Mục lục
Vô Tận Cường Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người tới đúng là Ambela, bên cạnh nàng còn có một mạo hiểm giả, là Tông Đường đội Phong Lâm.

Đứng ở cửa, Ambela mỉm cười nhìn Thẩm Dịch: “Thẩm đại đội trưởng, chúng tôi lại tới quấy rầy anh rồi.” Thẩm Dịch cười cười: “Hoan nghênh hoan nghênh, mời hai vị vào trong.” Hai người vào phòng ngồi xuống, Tông Đường mở miệng nói: “Đội trưởng Thẩm, có thể bàn chuyện với một mình anh được không?” “Nếu là chuyện liên quan đến việc phân phối điểm nhiệm vụ thì không cần phải một mình nói chuyện, mọi người công bằng là đủ.” Thẩm Dịch cũng không định điều mấy người Kim Cương đi chỗ khác.

Ambela và Tông Đường dắt tay nhau mà đến, thật hiển nhiên trước đó đã ước định qua, dưới loại tình huống này, bản thân lấy một chọi hai, tuyệt đối là thua thiệt. Đàm phán vốn dĩ hết sức chú trọng khí thế, càng nhiều người càng có lợi cho mình. Dù cho bọn Hồng Lãng chỉ đứng sau lưng một câu không nói, cũng đều là một loại trợ giúp.

Ambela tự nhiên cười nói: “Quả nhiên không hổ là đội trưởng Thẩm có thể tiêu diệt đội Thứ Huyết, anh hẳn là đã sớm chờ chúng tôi tới?” Thẩm Dịch nhún vai: “Tin tức của các vị cũng linh thông thật đấy, nhanh vậy đã thăm dò ra ngọn nguồn của tôi.” Tông Đường cười nói: “Không thể không nhanh a, đội Long Nha chính là vết xe đổ, đội trưởng Thẩm ra tay ngoan độc, phách lực cũng lớn, diệt đội ngũ người ta không nói, còn bức bách đội viên họ bán mạng cho mình, bộ anh không sợ đến lúc đó bọn họ bắt tay nhau làm phản?” Thẩm Dịch cười cười: “Huyết Tinh đô thị không có thù oán, chỉ có lợi ích. Tình cảm riêng tư quá nặng sẽ không đi được xa, tôi tin tưởng bọn họ biết nên lựa chọn thế nào.” Tông Đường và Ambela đồng thời liếc mắt nhìn nhau.

Tông Đường nói lời này không phải là tùy tiện, gã kỳ thật ám chỉ Thẩm Dịch rằng bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng cũng không đáng tin, thông qua loại phương thức này phủ nhận chiến lực hiện hữu trong tay Thẩm Dịch. Một khi Thẩm Dịch bị ép thừa nhận, vậy đồng nghĩa thực lực Thẩm Dịch sẽ bị đánh giá thấp, lâm vào địa vị bất lợi trong việc tranh đoạt lợi ích.

