đã tàn khuyết không đầy đủ, liền súng ống cũng bị hủy diệt hơn nửa, bộ phận khung xương kim loại bị lửa nung biến thành cây sắt đỏ ngầu, lại không ảnh hưởng mảy may hành động của chúng.

Một đôi mắt điện tử xuyên phá khói mê u ám, tập trung vào người đám mạo hiểm giả. “Quỷ tha ma bắt!” Tất cả mọi người đồng thời mắng lên.

Hồng Lãng tức giận nói: “Sao chúng không nổ chết quách đi?” Ngược lại Lair tỉnh táo trả lời: “Thưa ngài, kỳ thực thuốc nổ dưới đất gây ra phá hoại có hạn, lực sát thương trực tiếp lên thân thể không thể mạnh hơn đạn tên lửa. Chỉ có điều diện tích phân bố của thuốc nổ rộng hơn, diện tích che phủ lớn hơn, hơn nữa số lượng đủ nhiều có thể hình thành lực trùng kích phá hư đủ lớn, đồng thời dẫn phát hiệu quả thiêu đốt trên diện rộng, cho nên thanh thế trông có vẻ đồ sộ, thoạt nhìn cũng khá dọa người. Huống chi bên trong còn có T-800 chúng ta không biết tình huống cụ thể.” “Nói cách khác chúng không chết là bình thường, chết mới là lạ đúng không?” “Cấp trên đã từng nói qua, vô luận như thế nào, một hồi chiến đấu ác liệt là không thể tránh khỏi, ngài ấy chỉ đơn thuần không thích bị người rượt sát mông, nhưng chưa bao giờ cho rằng có thể một lần hành động tiêu diệt đối thủ. Bất kể nói thế nào, chúng hiện tại dễ đối phó hơn nhiều, dù sao chúng đều bị tổn thương… Câu cuối cùng này thuộc về ý kiến cá nhân tôi.” “Thẩm Dịch, tên khốn nhà ngươi… Ngay cả binh lính của ngươi đều là khốn kiếp.” Hồng Lãng lầm bầm. Trong nhiệm vụ Thế Chiến thứ hai, thuốc của hắn chính là hiến cho tên lính này, nhưng Lair bây giờ trở mặt với hắn, chỉ nhận Thẩm Dịch, làm hắn rất khó chịu. “Cảm ơn ngài khích lệ.” Lair trả lời tỉnh queo.

Nhóm lớn Terminator từng bước đi ra trung tâm sửa chữa.

Thuốc nổ phân tán hình thành uy lực quyết định bởi nhiều nhân tố, khó mà dễ dàng phán định tổn thương giống như đạn tên lửa hay tên lửa đạn đạo. Có thể xác định là, ước chừng hơn năm mươi Terminator tiến vào trung tâm sửa chữa, chỉ có không đến năm con bị nổ chết trực tiếp. Phần lớn Terminator bị thương, một số bị hủy vũ khí, một phần nhỏ tẹo bị trọng thương.

Hơn bốn mươi người máy Terminator y nguyên bảo trì lực chiến đấu nguyên vẹn, bắt đầu hung hăng khí thế phóng tới đám mạo hiểm giả.

Kim Cương dùng con mắt duy nhất sót lại của mình đếm số Terminator còn thừa, thở dài ra một hơi nói: “Còn thừa không đến một nửa, súng ống cơ bản bị hủy, đạn tên lửa cơ bản dùng hết… Lair nói không sai, hiện đã dễ đối phó hơn trước một ít. Sao đây mấy anh? Bình quân một chọi sáu, lên chứ?” Hồng Lãng khẽ rên một tiếng: “Sợ cái búa, tổng cộng chín T-800, ba mươi lăm T-750, lão tử cố mà làm, tiếp hai T8, bốn T-750, còn lại cho các ngươi.” Kim Cương hừ lạnh: “Tốt, ta cũng hai T8, bốn T-750.” Chu Nghi Vũ cười cười: “Ta đây liền một T8, sáu cái T-750.” Tất cả mọi người đồng thời kinh ngạc liếc hắn một cái, Chu Nghi Vũ nhún nhún vai: “Chưa hẳn đánh thắng được, nhưng cù cưa thì có thể.” Hòa Thượng gật gật đầu: “Như vậy còn thừa lại bốn T8, hai mươi mốt T-750, mỗi người một T8, năm T-750, còn dư một T-750, giao cho ai đây? Nói trước, năng lực của tôi chỉ sợ không đối phó được dư thừa.” “Giao cho tôi đi.” Một thanh âm đột nhiên vang lên.

Nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh, dĩ nhiên là Marcus. “Được không đấy?” Kim Cương hơi kinh ngạc. “Không được cũng phải được, đối kháng máy móc chẳng lẽ không phải chức trách mỗi một nhân loại sao? Để tôi tận hết sức đi.” Marcus trả lời.

Nghĩ nghĩ, Kim Cương chỉ chỉ vài tên lính dù: “Được rồi, mấy người các ngươi bảo hộ Kely và Tiểu Phàm, mang cả hai ly khai chiến trường, càng xa càng tốt, trừ phi chúng ta gọi các ngươi trở về, nếu không cấm gia nhập chiến đấu.” Đến tình huống hiện tại, lính dù đã không còn nhiều lắm, ở lại cũng không tác dụng bao nhiêu. “Không! Em muốn chiến đấu cùng các anh!” Kely kêu to.

Kim Cương trừng Kely: “Oắt con câm miệng, đừng nói không với ta, ta nói cho ngươi rõ, nếu như ngươi phản đối quyết định của chúng ta, ta sẽ không ngại đánh ngất ngươi. Nhưng hậu quả đánh ngươi ngất xỉu, ảnh hưởng ta rất lớn, tương đương với việc có người nã một phát súng ngay đầu ta! Hiểu không? Có lẽ ngươi không hiểu, nhưng nếu ngươi thực muốn giúp một tay thì hãy cách chiến trường càng xa càng tốt. Bảo đảm an toàn tính mạng của ngươi rất trọng yếu với chúng ta! Nếu như ngươi chết, chúng ta cũng xong đời!” Kely kinh ngạc nhìn Kim Cương, cậu hoàn toàn không hiểu lời này có ý gì. Tại sao tánh mạng của mình trọng yếu với bọn họ như vậy? Nhưng nhìn vẻ mặt phẫn nộ mà nghiêm túc của Kim Cương, hiển nhiên không phải đang nói đùa. “Như vậy… được rồi.” Kely gật đầu theo bản năng. “Quyết định vậy đi.” Vài tên lính dù còn lại mang theo Tập Tiểu Phàm và Kely vội vàng ly khai.

Bảy kẻ mạo hiểm nhìn nhau một chút, cười hắc hắc vài tiếng, đột nhiên bọn hắn đồng thời bỏ súng vào trong văn chương, sau đó hét lớn một tiếng: “Giết!” Cuồng xông vào nhóm lớn Terminator trước mắt.

Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng, cho dù là tại niên đại cơn lũ sắt thép, lực lượng cơ bắp vẫn là thứ quan trọng nhất trong việc sinh tồn.

Huyết nhục va chạm máy móc, lực lượng dã man nguyên thủy phân cao thấp cùng khoa học công nghệ cao, người phát minh cùng vật được phát minh, triển khai một hồi chém giết tàn khốc, tất cả vì sinh tồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK