Thoạt nhìn có vẻ người lái xe kia vẫn chưa giác ngộ là mình đang tham gia vào một đấu trường tàn khốc tràn đầy máu tanh, vẫn còn vô cùng nhàn nhã, giống như một người bình thường ở một thế giới bình thường đang đi cắm trại cuối tuần.
Ngồi ở hàng ghế sau, đôi nam nữ mạo hiểm giả nhìn nhau, vẫn là người nữ mở miệng trước: “Cảm ơn các anh đã giúp chúng tôi, đúng rồi còn không có tự giới thiệu nữa, ta tên là Avril.” Thanh âm của nàng rất nhu hòa và vô cùng êm tai. “Tên cũng không tệ.” Chu Nghi Vũ thuận miệng nói: “Ta là Chu Nghi Vũ, hắn gọi Thẩm Dịch, còn người này là nam hay nữ đấy, nhìn như con gái vậy, là bạn trai cô sao?” Thằng này không mở miệng thì thôi, mở miệng ra là lộ rõ bản tính.
Avril mặt đỏ lên: “Không… không phải bạn trai tôi, tôi… Tôi và anh ta chỉ mới quen nhau trên đường mà thôi.” Chu Nghi Vũ và Thẩm Dịch đồng thời nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ.
Ánh mắt này không phải bởi vì nội dung Avril nói, mà là vì ngữ khí xấu hổ nàng biểu lộ ra trong lúc nói chuyện.
Chu Nghi Vũ khẽ nhếch miệng, đầu tiên tạo thành hình chữ “thanh”, sau đó lại đổi thành chữ “thuần”, ý tứ rất rõ ràng, cô nàng đang ngồi trên xe đây cũng không phải cái loại dựa vào mở đùi để kiếm ăn.
Thẩm Dịch cười thầm, nói bằng tiếng Faa: “Thoạt nhìn giống như một cô gái tốt, hiếm khi có được, nếu thích thì theo đuổi nàng đi.” Chu Nghi Vũ “A” vài tiếng, lúc này hắn mới nhận ra bản thân vừa rồi kích động, nhất thời quên béng dùng mật ngữ. “Ta đây liền không khách khí.” Hắn nói.
Thẩm Dịch cười cười: “Đương nhiên, nhớ kỹ ra tay phải nhanh gọn, dứt khoát đừng cho bọn Kim Cương, Hồng Lãng trông thấy, không thì hậu quả người gánh chịu à.” Kênh nói chuyện truyền đến câu hỏi của Hồng Lãng: “Cái gì, cái gì đừng cho ta trông với chả thấy?” Chu Nghi Vũ rất nhanh trả lời: “Lão đại nói muốn đưa ta một kiện trang bị tốt sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, không cho ngươi xem.” “Móa, bộ ta giống nhỏ mọn lắm à?” Trò chuyện kết thúc, hai người cùng hé miệng cười.
Lúc này người đàn ông ghế sau rốt cục cũng mở miệng: “Tôi tên là Mộng Linh, là người Singapore gốc Hoa, tôi muốn hỏi một chút, tại sao các vị lại giúp chúng tôi? Đây chính là nhiệm vụ thi đấu.” Người này nói chuyện thanh âm trầm thấp, tốc độ chậm chạp, tay phải thủy chung đặt ở cự kiếm bên eo, hiển nhiên là ôm thái độ không thể tín nhiệm bọn Thẩm Dịch. Thực tế vừa rồi Thẩm Dịch và Chu Nghi Vũ dùng tiếng Faa trò truyện, y căn bản nghe không hiểu, cảnh giác trong lòng càng tăng lên.
Y rốt cuộc vẫn là mạo hiểm giả nhiều lần tham gia nhiệm vụ đẫm máu, sớm đã học được cách không thể đơn giản tin tưởng bất luận kẻ nào, cho nên “thiện ý” của đám Thẩm Dịch khiến hắn khó có thể tin được. “Mộng Linh… Tên hay đấy.” Thẩm Dịch cũng không trả lời vấn đề của đối phương, chỉ là trêu trọc tên của y, sau đó mới nói: “Tôi đoán tên của bạn gái anh ngươi nhất định có một chữ Linh.” “Là vợ, không phải bạn gái.” Mộng linh trả lời: “Đáng tiếc Huyết Tinh đô thị chỉ dẫn mỗi mình tôi đến thế giới này, không mang cả cô ấy. Tôi biết tên mình nghe hơi có vẻ nữ tính, các anh có thể gọi tôi là lão Mạnh, và các anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” “Ngươi tới giải thích cho họ, giải thích từ đầu đến cuối rõ ràng chi li cho họ nghe.” Thẩm Dịch vỗ vỗ vai Chu Nghi Vũ nói.
Chu Nghi Vũ nói lại lời bọn hắn phân tích lúc trước cho y nghe. Đợi hắn nói xong, Thẩm Dịch tiếp lời nói: “Tổng điểm thưởng của nhiệm vụ Trại Rogue là 4100 điểm, cân nhắc từ góc độ này, tổng điểm thưởng của nhiệm vụ Lut Gholein không thể nào có khả năng vượt qua ba lần điểm thưởng của nhiệm vụ Trại Rogue. Hai màn cộng lại, chia đều cho mỗi người, đoán chừng cũng không quá đáng là trên dưới ba trăm điểm, nếu như dùng chín trăm điểm làm chuẩn, như vậy điểm tích lũy này chỉ có thể thỏa mãn một phần ba yêu cầu cần thiết. Cho nên trước mắt mọi người chỉ có hai lựa chọn. Một: cướp của nhau, cướp không được thì giết. Hai: liên hợp lại với nhau, đánh lên màn III.” Hắn quay đầu lại nhìn lão Mạnh: “Hiện tại anh đã biết lựa chọn của chúng tôi.” “Tại sao không nói cho những người khác?” Lão Mạnh vô cùng cẩn thận hỏi hắn, mặc dù Thẩm Dịch đã nói ra mục đích, nhưng hắn vẫn không buông lỏng cảnh giác. “Nói cũng vô dụng, không thể nào đoàn kết bọn họ lại, chỉ có thể đoàn kết những ai có thể trước, ngoài ra bọn tôi cũng muốn mò trước chỗ tốt rồi mới đoàn kết sau, một khi đại lượng điểm tích lũy tập trung trong tay vài người, có thể tiến thêm một bước bức bách mạo hiểm giả chưa đủ điểm tích lũy trùng kích khu vực độ khó cao, nhất cử lưỡng tiện… Thành ra chúng ta phải vượt lên những người khác vọt tới đánh Động Tà Ác trước, cho nên cần phải có đủ nhân thủ để đảm bảo tốc độ tiêu diệt toàn bộ nhanh chóng, như vậy mới có thể kịp thời tiến đến điểm nhiệm vụ kế tiếp.” Thẩm Dịch rất có kiên nhẫn giải thích.
Vẻ mặt hồ nghi của Lão Mãnh liền biến mất.
Đúng lúc này, Avril đột nhiên nói: “Thế nhưng các anh rõ ràng có sáu người, sao giờ lại không thấy?” Thẩm Dịch và Chu Nghi Vũ đồng thời ngẩn ra.
Lúc trước ở Trại Rogue, thời gian mọi người dừng lại cũng không dài, phần lớn đều dồn toàn bộ tinh thần để phân tích nhiệm vụ, mặc dù Thẩm Dịch có được thiên phú tinh vi, cũng không thể nào nhớ kỹ toàn bộ bốn mươi, năm mươi người dưới tình huống đó, không ngờ cô gái này lại làm được.
Tựa hồ như nhìn ra bọn hắn đang kinh ngạc, Avril trả lời: “Kỹ năng bị động của tôi là tốc ký hồi ức, tất cả những gì tiến vào tầm mắt tôi trong một khoảng thời gian ngắn đều sẽ tự động được ghi chép, tựa như quyển sách có thể tùy thời lật lại xem.” “Năng lực thật tốt.” Thẩm Dịch nở nụ cười: “Đồng đội của chúng tôi đi một điểm nhiệm vụ khác, chúng tôi chia nhau hành động, bên tôi thiếu người, cho nên mới tìm các cô.” “Vậy nếu thành công thì phân phối lợi ích làm sao?” Lão Mạnh nhanh chóng hỏi. “Cùng nhau động thủ, không bảo lưu thực lực, ai giết được liền về tay người đó. Chỉ cần chúng ta có thể một đường đánh tới Cảng Kurast, cho dù chỉ dựa vào điểm cống hiến tích lũy, đã có thể thỏa mãn yêu cầu thấp nhất 450 điểm tích lũy mà nhiệm vụ đề ra.” Lời này của Thẩm Dịch thoạt nhìn như công bình, kỳ thật lại là xây dựng trên cơ sở đạn Xuyên Giáp, đạn Thánh Quang của hắn. Trừ phi Mộng Linh và Avril có được kỹ năng như Bạo Liệt Quang Đạn của Tạ Vinh Quân, nếu không muốn cướp hàng với hắn, hoàn toàn chính là nằm mơ.
Cái gọi là hợp tác, bản thân chính là thành lập một cái điều khoản thoạt nhìn như công bình, sau đó lại tối ưu hóa những điều kiện có lợi cho mình. “Có thể, nhưng ta muốn ký kết hiệp nghị không công kích lẫn nhau.” Lão Mạnh lập tức nói.
Thẩm Dịch và Chu Nghi Vũ đồng thời ngẩn ngơ, không nghĩ đến lúc này lão Mãnh vẫn còn cẩn thận đến vậy.
Nói thực ra thì Thẩm Dịch cũng không muốn ký cái hiệp nghị này, vì hắn vẫn muốn âm thầm ra tay với bọn hắn, mà một khi ký kết hiệp nghị, Thẩm Dịch liền mất đi quyền khống chế với Mộng Linh. Mạo hiểm giả cùng một chỗ hợp tác lẫn nhau, có khi nhất định phải sử dụng thủ đoạn uy hiếp là điều hết sức cần thiết. Nhất là với kẻ cường thế như Thẩm Dịch mà nói, ký hiệp nghị cùng đối phương, chẳng khác nào kéo song phương đến địa vị ngang hàng, đây chính là bất lợi tuyệt đối, không thể nào chấp nhận được.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Dịch vẫn là gật đầu đồng ý: “Được, ký hiệp nghị, bất quá các anh phải bảo đảm không nói ra, mặt khác, trong lúc chiến đấu vẫn có thể ngộ thương lẫn nhau. Vậy hãy ký kết hiệp nghị cộng đồng hợp tác.” Lão Mạnh kinh hô: “Nhưng đó là hiệp nghị cao cấp, tốn tiền đó.” “Là anh đưa ra yêu cầu, anh xuất tiền.” Thẩm Dịch không chút khách khí trả lời.
Đối phương đã đưa ra nan đề cho hắn, vậy thì cứ để đối phương xuất chút huyết a.
Ký xong hiệp nghị cộng đồng hợp tác, lão Mạnh vươn tay về phía Thẩm Dịch: “Hiện tại chúng ta là chiến hữu.” Lúc này trên mặt y rốt cục cũng buông lỏng: “Xin đừng trách tôi quá cẩn thận… Tôi từng bị bán đứng qua.” Thẩm Dịch gật gật đầu: “Tôi cũng đoán ra được, tôi cũng không ngại anh cẩn thận lẫn không tín nhiệm tôi, nhưng tôi có điều muốn nhắc nhở anh, nếu như mỗi lần anh cùng người kề vai chiến đấu đều phải cần đến hiệp nghị để bảo đảm tín nhiệm, tôi đây sợ rằng cả đời anh cũng sẽ không bao giờ có được một người bạn chân chính.” Lão Mạnh há to miệng, không nói nên lời. Đúng vậy, xây dựng cơ sở tín nhiệm dựa trên hiệp nghị như vậy, bản chất của nó chính là không tín nhiệm. Vì vậy mặc dù có hiệp nghị để song phương sóng vai chiến đấu, nhưng một khi xong nhiệm vụ chính là đường ai nấy đi.
Dù sao bọn họ chỉ trải qua chiến tranh tẩy lễ, lại chưa kinh qua khảo nghiệm tình hữu nghị.
Bởi vậy hiệp nghị chính là một con dao hai lưỡi, nó có thể dễ dàng giúp hai kẻ xa lạ kề vai chiến đấu với nhau, nhưng như vậy sẽ mãi mãi không bao giờ có được một người bạn chân chính.
Nghĩ đi nghĩ lại, y trả lời: “Cái này có thể gọi là có được sẽ có mất đi.” Thẩm Dịch cười cười.
Một đường chạy như bay, rất nhanh lại gặp mặt những mạo hiểm giả khác trên đường. Bởi vì người đã ngồi đầy, Thẩm Dịch cũng không có hứng thú mang người nhiều hơn, lại không muốn tàn sát bọn hắn quá sớm dẫn tới tiêu hao chiến lực, bởi vậy bọn hắn chạy qua như bay không thèm để ý. Lúc đi ngang qua, Chu Nghi Vũ còn giơ lên ngón tay thúi với đám mạo hiểm giả phải đi bộ kia rồi nói bô bô: “Ha ha, đám rùa đen các ngươi, ca ca ta đến Động Tà Ác chơi trước, các ngươi cứ chầm chậm mà bò trên mặt đất đi! Ha ha!” Đám mạo hiểm giả kia tức giận chửi ầm cả lên, nhưng dù sao tốc độ không đuổi kịp, chỉ có thể nuốt hận mà chửi ầm ĩ. Có người còn nóng nảy cầm súng lên bắn bọn hắn tơi bời hoa lá, đánh lên thân xe hoa lửa tán loạn, nhưng mà ngay cả cộng lông còn không dính, lấy gì giết bọn hắn.
Đi thêm một lúc nữa, phương xa lại xuất hiện thân ảnh của hai kẻ mạo hiểm, cả hai cùng cưỡi một chiếc xe gắn máy, đúng là tiến về phương hướng Động Tà Ác, hai người duy nhất có phương tiện giao thông, cũng là loại thấp kém nhất —— Động Tà Ác là nhiệm vụ ít điểm nhất, lộ trình ngắn nhất, phần lớn những ai tự biết tốc độ không đủ đều quyết định chọn đến đây.
Chu Nghi Vũ hỏi: “Hai tên này xử lý thế nào đây?” Thẩm Dịch trả lời: “Hiện tại còn cách điểm nhiệm vụ không xa, phế xe bọn hắn, giảm tốc độ bọn hắn lại.” “Không thành vấn đề!” Tia Chớp Đen nhanh chóng biến hướng, phóng về phía hai người kia.
Hai mạo hiểm giả phía trước có lẽ đã cảm ứng được gì đó bất ổn đến từ Tia Chớp Đen, phản ứng của bọn hắn cực nhanh, trước tiên thu xe vào Huyết Tinh văn chương. “Móa, phản ứng thực nhanh!” Thẩm Dịch mắng một câu. “Làm sao bây giờ?” Chu Nghi Vũ kêu to. “Vậy cho bọn hắn một cái cảnh cáo!” “Đã rõ!” Chu Nghi Vũ không giảm tốc độ xe, tiếp tục vọt tới trước.
Hai kẻ mạo hiểm giả kia cũng không e ngại chiến đấu, một người trong đó quay về chiếc Tia Chớp Đen chém thẳng ra một đao, đánh ra một ánh đao hung mãnh, tên còn lại tức thì phóng ra một đám lửa từ trong lòng bàn tay, ý đồ thiêu đốt chiếc Tia Chớp Đen.
Đối phó vật thể di chuyển với tốc độ cao, chọn dùng công kích từ xa trước để kiềm hãm vận tốc của nó, sau đó quật ngã nó xuống bằng đòn cận chiến, đây là phương pháp thực dụng nhất. Lão Mãnh cũng vậy, giờ phút này hai người này cũng thế, cơ hồ đều là áp dụng biện pháp ứng biến giống nhau. Nhưng mà chiến pháp này chỉ có thể xây dựng dựa trên cơ sở vật thể tốc độ cao di chuyển thẳng tắp một đường, nhưng mà kẻ điều khiển lại là Chu Nghi Vũ Bởi vì đụng phải cái loại biến thái như Chu Nghi Vũ, cơ hồ ai mới gặp đều phải ăn thiệt thòi trong tay hắn.
Quả nhiên ngay lúc ánh đao tập kích, Tia Chớp Đen lại lăng không bay lên lần nữa. Một khi Chu Nghi Vũ sử dụng thiên phú Người Xe Hợp Nhất, xe đã không còn đơn giản di chuyển một đường thẳng tắp nữa, mà có thể biến hướng tự do 360 độ, lên trời xuống đất không gì không làm được, là siêu cấp biến thái trong giới đua xe.
Đao khí bay sượt qua phía dưới xe, ngọn lửa càng là bị quăng xa tít tắp. Cùng lúc đó, bên trong chiếc xe đang loạn chuyển, Thẩm Dịch và Arias đã đồng thời giơ súng trong tay lên.
Súng lục tử vong và Barrett đồng thời nổ súng, cả hai cây súng đều bắn thẳng đến đầu gối của hai kẻ mạo hiểm giả nọ, làm cho bọn hắn rung người một thoáng, suýt nữa không thể đứng vững. Tia Chớp Đen ngay lúc này lăn xuống, đâm ngang hông hai người.
Một tên trong đó cũng khá mạnh mẽ, hai tay đẩy ra, trực tiếp ấn thành hai dấu tay lên thân xe bằng thép. Chỉ là đầu gối gã bị thương, hạ bàn bất ổn, Tia Chớp Đen lại nặng hơn 3 tấn, cộng với vận tốc cao mang tới lực trùng kích kinh người, khiến hắn càng bị thương nặng hơn, máu chảy khắp thân, cả người văng ra ngoài.
Tên còn lại cũng khá nhanh nhẹn, tay phải cầm đao nhanh chóng bổ xuống, nhắm ngay những người còn lại trên xe. Trên xe lại nghênh tiếp bằng một luồng kiếm quang sắc bén, Thẩm Dịch đã ra tay nhanh như thiểm điện, bắt lấy tay trái của đối phương kéo một phát, tuyệt kỹ phân cân thác cốt xuất hiện, uốn gãy tay trái của người kia.
Bất quá đối phương cũng đủ ngoan độc, mặc dù tay trái đã bị phế vẫn sử dụng đầu húc thẳng vào Tia Chớp Đen, làm xe dừng lại một cái.
Đồng thời mạo hiểm giả bị đánh bay lúc trước cũng lại xông lên lần nữa.
Mặc dù trên xe có bốn mạo hiểm giả, bọn hắn chỉ có hai người, nhưng vẫn không tránh, dám lấy hai đối bốn, vô cùng khí phách. Tuy rằng nói bọn hắn có trốn cũng không thoát được ma trảo của Thẩm Dịch, nhưng quan trọng là bọn hắn lại có đủ tố chất của một mạo hiểm giả thật thụ —— liều mạng, dũng khí.
Trong thế giới Huyết Tinh này, phẩm chất ưu tú nhất, trọng yếu nhất, không phải hùng hồn, không phải nghiêm cẩn, mà là có can đảm dốc sức liều mạng, dũng cảm đối kháng. Thân là mạo hiểm giả, bọn hắn có thể vô năng, có thể ngu xuẩn, có thể thiển cận, có thể tham lam, nhưng ngay cả dũng khí dốc sức liều mạng cũng không có thì không thể nào sống sót tại Huyết Tinh đô thị được Có thể tiến vào khu vực độ khó thứ hai thì tuyệt đại đa số mạo hiểm giả đều có đủ dũng khí để liều mạng.