Vậy mà lại gặp phải Thẩm Dịch mềm không được cứng không xong, một câu liền nhẹ nhàng bác bỏ cách nói của Tông Đường. Hai người thấy không có khả năng mải dây dưa vấn đề này, Ambela chỉ có thể nói: “Đội trưởng Thẩm có lòng tin với bản thân như vậy thật đáng quý. Nếu đội trưởng Thẩm đã biết ý định đến của chúng tôi, tôi đây liền nói thẳng, sáu chỗ nhiệm vụ, các anh cầm nhiệm vụ bảy ngôi mộ cổ, có thể chọn thêm một nhiệm vụ giữa Maggot Lair và Claw Viper Temple. Tôi và đội trưởng Tông cầm nhiệm vụ Arcane Sanctuary, Điện Ngục (The Palace Cellar) cùng với nhiệm vụ mà đội trưởng Thẩm chừa lại, còn một nhiệm vụ cuối cùng sẽ giành cho những mạo hiểm giả rải rác kia, thế nào đây?” Kim Cương hừ lạnh: “Nghe không tệ, bọn ta cầm hai nhiệm vụ, hai đội các ngươi mới cầm ba nhiệm vụ, chỉ là nhiệm vụ Điện Ngục trị giá tới 1800 điểm, một cái có thể đọ hai ba cái.” “Cũng không thể nói vậy.” Ambela cực kỳ chua ngoa nói: “Nhân số chân thật của đội các vị chỉ có sáu người, còn lại đều là người gia nhập từ ngoài đến. Nếu như tùy tiện thêm mấy người có thể tính là lực lượng bản thân, đội Nam Hải và đội Phong Lâm chúng tôi đây cũng có thể lập tức tuyển thêm nhân viên đúng không? Chỉ có điều hậu quả của việc làm như vậy, chính là tiện nghi cho những kẻ vô dụng ấy.” Tông Đường cũng nói: “Nhiệm vụ lần này không có khả năng thỏa mãn nhu cầu mỗi người, cho nên chung quy là phải bỏ qua những người này mới được, vấn đề duy nhất là, người bị bỏ qua đến cùng sẽ là ai! Đội trưởng Thẩm hẳn là còn không biết? Đám mạo hiểm giả rải rác kia đã bắt đầu thương thảo tạm thời liên hiệp.” Ambela nói tiếp: “Hiện tại số mạo hiểm giả lẻ tẻ tổng cộng có 15 người. Một khi bọn hắn liên hợp lại, thực lực sẽ vượt qua bất luận một chi đội ngũ nào trong chúng ta. Có điều chỉ cần ba đoàn đội chúng ta có thể chân thành hợp tác, như vậy những người khác sẽ không còn đáng lo ngại. Đến lúc đó chúng ta cho 15 người bọn hắn một cái nhiệm vụ, bọn hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận.” Tông Đường: “Chúng ta đã không có khả năng thu nạp bọn hắn, cũng không thể nhún nhường bọn hắn, cho nên liên hợp tác chiến chính là lựa chọn tốt nhất. Về vấn đề này, hi vọng đội trưởng Thẩm Dịch có thể hiểu.” Hai người này kẻ tung người hứng, phối hợp ăn ý, hiển nhiên là đang chỉ trích Thẩm Dịch hấp thu người ngoài, phá hư cân bằng. Bất quá bọn họ nói cũng không sai, nếu thật nhấc lên việc thu người, như vậy ba phương đoàn đội sẽ phải chia sẻ bớt lợi ích ra ngoài, coi như là hợp tác cũng không được bao nhiêu.

Bởi vậy trước khi đàm phán, Tông Đường và Ambela đã thương nghị tốt một cái nhạc dạo: xúc tiến bản thân ba đội hợp tác, người ngoài không thể tham dự trong đó. Còn đội Đoạn Nhận đã hấp thu sáu trợ thủ, giá trị nhất định phải giảm tương ứng phân nửa, qua đó nới rộng không gian lợi ích của đội Nam Hải và đội Phong Lâm ra một chút.

Ôn Nhu cười lạnh: “Tính sổ nợ cũng không phải tính như vậy. Lúc trước có bốn đoàn đội tiến vào, nếu như không phải chúng tôi ra tay, hiện tại ngồi chỗ này thảo luận phân chia lợi ích nên là bốn bên. Căn cứ nguyên tắc xử lý theo nhân số đoàn đội, đội Long Nha cần phải tính như đội mười người, bất quá chúng tôi đã diệt họ, tất cả tiền lời của họ cũng nên về chúng tôi mới đúng. Cho nên nếu muốn chia nhiệm vụ cho chúng tôi, hẳn là tiến hành tính toán theo số lượng hai đoàn đội mười sáu người!” Ambela biến sắc: “Vậy quá không công bằng, người chết làm sao có thể tính vào?” Kim Cương nhanh chóng tiếp lời: “Thế tại sao người sống lại chỉ có thể chỉ tính một nửa?” Tông Đường lập tức nói: “Đội các vị phân phối cho thành viên đội Long Nha, sợ là liền nửa giá cũng không đến chứ?” “Đó là chuyện của chính bọn ta, đội Long Nha tự nguyện gia nhập, phải nên tính là nhân viên đoàn đội hiện hữu.” “Nói như vậy chẳng lẽ các vị muốn gây đại chiến đoạt người hay sao?” “Ít nhất phải cam đoan lợi ích nên có của đội Long Nha.” Ambela cười lạnh: “Người tiêu diệt đội Long Nha vậy mà lại đi tranh giành lợi ích cho bọn họ, nói thế không khỏi quá buồn cười đi chứ?” Ôn Nhu trả lời một cách mỉa mai: “Nếu đội mà chúng tôi tiêu diệt là đội Nam Hải, tự nhiên cũng sẽ tranh thủ lợi ích cho mấy người.” Ambela biến sắc, đang muốn nổi giận, Thẩm Dịch đã ngăn lại Ôn Nhu.

