Kẻ Dạo Chơi đang thả neo tại đây.
Hàng hóa trên năm chiếc thuyền buôn đã sớm đem đến tàu Kẻ Dạo Chơi, đội Đoạn Nhận ngoại trừ tổn thất tàu Khoai Tây, không còn bất luận tổn thất nào khác.
Hồng Lãng đứng ở đầu thuyền hét lớn, chỉ huy các binh sĩ trở lại tàu Kẻ Dạo Chơi.
So với thuyền buôn, Kẻ Dạo Chơi kiên cố hơn nhiều, càng không dễ trở thành mục tiêu bị công kích.
Thẩm Dịch đổi một bộ Armani mới, đứng tại đầu thuyền nhìn xa xa.
Hắn vừa tắm xong. Sau khi tẩy đi một thân mệt mỏi, lúc này đã sảng khoái tinh thần.
Lam Bình đã được thả, bất quá trước khi đi, Thẩm Dịch lại lần nữa đánh gãy mấy khúc xương của gã, làm vậy cũng không phải muốn ngược đãi, mà để ép Tạ Vinh Quân lãng phí thêm mấy bình thuốc khôi phục trân quý. Sau đó lại buộc gã ký kết hiệp nghị bảo mật về thuật chữa bệnh thần thánh. Hắn cũng không thực sự muốn giữ bí mật này, nhưng có thể khiến Tạ Vinh Quân lãng phí một lần sử dụng giấy bội tín cũng là chuyện tốt.
Với Thẩm Dịch mà nói, hôm nay tuyệt đối là ngày thu hoạch.
Không đề cập tới hồi báo to lớn lấy được từ việc đánh chết thành viên đội Thứ Huyết, riêng thuật chữa bệnh tự do chuyển hóa cũng đã khiến hắn hưởng thụ không thôi. Không ngờ sau khi chuyển hóa thuật chữa bệnh đê hèn thành thuật chữa bệnh thần thánh, Huyết Tinh đô thị lại thuận tiện cho hắn cơ hội tăng lên cấp bậc của thuật chữa bệnh đê hèn.
Trong mắt Huyết Tinh đô thị, việc hắn chuyển hóa kỹ năng cấp D thành kỹ năng cấp C chính là hành vi chiếm tiện nghi, đô thị không thể chấp nhận. Cũng giống như mèo mẹ sinh ra cọp con, gà mẹ đẻ ra trứng khổng tước, bên bán không làm nữa —— cảm thấy mình bán sai hàng.
Nếu hắn không chịu trả lại cọp con và trứng khổng tước cho đô thị… đô thị sẽ biến chúng thành mèo con và trứng gà, hoặc là hắn bỏ thêm tiền, đô thị sẽ đổi mèo thành cọp, gà mẹ thành khổng tước mái.
Về vấn đề này, suy tính của đô thị là mua bán công bằng, cân đối, tiền nào của nấy, lại không để ý đến nhu cầu tiêu phí của người mua và vị trí thị trường bản thân người bán. Với đô thị mà nói, dù là kỹ năng cấp S cũng không có gì hiếm lạ, cân đối mới là trọng yếu. Còn với đám người mạo hiểm mà nói… còn có gì tốt hơn.
Đầu quyết định bằng mông cũng không phải không có đạo lý.
Thẩm Dịch đoán chừng ngay cả người phát minh thuật chữa bệnh đê hèn lúc trước đều chưa hẳn có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, dù sao ban đầu là năng lực cấp C biến dị thành năng lực cấp D. Bất quá dựa theo đó suy tính sâu hơn một chút, liệu Huyết Tinh đô thị có đạo cụ tăng lên cấp bậc kỹ năng hay không… Hắn đang trầm tư, sau lưng vang lên một thanh âm ngọt ngào: “Lại đang suy nghĩ gì đấy?” Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ôn Nhu vừa tắm xong, tóc dài đen nhánh phủ lên vai, loáng thoáng mang theo chút nước không lau sạch, dưới ánh mặt trời rạng ngời tỏa sáng. Nàng thay một bộ vest gọn màu đỏ, chân mang giày ống cao, thoạt nhìn khí khái anh kiệt, hòa theo vài phần diễm lệ. “Anh đang nghĩ phải làm sao mới có thể đưa mỹ nhân mê người bên cạnh mình lên giường.” Thẩm Dịch cười đáp.
Ôn Nhu không ngờ Thẩm Dịch lại trêu nàng, nhất thời sắc mặt trở nên ửng đỏ, hung hăng bấm Thẩm Dịch một cái, đột nhiên tâm động một hồi.
Nàng tiến đến bên tai Thẩm Dịch nói: “Đợi sau khi trở về, bớt thời gian mấy ngày, đi chơi với em, theo đuổi em một chút, có lẽ em sẽ đáp ứng anh nha.” Tay Thẩm Dịch vòng ra sau lưng nàng, ôm nhẹ bờ eo thon bé bỏng: “Làm gì phiền toái như vậy, em biết đây cũng không phải thế giới thích hợp lãng mạn và ôn nhu.” “Nhưng nó cũng không cấm chúng ta mơ mộng.” Thẩm Dịch hơi ngẩn ra, hắn nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu: “Được, sau này trở về, anh nhất định sẽ cho em một chuyến đi chơi lãng mạn ngọt ngào.” “Chuyến đi chơi lãng mạn ngọt ngào? Anh tính đi nơi nào?” “Bình Nguyên Hoang Dã thấy sao?” Ôn Nhu dùng tay phải nắm lấy cổ áo Thẩm Dịch, giọng điệu hung hăng nói: “Anh xác định đó là chuyến đi chơi lãng mạn ngọt ngào?” “Chỉ cần có một trái tim phóng khoáng, vô luận ở đâu cũng có thể lãng mạn, kể cả nơi huyết tinh kích thích.” Ôn Nhu cười phốc phốc ra tiếng: “Anh thật khốn kiếp, Thẩm Dịch… Nhưng em thích.” Thẩm Dịch nghe được lời này, tâm thần đại động, nhìn cặp môi đỏ mọng kiều diễm của Ôn Nhu trước mắt, hắn nhẹ nhàng hôn lên.
Non mềm như nước, ngọt ngào như mật.
Đang sắp hôn đến khó phân thắng bại, có người phát ra tiếng ho khan cố ý.
Thẩm Dịch và Ôn Nhu khẽ tách ra nhìn lại về sau, lại không chút kinh hoảng.
Hồng Lãng Kim Cương La Hạo bước nhanh tới: “Các binh sĩ cũng đã về tới tàu Kẻ Dạo Chơi, tất cả công tác chuẩn bị đã hoàn thành… Ta nói hai người các ngươi chú ý một chút được không? Ban ngày ban mặt, ta cũng đã ho khan, còn không chịu rời nhau.” “Chỉ là muốn cho ngươi đố kỵ thêm một chút, ngoại trừ chuyện này còn chuyện gì khác không?” Hồng Lãng cười hắc hắc: “Đương nhiên, còn có thể là cái gì.” Thẩm Dịch đã sáng tỏ: “Muốn chia chiến lợi phẩm đúng không?” Không riêng gì Hồng Lãng, ngay cả Kim Cương và La Hạo cách đó không xa cũng cười hắc hắc quái dị.
Lần chiến đấu này có thể nói là thắng lợi huy hoàng nhất từ khi đội Đoạn Nhận thành lập tới nay, đồng thời cũng là thu hoạch lớn nhất. Đã có chỗ tốt tự nhiên muốn chia tiền, huống chi cũng có trợ giúp rất lớn cho chiến đấu tiếp theo.
Thẩm Dịch tiện tay lấy ra đao Ám Sát.
Đao Ám Sát, vũ khí cấp C: Lực công kích 21-26. Kỹ năng kèm theo: 1 – Bạo Liệt; 2 – Ẩn Hình, tăng lên 10% sát thương.
Thẩm Dịch cười nói: “Thanh đao Ám Sát này coi như không tệ, hết sức thích hợp thích khách sử dụng. May mà tác chiến dưới nước, căn bản Minh không thể phát huy thực lực chân chính, nếu không chúng ta sẽ chịu không nổi. Đáng tiếc, chúng ta không có đồng bọn sở trường thích khách, dùng nó có chút lãng phí.” Vứt đao Ám Sát cho Kim Cương, Thẩm Dịch nói: “Kim Cương, anh còn thiếu một món vũ khí tốt, trước hết dùng cái này đi. Đợi La Hạo tiến bộ thêm chút, sẽ cho hắn dùng, đến lúc đó tôi sẽ tìm giúp anh vũ khí thích hợp.” “Được.” Kim Cương cũng không khách khí đáp ứng. “Vòng tay Tiêu Tán do La Hạo cầm, trừ hắn ra, những người khác cũng không ai có thể phát huy toàn bộ giá trị của vòng tay Tiêu Tán.” “Cảm ơn đội trưởng.” “Thực Nguyệt Cung đã bị đô thị lấy đi, còn giày ngược gió cho Hồng Lãng. Bất quá thứ này ai cũng có thể sử dụng, lúc tất yếu phải căn cứ chiến thuật để lựa chọn. Súng lục tử vong phần tôi, còn áo choàng lông hạc, Thập Tự Giá…” Thẩm Dịch không nói tiếp, Ôn Nhu lại hiểu tâm tư của hắn, cười nhẹ nhàng nói: “Hiện tại cần suy tính thực lực đoàn đội tăng trưởng, ai thích hợp thì dùng. Thập Tự Giá đã bị anh tập trung vào thuật chữa bệnh, người khác muốn dùng cũng không dùng được. Thuật chữa bệnh thần thánh lại là kỹ năng tiêu hao tinh thần nhiều nhất, cho nên áo choàng lông hạc và nhẫn thanh tĩnh vẫn là thích hợp cho anh, về sau trở lại đô thị cũng cho anh quyển trục huấn luyện. Em lấy vòng tay sắt là được rồi.” “Anh đã cầm nhiều lắm.” Thẩm Dịch cười khổ: “Điểm Huyết Tinh kiếm được từ nhiệm vụ lần trước, bọn em cơ hồ không dùng qua, tiền mượn tới, tất cả cũng đều là anh dùng, lần này chia phần lại là anh lấy nhiều nhất… Mặc dù nói da mặt anh rất dày, nhưng ngẫu nhiên cũng biết xấu hổ đấy.” Hồng Lãng cười ha ha: “Vậy còn không đơn giản, về sau lại đền bù tổn thất a, dù sao tiểu tử ngươi có thể thiếu nợ người ngoài, cũng có thể thiếu mấy ca. Nợ nhiều không cần lo, mấy ca không thu ngươi tiền lãi, đủ nghĩa khí đi nha.” Thẩm Dịch cũng nở nụ cười: “Vậy thì tốt, đã vậy, coi như ta thiếu mỗi người năm ngàn. Đúng rồi, găng tay sấm sét của ta về sau cho Hồng Lãng ngươi dùng đi, ta phát hiện ngươi dùng nó thích hợp hơn ta. Còn nhẫn Cuồng Bạo ngươi không nên dùng, về sau để ta dùng đi.” “Ngươi dùng Cuồng Bạo?” Hồng Lãng ngẩn ngơ.
Thẩm Dịch cười gật gật đầu: “Đúng vậy, ngươi không phát hiện ta dùng Cuồng Bạo kỳ thật thích hợp hơn ngươi sao?” Hoàn toàn chính xác, mỗi lần sử dụng nhẫn Cuồng Bạo đều phải tiêu hao nửa số tánh mạng, với Hồng Lãng mà nói là chuyện tương đối nhức đầu. Thẩm Dịch có thuật chữa bệnh đê hèn, dễ dàng triệt tiêu chỗ tai hại này. Hơn nữa phương thức tác chiến bây giờ của hắn, cơ bản xu hướng kết hợp vận dụng triệu hoán và súng ống. Còn tác chiến cận thân hoàn toàn tiến hành dựa vào đòn công kích bình thường.
Kỹ xảo công kích bình thường của Thẩm Dịch hiện tại đã ngày càng thuần thục, phương thức chiến đấu cao tốc không ngớt của hắn, vừa vặn cần Cuồng Bạo để tăng tốc độ công kích và lực sát thương. Bởi vậy so với Hồng Lãng, Thẩm Dịch càng có thể phát huy công hiệu nhẫn Cuồng Bạo mà tránh đi khuyết điểm của nó. Đổi trang bị như vậy, cân nhắc theo góc độ chỉnh thể đã đề cao thật lớn thực lực đoàn đội, cũng giúp cho phương hướng phát triển của mọi người trong đội ngũ ngày càng phân công rõ ràng.
Hoàn thành phân phối trang bị, mọi người thấy đã không còn việc để làm, bắt đầu thương lượng làm thế nào tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Kim Cương nói: “Tạ Vinh Quân đã ăn giáo huấn lần này, mặc dù nói chúng ta chiếm đại tiện nghi, nhưng dù sao cũng không thể toàn diệt đối thủ. Nếu như hắn không phải đần, nhất định sẽ đến tiến công chúng ta, kế tiếp vẫn phải nghĩ biện pháp.” Ôn Nhu cũng nói: “Có một vấn đề em mới nhận ra, chính là nơi này cũng là thế giới nước. Đã có thể thu được quyển trục đề thăng sở trường bơi tại đây, nhất định cũng có thể thu được quyển trục sở trường bơi cấp cơ sở hoặc trang bị cường hóa sở trường bơi. Trước kia đội Thứ Huyết chưa từng đi qua thế giới nước, đương nhiên không có cường hóa phương diện này. Nhưng hiện tại bọn hắn đã ăn lỗ vốn, nhất định sẽ biết đền bù. Nếu em đoán không lầm, sau khi Tạ Vinh Quân nếm qua quả đắng lần này, ngoại trừ chiêu mộ thêm nhân sự, còn có một lựa chọn chính là sưu tầm trang bị và quyển trục cường hóa kỹ năng bơi. Khả năng lớn nhất là hai bút cùng vẽ.” Hồng Lãng gãi gãi đầu da: “Nếu vậy thì có chút phiền toái, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?” Thẩm Dịch cười khẽ: “Làm gì lo lắng thế? Mọi người nên nhớ kỹ, thứ gì cũng đều có hai mặt trái phải. Một việc có lợi, nhất định sẽ có tai hại tương ứng, nhìn chúng ta có thể phát hiện hay không.” Hồng Lãng lắc lắc đầu to: “Ta không cảm thấy đội Thứ Huyết nắm giữ năng lực thủy chiến sẽ có chỗ tốt gì cho chúng ta.” “Vậy thì phải xem ngươi lý giải vấn đề này ra sao. Phải biết rằng đội Thứ Huyết muốn đạt được quyển trục sở trường bơi, nhất định phải xuất kích bốn phía, đối phó hải quân Vương quốc Anh và hải tặc, như vậy bọn hắn phải phiêu lưu trên biển một đoạn thời gian rất dài, cũng liền ý nghĩa trong ngắn hạn bọn hắn sẽ không truy kích chúng ta, như vậy, chúng ta cũng dễ dàng tập trung tinh lực hoàn thành nhiệm vụ.” Lời này đã khiến Hồng Lãng bừng tỉnh đại ngộ, đúng thế, nếu đội Thứ Huyết muốn đền bù chênh lệch phương diện thủy chiến, tất cần hao phí thời gian sưu tập, đồng dạng sẽ cho đội Đoạn Nhận thời gian làm nhiệm vụ của mình.
Có chỗ khác biệt là, trong lúc thành viên đội Thứ Huyết còn đang tập trung tinh lực cường hóa kỹ năng bơi, đội Đoạn Nhận đã có thể nhìn xa hơn, truy cầu cường hóa tốt hơn.
Trong chiến đấu kiêng kỵ nhất chính là vĩnh viễn đi theo bước chân người khác, nó sẽ vĩnh viễn khiến mình lạc hậu hơn người. Nếu là đang đối kháng sinh tử, việc này càng có vẻ trí mạng.
Với Thẩm Dịch mà nói, đội Thứ Huyết chẳng khác gì một gã khổng lồ, mạnh không ai bì nổi, khó có thể dùng lực, biện pháp duy nhất, chính là lợi dụng ưu thế thân thể linh hoạt của mình tiến hành du đấu, chậm rãi xơi tái người khổng lồ.
Hắn cũng không nóng nảy nhất thời phân thắng bại, càng sẽ không vội vã một ngụm nuốt trôi đội Thứ Huyết. Đội Thứ Huyết mới là kẻ muốn một ngụm nuốt trôi đối thủ, không phải Thẩm Dịch. Bọn hắn có thực lực, cũng có khẩu vị, còn Thẩm Dịch thực lực chưa đủ, cũng chỉ có thể xem đối phương như miếng bò bít-tết, cắt thành lát nhỏ rồi chầm chậm đưa vào miệng nhai kỹ nuốt chậm.
Thực lực bất đồng giữa hai phe đã chú định chiến thuật bất đồng. Một bên là công nhanh, một bên là thủ chậm. Bên công nhanh bị ép thả chậm tiết tấu hành động, kỳ thật chính là điều bên thủ chậm tình nguyện thấy nhất —— Thẩm Dịch quyết không ngại kéo dài thời gian trận chiến đấu này, chậm rãi đánh. Theo thời gian từng ngày trôi qua, đội Đoạn Nhận sẽ càng trưởng thành, thực lực song phương cũng sẽ càng kéo gần thêm.
Bởi vậy, nói theo lời Thẩm Dịch, thời điểm Tạ Vinh Quân vắt hết óc vãn hồi ưu thế địa lợi, gã không biết chính mình đã mất đi ưu thế thiên thời.
Trước đó, Thẩm Dịch quyết định đánh ở đâu, Tạ Vinh Quân phải đánh ở đấy.
Còn bây giờ, Thẩm Dịch muốn đánh lúc nào, Tạ Vinh Quân phải đánh lúc đấy.
Tạ Vinh Quân không phải tên đần, nhưng chỉ cần gã còn muốn đuổi giết Thẩm Dịch, gã liền chạy không thoát cái vòng lẩn quẩn bị người khống chế nhịp điệu chiến đấu, quả thật là bi ai lớn nhất của gã.
Nhìn mọi người đã hiểu rõ ý tứ của mình, Thẩm Dịch mỉm cười nói: “Chúng ta sẽ không coi thường đối thủ. Tạ Vinh Quân sở dĩ thất bại, cũng bởi vì hắn coi thường chúng ta, chúng ta tuyệt sẽ không đi theo vết xe đổ của kẻ địch. Yên tâm, tuy đội Thứ Huyết là một phiền toái, nhưng đã bị chúng ta ếm bùa sinh tử. Tạ Vinh Quân không tới quấy rầy chúng ta thì thôi, chỉ cần hắn dám tới… cũng đừng nghĩ sống sót rời khỏi thế giới này!” Lời này của Thẩm Dịch tràn ngập khí phách, toát lên tự tin cường đại.