Mắt thấy hai người kia liên thủ tử chiến, Thẩm Dịch hừ lạnh một tiếng, đột nhiên kêu lên: “Ta tới!” Hắn thu súng vào rút đao ra, cả người như quỷ mị hư vô, một quyền đập mạnh vào một trong hai gã, đối phương đưa quyền lên đón đỡ. Hắn thân là mạo hiểm giả cường hóa theo hướng sức mạnh nên cực kỳ tự tin với lực lượng của mình, không nghĩ tới lúc hai quyền giao nhau, tay gã lại truyền đến cảm giác đau nhức khôn cùng, lúc này gã mới phát hiện tay của mình đã bị đâm thành lỗ máu, lại mơ hồ thấy được một chủy thủ màu máu trên tay đối phương, liền biết mình đã bị mắc lừa, vừa sợ vừa giận, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Dịch nhanh như chớp đá một cước, cước này đá vào người còn lại, sau đó phi thân lên đập cùi chỏ vào mặt gã.
Một mình đấu hai người vẫn không rơi xuống hạ phong, ngược lại vô cùng ung dung tiêu sái, đánh cho hai người liên tiếp bại lui về phía sau. So với những lần chiến đấu trước, tốc độ của hắn cũng không nhanh hơn là bao, nhưng tiết tấu lại càng thêm rõ ràng, động tác cũng càng linh hoạt.
Đây là do lúc trước hắn giao thủ với Trương Kiến Quân rồi đột phá sào huyệt con kiến, tiếp đến giao thủ ngân lang, khiến cho khả năng cận chiến của hắn liên tiếp đột phá, tiến lên một tầm cao mới. Nếu nói trước kia trình độ cận chiến của hắn chỉ là nhập môn cơ bản, vậy thì hiện tại hắn đã làm chủ được tốc độ, lực đạo của chính mình.
Nếu hai người này không bị thương, hắn lấy một địch hai có lẽ còn chưa đủ, nhưng giở đây cả hai đều bị thương nặng, cho nên chiến thắng chắc chắn đã nằm trong tầm tay.
Hai người kia bị đánh đến khủng hoảng tinh thần, ngay cả kỹ năng độc môn của mình cũng không thể phát ra, trong lòng biết đã gặp cường giả chân chính, ngay trong thời khắc tuyệt vọng, Thẩm Dịch một cước đá bọn hắn, sau đó người nhẹ nhàng lên xe, tay phải khẽ chạm vào vết lõm lúc trước, vết lõm kia liền biến mất.
Lúc này hắn mới lạnh lùng nói: ”Đi!” Tia Chớp Đen bỗng nhiên gia tốc, lập tức ly khai tràng chiến đấu, để lại hai người bọn hắn sững sờ ngạc nhiên, nhất thời lại không biết nên làm thế nào mới đúng.
Lúc này bọn hắn có ngu đến đâu cũng đã biết rõ ý đối phương đang muốn cảnh cáo bọn hắn không nên đến Động Tà Ác giành miếng ăn.
Về phần lão Mãnh thì đang dùng ánh mắt khác thường nhìn Thẩm Dịch.
Lúc trước hắn không giao thủ cùng Thẩm Dịch nên không biết rõ chi tiết về hắn, thời khắc này mới biết thực lực đối phương. Lại nhịn không được nói: “Dùng thực lực của anh, căn bản không cần phải liên thủ với chúng tôi.” Thẩm Dịch mỉm cười: “Đặc điểm cận chiến của tôi là áp chế, lực sát thương kỳ thực không cao. Thật muốn đọ sát thương, dưới tình huống không dùng súng, tôi không bằng bất kỳ ai trong hai người lúc nãy.” “Sao lại thế?” “Bởi vì tôi không có bất cứ kỹ năng công kích nào… Tôi chỉ là dọa bọn hắn mà thôi, nếu thực đánh lên bảo đảm tôi đánh không lại.” Thẩm Dịch cười cười nói với lão Mạnh, khiến y triệt để ngây người.