Song phương đàm phán, không thể tránh khỏi đánh võ mồm, chính vì lẽ đó nên mới cần có người hát mặt đen sắm vai phản diện, thời điểm cần uy hiếp thì uy hiếp, cần câu kéo thì câu kéo, như thế vở kịch này mới có thể diễn tiếp tục.

Nhóm thủ hạ thích hợp nhất vẫn là hát mặt đen, dù là nói băng cục diện, lão đại xuất mã còn có thể lấy cớ cấp dưới không hiểu chuyện, sẽ kéo tràng diện trở về, bởi vậy thời khắc này Ôn Nhu định phát biểu, Thẩm Dịch liền đi ra giảng hòa: “Tôi thấy như vậy đi. Đội Long Nha không cần tính với tư cách đội ngũ nguyên vẹn. Trước mắt có ba đoàn đội, sẽ coi đây là trụ cột thương lượng phân chia nhiệm vụ. Nhưng về phương diện nhân số, phải tính phe tôi đủ tiêu chuẩn 12 người, tiêu chuẩn này không thể giảm nữa. Ngoài ra, ba phương đều không được thu thêm bất luận mạo hiểm giả nào từ bên ngoài, hết thảy đều coi đây là tiêu chuẩn cơ bản để đàm phán.” Ambela và Tông Đường nhìn nhau, đồng thời gật đầu đồng ý.

Đối mặt chuyện đã rồi, kỳ thật giằng co cũng không có ý nghĩa quá lớn, hai người Ambela cũng không trông cậy nhất định phải lực áp đối thủ về phương diện này, chẳng qua là muốn tạo thành cục diện hai đội liên hợp, để tránh bọn Thẩm Dịch tự cho mình là kẻ mạnh, cưỡng đoạt chỗ tốt. Còn Thẩm Dịch, có thể thu được quyền phân phối tổng lợi ích cho 12 người, tương đương đội Đoạn Nhận đã chú định cầm đầu lợi ích, cũng có thể thỏa mãn.

Kim Cương lúc này mới nói: “Nếu vậy, phương pháp phân chia vừa nãy hiển nhiên là không công bằng. Ta thấy bên ta cầm nhiệm vụ Điện Ngục, Maggot Lair và Claw Viper Temple đi.” Tông Đường biến sắc: “Người anh em này khẩu vị cũng quá lớn đấy chứ? Đây chính là hơn một nửa đó a.” Hồng Lãng ngồi trên ban công phía xa một mực không nói chuyện, thời khắc này đột nhiên ngắt lời: “Ta cảm thấy rất công bằng. Đội trưởng Tông, có đôi khi chúng ta tính toán lợi ích, không thể chỉ cân nhắc số lượng, còn phải cân nhắc chất lượng a.” Ambela nhướng mày: “Chiếu theo ý anh là nói thực lực thành viên đội các anh rất mạnh rồi?” Hồng Lãng chỉ ngón tay vào cửa nói: “Từ nơi này đi ra ngoài, sang trái, là căn phòng bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng. Bên trong có một mạo hiểm giả tên Hoằng Dận, các ngươi thử hỏi hắn một chút, ba người bọn hắn thua thế nào.” Sau đó ngón tay cái chuyến hướng chỉ về mình: “Lão tử một mình hạ gục cả ba người bọn hắn!” Sắc mặt Ambela biến hóa, nàng không đi chứng thực, chỉ cần khẩu khí này của Hồng Lãng cũng đủ biết hắn không nói ngoa. Bất quá nàng vẫn hừ lạnh: “Đội Long Nha yếu kém, không có nghĩa là đội Nam Hải ta cũng thế.” Hồng Lãng đã xáp lại, cười hắc hắc với Ambela: “Vậy chi bằng chúng ta tìm một chỗ thử xem. Lão tử cho đội Nam Hải ra hai người, ta một chọi hai, sống chết bất luận, thế nào đây?” Trong lòng Ambela nhảy dựng.

Kỳ thật nếu muốn đánh, Hồng Lãng lấy một chọi hai, dưới tình huống không người trợ giúp thật đúng là chưa hẳn có thể cười đến cuối cùng. Cái gọi chất lượng so số lượng, là một khái niệm hết sức phức tạp. Nếu chất lượng song phương gần nhau, số lượng sẽ tạo nên tác dụng quyết định. Nhưng nếu chất lượng kém tới một trình độ nào đó, cho dù số lượng lớn hơn nữa cũng không thể đền bù.

Sở dĩ Hồng Lãng có thể một đấu ba thắng đội Long Nha, phần lớn vẫn là dựa vào sự uy hiếp tâm lý cực lớn đến từ bọn Kim Cương, dù cho bọn hắn không ra tay. Bọn hắn thậm chí đã hạn chế Hoằng Dận phát huy, đồng thời còn xuất thủ cứu giúp Hồng Lãng lúc nguy cấp, Hồng Lãng mới có thể hoàn thành hành động một đấu ba vĩ đại. Nếu không có người hỗ trợ, đối phương lại có chuẩn bị trước, tình huống sẽ không giống.

Nhưng điều này không quan trọng.

Đàm phán chính là so khí thế, chỉ cần khí thế đầy đủ, mọi việc đều thuận lợi.

Cái thằng Hồng Lãng này không giỏi nói chuyện, nhưng muốn hắn biểu diễn tác phong lưu manh, quả thật hiển lộ rõ ràng mười phần khí phách, càng khiến cho tâm lý hai người bị trùng kích mãnh liệt.

Đây mới chỉ là một Hồng Lãng, Ambela và Tông Đường vẫn còn nhớ rất rõ ràng, bọn Hồng Lãng là đi hướng Tristram, mà tiêu diệt chủ lực đội Long Nha, thu phục đội viên còn thừa lại là bốn người Thẩm Dịch, Chu Nghi Vũ.

Lại nghĩ đến uy danh hiển hách tiêu diệt đội Thứ Huyết của đội Đoạn Nhận… Ambela tức giận hừ: “Đây cũng không phải thái độ hợp tác cần có.” Còn khiêu khích của Hồng Lãng, nàng mặc kệ coi như không nghe thấy.

Tông Đường hít một hơi dài, thấp giọng nói: “Chúng tôi biết rõ thực lực đội các vị rất mạnh, nhưng nếu cứ như vậy lấy đi ba nhiệm vụ, thật sự là nhiều lắm, đừng quên chúng ta còn phải cho những mạo hiểm giả rải rác kia một chỗ nhiệm vụ, cũng không thể các vị cầm ba cái nhiệm vụ, hai đội chúng tôi mỗi bên cầm một cái chứ?” Lúc gã nói lời này, tư thái đã buông xuống cực thấp.

Hồng Lãng cười lạnh: “Tại sao phải cho bọn hắn? Ba đội chúng ta liên thủ, cứ để mười lăm người kia chết đói được rồi.” Tông Đường nghiêm mặt trả lời: “Người anh em, tôi đề nghị anh chớ nên xem thường họ. Trong đó có mấy người thực lực không hề kém. Phải biết rằng có chút mạo hiểm giả rải rác, không hẳn là không có tư cách gia nhập đội ngũ, chỉ là quá mức tự cao vũ lực bản thân thôi.” Thẩm Dịch khẽ động, tiếp lời nói: “Anh đang nói cái gã giành được Blood Raven đấy à?” Tông Đường cười khổ gật đầu.

Hồi màn I, đội Phong Lâm đã từng phái ra hai người đi giết Blood Raven. Phương hướng Blood Raven là nơi gần với Andariel nhất, cũng là giết chóc nhiều nhất, mạo hiểm giả đến đó cướp đoạt nhiệm vụ cuối cùng có bốn người vĩnh viễn không thể trở về, mà kẻ thu hoạch được điểm thưởng nhiệm vụ, lại là một mạo hiểm giả độc thân.

Nghe khẩu khí của Tông Đường, thực lực người này tuyệt đối không kém.

Ambela cũng tiếp một câu: “Đội Nam Hải của tôi đi hướng Nữ Bá Tước, lúc ấy còn có hai mạo hiểm giả đi theo. Chúng tôi vốn muốn hạ gục bọn hắn, nhưng lại không thành công. Cũng may cuối cùng cướp được nhiệm vụ, bất quá vẫn là bị hai tên kia đoạt đi không ít điểm cống hiến, còn làm một người trong đội chúng tôi bị thương nặng.” Những mạo hiểm giả đơn thân này có không ít hảo thủ, bọn hắn liên hợp lại có lẽ ngăn không được ba đội liên thủ, nhưng nếu co đầu rút cổ quấy rối từ một nơi bí mật gần đó, phiền toái cũng không nhỏ. Cho bọn hắn một chỗ nhiệm vụ, để bọn hắn còn có hi vọng cạnh tranh, dùng thế mạnh bức ép, bọn hắn sẽ rất khó bện lại thành một sợi dây thừng mạnh mẽ. Đội ngũ tổ hợp tạm thời, cuối cùng không có khả năng quá đồng lòng.

Thẩm Dịch cúi đầu trầm tư một chút, rốt cục nói: “Tôi thấy như vậy đi. Nhiệm vụ Điện Ngục, đội Đoạn Nhận chúng tôi chắc chắn phải có được, chuyện này không thể thương lượng. Ngoài ra, chúng tôi chỉ cầm thêm một nhiệm vụ, hơn nữa còn là nhiệm vụ có điểm tích lũy ít nhất, Lost City.” Nhiệm vụ Lost City cộng thêm Điện Ngục, tổng điểm tích lũy là 4600 điểm, bình quân đầu người là 383 điểm. Còn dư lại bốn nhiệm vụ, tổng cộng 6600 điểm, coi như là buông tha cho một nhiệm vụ, điểm tích lũy bình quân hai đội cũng có thể đạt tới 385 điểm/người. So ra vẫn còn nhiều hơn bọn Thẩm Dịch một chút.

Bất quá cân nhắc đến Duriel là trùm cuối, ban thưởng tất nhiên phong phú, vượt xa giá trị điểm tích lũy, Thẩm Dịch vẫn là được lời, đây cũng tương đương bồi thường cho ưu thế thực lực của đội Đoạn Nhận.

Tông Đường và Ambela nhìn nhau, cảm thấy cách phân phối này đại khái coi như công bình.

Thẩm Dịch lại nói: “Bất quá tôi có một điều kiện bổ sung, chính là các vị phải giao nhiệm vụ Arcane Sanctuary cho nhóm mạo hiểm giả rải rác.” “Tại sao?” Ambela nhướng mày.

Nhiệm vụ Arcane Sanctuary là 700 điểm, Maggot Lair và Claw Viper chỉ có 600 điểm. Ý của đội Phong Lâm và đội Nam Hải, nhất định là bỏ nhỏ tranh lớn, cho mạo hiểm giả rải rác húp một ngụm canh đã là biểu hiện tương đối nhân từ. “Bởi vì tôi cần đầu và thân gậy Horadric.” Thẩm Dịch nói xong, đã lấy ra thanh chủy thủ “Khóa cổ” từ trong văn chương đặt trước mặt hai người. “Đội Nam Hải cầm nhiệm vụ Maggot Lair và Claw Viper Temple, đội Phong Lâm cầm nhiệm vụ bảy ngôi mộ cổ. Tôi dùng cái thanh vũ khí cấp C này đổi đầu và thân gậy Horadric, đội Nam Hải các cô cũng không thiệt thòi.” Ambela lập tức nói: “Đội trưởng Thẩm muốn hai món này, không phải là nhận được nhiệm vụ Horadric đấy chứ? Có quan hệ với Deckard Cain? Khối lập phương Horadric?” Tâm tư cô nàng này thực linh hoạt, mới nghe một chút đã rõ mười mươi.

Thẩm Dịch cười không nói, cho dù biết rõ thì thế nào? Dám cá nàng sẽ không ngu đến mức trở mặt với mình.

Bất quá Tông Đường phản bác: “Đội Nam Hải không thiệt thòi, thế nhưng đội Phong Lâm chúng tôi lại thua thiệt.” Đội ngũ của gã có tám người, mặc dù nhiệm vụ bảy ngôi mộ cổ tổng cộng 2800 điểm, nhưng giá trị bình quân vẫn thấp hơn đội Nam Hải, có thể nói là gã bị thiệt.

Thẩm Dịch lôi ra Huân Chương Vinh Dự để xuống bàn: “Đội Nam Hải lấy sáu người đánh hai chỗ nhiệm vụ, về mặt nhân số cũng khá eo hẹp chứ? Ngay cả tám người đội Phong Lâm muốn đánh bảy ngôi mộ Tal Rasha cũng chưa chắc chiếm tiện nghi về mặt này. Tôi có thể giúp các vị một phen, dùng binh sĩ triệu hoán của tôi giúp các vị, có lẽ không tạo nên tác dụng gì mấy, nhưng ít ra có thể giúp mọi người làm tốt công tác phòng vệ bên ngoài, tiết kiệm rất nhiều phiền toái. Đội trưởng Tông không phải cảm thấy chịu thiệt a? Không sao cả, phí tổn thuê binh sĩ này không cần các anh ra, để cho đội Nam Hải xuất tiền thay, như vậy cuối cùng công bằng rồi chứ? Nếu anh vẫn chưa hài lòng, có thể phái một người tham gia nhiệm vụ đánh Duriel, tôi sẽ chia các anh một ít điểm cống hiến, thấy thế nào?” Tông Đường nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi muốn thương lượng với Ambela một chút.” Thẩm Dịch gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Hai người cùng đi ra khỏi phòng, lát sau đồng thời trở về.

Tông Đường nói: “Đội trưởng Thẩm, chúng ta biết rõ anh có phương pháp nào đó có thể liên sát boss nhiệm vụ mấy lần, đây chính là lý do anh kiên trì muốn đạt được Duriel. Chúng tôi có thể đồng ý điều kiện của anh, nhưng cũng có điều kiện bổ sung, chính là lấy được ít nhất hai kiện ban thưởng từ Duriel. Đương nhiên chúng tôi sẽ xuất tiền mua sắm, bất quá phải giảm cho chúng tôi 40% giá tiêu chuẩn.” “Các vị muốn cái gì?” “Một lọ máu ma vương địa ngục Duriel và vũ khí người này rơi xuống.” “Hê, đây chính là mấy thứ đáng tiền nhất, giảm 10% còn có thể cân nhắc.” “30% đi, đội trưởng Thẩm làm gì so đo quá mức như vậy, anh ăn thịt, cũng nên cho chúng tôi húp tí cháo.” “Giảm giá 20%, đây là nhượng bộ cuối cùng, những thứ này cũng không phải của một mình tôi, hơn nữa… Nếu như thực lực của Duriel mạnh hơn Andariel, chúng tôi e tối đa chỉ có thể giết hắn được thêm một lần.” Tông Đường và Ambela nhìn nhau, rốt cục đồng thời gật đầu: “Thành giao.” Một hồi đàm phán lục đục tranh giành lợi ích lẫn nhau cứ như vậy kết thúc. Trong cuộc đàm phán này, phe Thẩm Dịch với tư cách thực lực mạnh nhất, được đứng ở đỉnh lợi ích như ý nguyện, đội Phong Lâm và đội Nam Hải cũng đồng dạng lấy được điều mình muốn. Còn mười lăm kẻ mạo hiểm kia, bọn hắn đã chú định trở thành vật hi sinh cho nhiệm vụ lần này.

Hiệp nghị ký kết xong xuôi, ba bên bắt tay nhau.

Tông Đường cười nói: “Không biết sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, đội trưởng Thẩm có hứng thú đánh tiếp lên Cảng Kurast?” “Nếu tôi có hứng thú…” “Đội Phong Lâm chúng tôi nhất định theo sát cờ.” Ambela tiếp lời: “Đội Nam Hải cũng thế.” Thẩm Dịch trả lời đầy thâm ý: “Tin tưởng đến lúc đó, chúng ta cũng không cần phải tranh đoạt vấn đề phân phối nhiệm vụ nữa.” “Chính là như thế.” Tông Đường và Ambela đồng thanh cười to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK