Mục lục
Vô Tận Cường Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Dịch rất nhanh bắt kịp mấy người Ôn Nhu phía trước.

Lối ra cổng chính thành Shipwreck đã có thể thấy được xa xa.

Thẩm Dịch vừa chạy vừa quát lớn: “Lair, qua đây giúp ta. Bố trí thuốc nổ tại cổng chính, chuẩn bị tạc hủy nó, không thể cho bọn hắn chạy trốn!” Lối ra cổng chính là nơi Thẩm Dịch duy nhất không có cho cài thuốc nổ. Đây chủ yếu là do trước khi phát sinh chiến đấu, hắn cũng không thể xác định mình nhất định có thể đạt được thắng lợi, bởi vậy hắn phải chuẩn bị đường lui cho chính mình.

Nhưng hiện tại phần thắng nơi tay, đường lui đã thành đường kẻ địch buộc phải đi qua, như vậy hủy diệt nó là lựa chọn tất yếu.

Từ máy bộ đàm truyền đến giọng Lair đáp lời: “Tôi chỉ e rất khó, thưa cấp trên, thuốc nổ của chúng ta không còn nhiều lắm.” “Ngươi nói cái gì?” Thân thể Thẩm Dịch chấn động. “Thành Shipwreck không lớn, nhưng cũng không nhỏ, mà chúng ta cũng không phải phá hủy một lần duy nhất, điều này dẫn đến chúng ta phải tiêu hao càng nhiều thuốc nổ, cấp trên. Trừ phi ngài ý định buông tha một bước cuối cùng, không phá hủy hoàn toàn tòa thành này nữa.” “Đáng chết!” Thẩm Dịch mắng một câu. Hắn nghĩ nghĩ, nhanh chóng kêu lên: “La Hạo, phóng xuất Kẻ Thu Gặt! Kim Cương, lắp chân nó vào, dùng Kẻ Thu Gặt đến ngăn cửa!” “Kẻ Thu Gặt đã bị phế bỏ!” La Hạo trả lời.

Lúc trước dùng Kẻ Thu Gặt phủ kín thành viên đội Thứ Huyết, sau khi thành viên đội Thứ Huyết thối lui, mục tiêu công kích của Liệt Phong Trận cũng chỉ còn lại có bản thân Kẻ Thu Gặt, dẫn đến hậu quả chính là giá trị bọc thép cao tới 1300 điểm của Kẻ Thu Gặt ngạnh sanh bị chém sạch. Cũng may đao gió chỉ công kích mặt ngoài, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến bên trong Kẻ Thu Gặt, cho nên vẫn có thể chữa trị.

Thẩm Dịch kêu lên: “Trước phóng nó ra, ta tới chữa trị.” “Được!” La Hạo vẫy tay một cái, thân thể cao lớn của Kẻ Thu Gặt ầm ầm rơi xuống, chắn ngay trước lối ra cổng lớn, khiến con đường kia chật như nêm cối. Cùng lúc đó, Kim Cương giơ tay lên, dị năng Niệm Khống phát động. Hai chân vốn bị tháo rời của Kẻ Thu Gặt bay qua, tất cả ốc vít tự động lượn vòng, trùng tân tổ kiến. Dùng Niệm Khống làm công lắp ráp, Kim Cương cũng không phải mới lần một lần hai, sớm đã rất thành thục.

Thẩm Dịch phi thân nhảy lên, chuẩn bị phát động Kích Hoạt chữa trị Kẻ Thu Gặt, đúng lúc này, một tiếng rít thê lương trên bầu trời đánh tới hắn.

Thẩm Dịch đột nhiên dừng bước, nơi đặt chân phía trước đã bị oanh thành nát bấy.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng mông lung đang bay lượn trên bầu trời. “Lam Bình.” Ánh mắt Thẩm Dịch hơi híp. “Lão đại, thằng này ở trên trời, tính sao đây?” La Hạo gọi. “Biết bay rất đáng gờm sao?” Thẩm Dịch hỏi lại. Tiện tay ném Linh Hỏa Thương cho La Hạo: “Bắn hắn xuống cho ta! Nếu người làm được, sau này trở về ta mua cái máy phi hành cho ngươi ngày ngày bay thả cửa.” “Vâng, lão đại!” La Hạo giơ súng bắn lên trời.

Đạn lửa phảng phất từng khỏa lưu tinh lao ngược lên bầu trời, chiếu sáng màn đêm u tối, triệt để bạo lộ thân hình Lam Bình.

Chính như Thẩm Dịch nói, có thể phi hành ở trên trời, kỳ thật thực chẳng có gì ghê gớm. Đôi cánh gió liên tục tiêu hao tinh thần lực, tốc độ phi hành chưa hẳn là nhanh. Mặc dù trông rất huyền ảo, nhưng ý nghĩa chiến đấu thực tế không lớn, trừ phi là giống Linh bắn tỉa khoảng cách siêu xa, phối hợp năng lực phi hành có lẽ có thể phát huy tác dụng, bằng không cũng không có chút ý nghĩa nào đáng nói.

Nghĩ vậy, Thẩm Dịch đột nhiên lại phát hiện cách dùng súng ống mới: Nếu để Arias phối hợp ba lô phi hành thì sao? Hay cho Dabinett và Evans phối hợp súng bắn tỉa? Ý nghĩ này khiến Thẩm Dịch không rét mà run một chút.

Lúc này hắn đã triệt để sáng tỏ: Xạ Thủ vẫn là Xạ Thủ, Huyết Tinh đô thị không cho cái nghề này thêm bất luận cường hóa gì đặc thù. Nó mạnh mẽ hay yếu kém, kỳ thật hoàn toàn quyết định bởi người sử dụng —— chỉ có ai hiểu được đào móc tiềm lực, mới thật sự là cường giả.

La Hạo giờ phút này vẫn còn điên cuồng bắn phá lên trời, theo lý thuyết, lấy thực lực của hắn, nếu muốn đánh với Lam Bình, hoàn toàn không phải đối thủ. Nhưng sự thật chính là, mập mạp chỉ dùng một thanh Linh Hỏa Thương, lại khiến Lam Bình chật vật không chịu nổi.

Đây không phải vấn đề uy lực Linh Hỏa Thương lớn bao nhiêu. Trên thực tế Linh Hỏa Thương chỉ là súng cấp D, sử dụng viên đạn cấp D bình thường, trong khu vực độ khó cấp hai, uy lực đã là yếu quá thể, đánh vào thân Lam Bình, thậm chí chỉ tạo thành một điểm tổn thương trụ cột. Nhưng hỏa diễm bám trên viên đạn lại khiến Lam Bình cháy sáng hừng hực, khiến gã y hệt đom đóm giữa trời đêm, vô luận bay thế nào, cũng chạy không khỏi tầm mắt mập mạp. Mà kỹ năng của gã tuy phần nhiều là viễn trình, lại không có khả năng xa hơn tầm bắn của súng ống.

Ngoài ra mập mạp chết bầm còn hết sức giảo hoạt tá trợ địa hình quanh thân, vừa nã súng vừa thỉnh thoảng tìm công sự che chắn yểm hộ. Hắn đã từng trải qua Thế Chiến thứ hai, loại thủ đoạn ẩn thân công sự che chắn rồi tranh thủ thời gian nhả đạn là việc không thể quen thuộc hơn. Trái lại Lam Bình bay lượn trên trời, trời cao đất rộng cũng không có một vật có thể che lấp gã. Mỗi khi Lam Bình phát ra kỹ năng, mập mạp chết bầm sẽ giảo hoạt nấp mình ra đằng sau công sự che chắn nào đó, nhờ công sự che chắn hấp thu tổn thương. Hắn có năng lực nhận biết nguy hiểm, bởi vậy Lam Bình chỉ cần vừa ra tay, hắn liền sẽ lập tức phát giác, sớm chuẩn bị sẵn sàng. Trước kia loại năng lực này mang cho hắn thống khổ, hiện tại nó đã trở thành tín hiệu báo động lúc tác chiến… Lam Bình quả thực muốn điên mất.

Gã trơ mắt nhìn Thẩm Dịch chạy tới Kẻ Thu Gặt mà vô lực ngăn cản. Nếu như là bất kỳ ai trong Ôn Nhu, Hồng Lãng, Kim Cương cản gã lại, gã đều không lời nào để nói, hết lần này tới lần khác lại là cái tên mập mạp chết bầm vô dụng nhất kia, lại đánh cho gã không còn sức đánh trả.

Gã nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì một tên vô dụng như vậy, đến tay Thẩm Dịch, lại biến thành một kiện vũ khí đáng sợ như thế? “Lão đại, ta không thể ngăn được bọn hắn!” Lam Bình kêu to. Gã không có ý tứ nói mình bị một tên mập mạp chết bầm cản trở, chỉ có thể dùng cái từ “bọn hắn” này để thay thế. “Đừng gấp, ta sắp tới rồi!” Tạ Vinh Quân kêu lên: “Ngươi chống đỡ thêm một thoáng! Chúng ta lập tức đến ngay!” Mặc dù Tạ Vinh Quân chạy trước, nhưng gã dù sao vẫn chưa quen thuộc địa hình. Dẫu có ong dẫn đường lưu lại tuyến đường nhỏ, gã cũng phải tìm lại nó trước rồi mới có thể đi về nơi khởi đầu, bởi vậy bị bọn Thẩm Dịch đi sau mà lại đến trước. “Không còn kịp rồi, Thẩm Dịch đã bắt đầu chữa trị Kẻ Thu Gặt, ta phải xuống dưới mới có thể ngăn cản hắn!” Gã nhìn thấy tay Thẩm Dịch đã đặt lên người Kẻ Thu Gặt, bắt đầu khởi động Kích Hoạt. “Không!” Tạ Vinh Quân biến sắc: “Tuyệt đối đừng xuống dưới, rất nguy hiểm!” “Không xuống sẽ không ngăn được hắn!” Lam Bình quát to một tiếng, đoạn lao xuống mặt đất. Giơ tay trái một cái, lá chắn tinh thần lực che trước người, lòng bàn tay phải đồng thời tập trung một chùm sáng nhọn, thả ra một đoàn ánh sáng. “Phong Minh Bạo Liệt Đạn!” Lam Bình kêu to.

Chiêu Phong Minh Bạo Liệt Đạn này là kỹ năng có uy lực lớn nhất trong tay Lam Bình, mắt thấy quả cầu ánh sáng phảng phất như một vầng mặt trời nhỏ bỗng nhiên bay đến, đánh về phía Thẩm Dịch.

Ôn Nhu thét lên: “Thẩm Dịch coi chừng!” Thẩm Dịch cũng không quay đầu lại, trở tay ném ra T-1000, thân ảnh màu bạc chính diện đón lấy Phong Minh Bạo Liệt Đạn bay tới, bạo tạc ầm ầm giữa không trung, vô số dịch thể màu bạc bay tứ tán, chẳng khác gì giọt nước bạc đầy trời rơi lên mặt đất, sau đó lại từng điểm từng điểm tự động kết hợp… “Sóng lửa xung kích!” Lam Bình lại lần nữa đánh ra một luồng hỏa diễm hung mãnh, bay thẳng Thẩm Dịch, gã biết rõ không có khả năng để Thẩm Dịch chữa trị Kẻ Thu Gặt, nếu không dùng khí lực mạnh mẽ kiên cố của nó, đội Thứ Huyết muốn lao ra thành Shipwreck sẽ muôn vàn khó khăn.

Không nghĩ tới Thẩm Dịch rốt cuộc lại ném ra một quả cầu thủy tinh kỳ lạ. “Thủy tinh Úy Lam: Một loại đạo cụ hệ nước, tăng lên 20% lực chiến đấu trong nước. Kèm theo kỹ năng Tấm Khiên Nước, có hiệu quả đặc thù chống cự hỏa sát, lúc sử dụng trong nước, có thể kéo dài thời gian và hiệu quả trên diện rộng.” Đây lại là một kiện đạo cụ mà Tia Dalma cho hắn mượn.

Tia Dalma tổng cộng cho hắn mượn bốn món, theo thứ tự là Thiên Mệnh Anh Vũ, bùa hộ mệnh Tĩnh Âm, thủy tinh Úy Lam và cát Chân Ảnh. Ngoại trừ bùa hộ mệnh Tĩnh Âm chuyên môn dùng để đối phó Cuồng Hống, thủy tinh Úy Lam chính là trang bị thuỷ chiến, hơn nữa là loại hình phòng ngự, đây là Thẩm Dịch chuẩn bị để chạy trốn xuống nước nếu chẳng may không địch lại, mà giờ sắp sửa thắng lợi tới nơi, không cần thứ này nữa, nhưng vẫn có thể dùng tốt.

Từ đó có thể thấy được, lúc Thẩm Dịch định ra kế hoạch tác chiến, đều tiến hành cân nhắc theo góc độ thất bại trước, chuẩn bị tốt đủ loại đường lui.

Những chuẩn bị này có lẽ sẽ không dùng tới, nhưng một khi thực sự cần dùng đến, chúng chính là chỗ dựa sinh tồn lớn nhất.

Về phần cát Chân Ảnh, đây là một loại đạo cụ hết sức kỳ lạ, cũng là đạo cụ tiêu hao duy nhất mà Tia Dalma cho hắn.

Chỉ cần rải nó lên người kẻ địch, sẽ hình thành một lớp áo bằng cát trên người kẻ địch. Công kích áo cát tương đương với công kích bản thể đối phương, đồng thời gây ra tổn thương bằng 1,2 lần lực công kích, duy trì thời gian một phút đồng hồ. Cái đạo cụ này lại là Tia Dalma chủ động nhét cho hắn, ngay cả Thẩm Dịch đều cảm thấy kỳ quái, không biết mắc gì lão bà đồng muốn cho mình thứ này.

Tác dụng của nó thoạt nhìn hữu hạn, chỉ là có thể tạm thời tăng lên 20% tổn thương mà thôi, cũng không phải thứ Thẩm Dịch cần ngay lập tức.

Thời khắc này sóng lửa xung kích đánh vào khiên nước, tràn ra một mảnh phấn vụn băng tinh, băng hỏa giao hòa, lóng lánh ra vô số sắc màu xinh đẹp, nhưng lại không làm bị thương Thẩm Dịch mảy may. Mà Kẻ Thu Gặt báo hỏng kia, dưới Kích Hoạt của Thẩm Dịch phát ra tiếng vang ùng ùng, chính thức khởi động. “Khốn kiếp! Hắn đã khởi động Kẻ Thu Gặt!” Lam Bình hoảng sợ kêu to.

Sau một khắc Kẻ Thu Gặt to lớn đột nhiên ầm ầm cử động, cánh tay kim loại to lớn giương lên không trung, xích sắt bay ra, lao thẳng tới Lam Bình.

Lam Bình kêu quai quái bay thẳng lên cao, lá chắn tinh thần lực trong tay và xích sắt cứng chọi cứng một phát, một kích này không thể tạo thành tổn thương cho gã, lại đánh gã văng xa mấy chục thước. Trong không khí vang lên thanh âm xé gió bén nhọn, mười hai mảnh răng cưa cao tốc xoay tròn xẹt qua khoảng không, bay vụt đến Lam Bình. Lam Bình thân đứng giữa trời, mở to mắt hoảng sợ nhìn những mảnh răng cưa nọ, lại không còn lực ngăn cản.

Ngay lúc này, một luồng hỏa diễm sắc bén ngang trời xuất hiện.

Đúng là Tạ Vinh Quân như sát thần đêm đen, rốt cục đã đến.

Tạ Vinh Quân mới hiện thân, chính là bổ ra một đao hung mãnh, hỏa diễm như gió cuốn mây vần đánh lên bánh răng cưa, phát ra tiếng vang kít kít cực lớn, một hơi phá hủy chín đĩa răng cưa, chỉ còn lại ba cái hung hăng khảm vào thân thể Tạ Vinh Quân, chẳng khác gì răng cưa cắt thịt phi tốc xoáy cắt thân thể gã. “A!” Tạ Vinh Quân kêu thảm một tiếng, huyết mạch toàn thân sôi sục, một sức mạnh cường đại từ thân thể tuôn ra, ba chiếc bánh răng bị gã bắn ngược, không biết bay đi nơi nào, bất quá Tạ Vinh Quân cũng kiệt lực, từ không trung rơi xuống. “Lão đại!” Lam Bình sợ hãi kêu lên, mãnh liệt giương tay đánh ra một ngọn gió: “Cánh gió!” Một đôi cánh gió xuất hiện trên người Tạ Vinh Quân, rốt cục ổn định thân thể Tạ Vinh Quân, Lam Bình kêu to: “Thông đạo bị lấp, chúng ta chỉ có thể bay ra từ trên không!” “Tinh thần lực của ngươi đủ chèo chống sao?” Tạ Vinh Quân vội hỏi, gã chiến đấu đến bây giờ, kỳ thật cũng đã bị thương rất nặng. Đã không còn kỹ năng huyết thống ủng hộ, đối mặt T-1000 và Kẻ Thu Gặt, gã tự hỏi không có khả năng xoay chuyển trời đất, hôm nay chỉ có thể dựa vào Lam Bình.

“Tôi không biết!” Lam Bình kêu to: “Có thể bay bao xa thì bao xa đi.” Thân ảnh Pandora, Đồ Nguyên, còn có Vu Lập cũng đã xuất hiện cách đó không xa.

Lam Bình liên tiếp đánh ra ba cặp cánh gió, dẫn tất cả mọi người lên không trung.

Mắt thấy đội Thứ Huyết muốn bay khỏi, Thẩm Dịch quát chói tai: “Bắn Lam Bình xuống!” Đã không có Lam Bình, tất cả mọi người đừng hòng bay đi.

Hắn luôn có thể tìm được sơ hở chết người của đối thủ ngay từ đầu.

Loại hành vi này người khác thỉnh thoảng mới xuất hiện một lần, được kêu là linh cơ khẽ động, còn hắn thì đã thành bản năng tâm lý, xu hướng tư duy bình thường.

Xích sắt của Kẻ Thu Gặt lại lần nữa bay lên, phóng mạnh vào Lam Bình. Cùng lúc đó, Linh Hỏa Thương trong tay mập mạp cũng liều mạng nhắm Lam Bình nổ súng, một tia sóng bạc chớp động giữa không trung, đó là Số 1 hóa thành trường mâu, được Thẩm Dịch vươn tay ném, tất cả công kích thời khắc này tập trung hết thảy trên thân Lam Bình. “Cứu tôi!” Lam Bình kêu to.

Tạ Vinh Quân trở tay một đao, đón lấy xích sắt Kẻ Thu Gặt, đao xích tương giao, phát ra tiếng va đập rầm rầm giữa không trung.

Xích sắt lớn dừng lại trên không một lát, sau đó vỡ vụn thành từng đoạn từng đoạn rơi xuống đất, một đao kia của Tạ Vinh Quân đã phá hủy nó hoàn toàn. Cùng một thời gian, Vu Lập cũng ném ra thẻ bài xuống dưới.

Cấm Thương Lệnh!

Linh Hỏa Thương trong tay mập mạp tức thì trầm mặc.

Chỉ là Số 1 lại không ai có thể ngăn cản, hóa thành trường mâu bắn thẳng đến Lam Bình, mắt thấy Lam Bình phải chết, đột nhiên lúc này một bàn tay lớn màu đen trống rỗng xuất hiện bên cạnh Lam Bình, bắt lấy mâu bạc kia.

Tất cả mọi người nhìn một màn này ngẩn ngơ, chỉ thấy bàn tay lớn màu đen mãnh liệt dùng lực, vậy mà vặn gãy mâu bạc Số 1 thành ba đoạn, sau đó mới nhạt nhòa giữa không trung mênh mông. “Là Pandora!” Ôn Nhu kêu lên.

Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Pandora khoác một bộ trường bào màu đen có đề chữ “Ma” trôi nổi trên không, một đôi mắt gắt gao nhìn Thẩm Dịch chằm chằm, cảm giác quái dị không nói lên được.

Kim Cương mê hoặc nói: “Làm sao có thể? Tay này làm sao đến giờ vẫn còn lưu thủ? Việc này không có đạo lý a.” “Hắn một mực tàng tư!” Ôn Nhu kêu lên: “Người này rất cổ quái, năng lực chân thật của hắn cũng không phải triệu hoán ác ma, chỉ là không biết vì sao thủy chung không xuất toàn lực tác chiến!” Thanh âm của nàng kêu rất lớn, không chỉ có hô cho người mình nghe, cũng là hô cho Tạ Vinh Quân nghe, chủ yếu là muốn gây ra địch ý của Tạ Vinh Quân. Không nghĩ tới Tạ Vinh Quân lại nói một câu “Đa tạ” với Pandora, phảng phất Pandora một phen ra tay, giống như ban ân lớn cỡ nào, còn Pandora thì không có chút phản ứng. “Thực cổ quái.” Kim Cương dụi dụi con mắt, không nghĩ ra đây là có chuyện gì. “Không có thời gian cân nhắc ba thứ này!” Thẩm Dịch nói xong tiến nhanh lên một bước, giành lại Linh Hỏa Thương trong tay mập mạp: “Đạn Xuyên Giáp!” Ba phát đạn Xuyên Giáp nhanh chóng bắn tới Lam Bình.

Tạ Vinh Quân giương tay ném ra ba viên kim châu, không nghĩ tới ba phát đạn gào thét giữa không trung đột nhiên chuyển hướng, hóa thành ba đường cong hỏa diễm, vượt qua kim châu bắn vào thân thể Lam Bình.

Lần này Lam Bình bị đau không nhẹ, không giữ được thăng bằng rơi xuống.

Thẩm Dịch thừa cơ bắn ra Phi Trảo lên bầu trời.

Phi Trảo linh động như xà, uyển chuyển kéo lê một đường cong, phảng phất một con rồng lớn giương nanh múa vuốt chụp vào Lam Bình. Thẩm Dịch hung hăng kéo một phát xuống dưới, tốc độ rơi của Lam Bình đột nhiên tăng mạnh.

Gã lúc này muốn bay trở lên, nhưng trên mặt đất có năm người lại thêm một con Terminator siêu bự, lực lượng cánh gió của gã cuối cùng không thể nào sánh với lực lượng khổng lồ như thế, bị ngạnh sanh sanh kéo xuống mặt đất. “Lam Bình!” Tạ Vinh Quân nghiêm nghị kêu to.

Lúc này, trong lòng Lam Bình ngược lại là một khoảng thanh tĩnh.

Gã biết rõ.

Chính mình chết chắc rồi.

Bất quá thế thì đã sao?

Từ khi đi vào Huyết Tinh đô thị, chẳng lẽ không phải mỗi người đều một mực giãy giụa trên con đường tử vong đấy à?

Tử vong chưa chắc đáng sợ vậy chứ?

Ở cái thế giới đáng sợ này, đó ngược lại có lẽ là một loại giải thoát.

Trong đầu chốc lát hiện lên vô vàn ý niệm, gương mặt Lam Bình chợt hiện ra một nét tươi cười.

Gã thì thào nói: “Thẩm Dịch, ngươi thật sự rất lợi hại, bất quá ngươi muốn toàn diệt đội Thứ Huyết của ta… Đúng là vẫn còn kém chút.” Hạ quyết tâm, Lam Bình cao giọng hét: “Lão đại, lên đường bình an! Nhớ báo thù cho tôi!” Tạ Vinh Quân cả kinh, dường như đã biết gã muốn làm gì, kêu to: “Không được, Lam Bình!” Lam Bình lại chỉ mỉm cười nói: “Đi đường cẩn thận… Lão đại.” Một đoàn ánh sáng màu lam bỗng nhiên lan tỏa, dùng Lam Bình làm trung tâm nhanh chóng mở rộng.

Vầng sáng này khuếch trương cực nhanh, thế cho nên vừa mới bắt đầu chỉ là một điểm sáng, lập tức liền biến thành một quang cầu khổng lồ.

Thẩm Dịch biến sắc, kêu to lên: “Không xong! Mau tránh!” Phi Trảo bỗng nhiên thu về, Thẩm Dịch là người thứ nhất nhảy xuống biển.

Mấy người Hồng Lãng hiện tại đã thành thói quen nghe lệnh Thẩm Dịch, hơn nữa bọn hắn cũng nhìn ra ánh sáng màu lam kia không phải thứ gì tốt, cho nên cũng đồng thời nhảy xuống biển.

Quả cầu ánh sáng màu xanh lam trên không trung không ngừng biến lớn, phảng phất tên lửa đạn đạo bay tới từ trên trời, hạ xuống thông đạo, chỉ nghe oanh một tiếng!

Cả thông đạo bị nổ thành phấn vụn, ngay cả Kẻ Thu Gặt đều bị nổ chia năm xẻ bảy.

Giữa huyết nhục tung bay đầy trời, sóng gió gào thét mà dậy, nước biển tựa như bị lửa đun sôi phóng lên trời, khí lãng khổng lồ bay thẳng lên cao, trực tiếp thổi bọn Tạ Vinh Quân ra ngoài trăm thước, lập tức thoát ly khu vực thành Shipwreck. Đã không có tinh thần lực của Lam Bình ủng hộ, cánh gió không duy trì được thời gian bao lâu, sau khi phi hành mấy chục thước rốt cục tiêu tán, bất quá lúc này, đám người Tạ Vinh Quân đã bay khỏi thành Shipwreck, cuối cùng thoát được hiểm cảnh.

Lúc này bọn Thẩm Dịch cũng ló đầu ra từ đáy biển.

Vừa lên bờ, Hồng Lãng liền phun ngay nguyên ngụm máu tươi.

Hắn nhảy xuống biển hơi chậm một chút, vừa mới vào nước hơn mười mét, vụ nổ đã xuyên thấu qua sóng biển, chẳng khác gì núi lớn hung hăng đập một cái lên lưng hắn, nện cho hắn choáng váng, suýt nữa thì ngất đi. “Móa, đây là kỹ năng gì? Như thế nào mạnh vậy?” Hồng Lãng mắng to lên: “Lực sát thương chiêu này phá ngàn chẳng chơi?” Thẩm Dịch thở dài: “Là tự bạo tinh thần lực, không nghĩ tới hắn còn có cả chiêu ấy…” Tự bạo tinh thần lực: Áp súc tinh thần lực còn thừa thành một điểm, tiến hành phóng thích tập trung. Mỗi điểm tinh thần tạo thành 50 điểm sát thương, phạm vi 8×8. Bản kỹ năng bỏ qua địch ta, trước khi sử dụng cần dự chi trước tinh thần lực, thời gian dự chi 10 giờ.

Tự bạo tinh thần lực kỳ thật chính là một kỹ năng đồng quy vu tận, không phải đến vạn bất đắc dĩ sẽ không sử dụng. Có lẽ Lam Bình đã bị vụ bắt làm tù binh lần trước kích thích, không muốn bị Thẩm Dịch bắt được nữa, cho nên trước khi chiến đấu đã làm tốt chuẩn bị đồng quy vu tận.

Đáng tiếc là uy lực tự bạo tinh thần lực tuy mạnh, nhưng có một thời gian khởi động ngắn ngủi. Thẩm Dịch phản ứng cực nhanh, vừa thấy không đúng, lập tức quả quyết bỏ chạy, kế hoạch đồng quy vu tận thất bại, bất quá bọn Tạ Vinh Quân rốt cục nhờ vậy trốn thoát thành Shipwreck.

Lúc này Kim Cương Ôn Nhu cũng đã ngoi lên từ dưới nước, thân ảnh đám người Tạ Vinh Quân xa xa đã không thấy, Kim Cương mắng một câu: “Đồ con hoang, vẫn là để chúng trốn thoát.” Bữa thịnh yến sang trọng được chuẩn bị tỉ mỉ này, dưới tình huống mọi nguyên vật liệu đều cơ hồ hoàn mỹ, vậy mà cuối cùng chỉ làm ra một nồi cơm sống, thế nên mặc dù đội Đoạn Nhận đại thắng, tâm tình Kim Cương vô luận thế nào cũng không tốt lên được.

Trong mắt Thẩm Dịch hiện rõ sát ý: “Chạy? Dễ dàng vậy sao? Hắn dám chạy, chúng ta dám đuổi! Trận chiến này, vẫn chưa kết thúc!” “Làm sao đuổi? Chúng ta không thể nào nhanh hơn bọn hắn.” Ôn Nhu hỏi.

Thẩm Dịch trả lời từng chữ một: “Em đã quên Ngọc Trai Đen.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK