Sanh Ca vừa đi dép vừa nhìn anh.
Lại cởi áo khoác ngoài đưa cho anh.
||||| Truyện đề cử: Ly Hôn Thì Đã Sao? |||||
Phong Ngự Niên sững người mất một giây, lông mi dài cong khẽ rũ xuống, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Anh ngoan ngoãn cầm lấy áo khoác mà Sanh Ca đưa tới, giúp cô treo áo khoác lên móc quần áo.
Từ đầu tới cuối anh không hề chủ động nói một câu nào, hoàn toàn không tận lực ân cần như ngày thường.
Sắc mặt của Sanh Ca càng ngày càng trầm xuống.
Phong Ngự Niên hoàn toàn không cảm nhận được, quay đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường phòng khách.
Đã gần trưa rồi.
Anh tự giác chuẩn bị vào bếp nấu nướng.
Sanh Ca tư thế khí phách ngồi trên ghế sô pha, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, lúc mở miệng giọng nói vừa lãnh đạm vừa bá đạo.
“Qua đây.”
Tấm lưng rộng lớn của Phong Ngự Niên cứng lại, ngoan ngoãn quay người đi đến trước mặt cô.
Cô không ngẩng đầu, vẻ mặt có chút lãnh đạm: “Tôi nhớ lúc trước có người nói rằng sẽ không cho tôi ngẩng mặt.”
Phong Ngự Niên đứng yên tại chỗ, cảm thấy hơi khó xử, bởi vì anh phát hiện thái độ của cô đối với anh vẫn luôn rất lạnh nhạt.
Lộc Hoa quả nhiên không nói cho cô biết, anh đã cứu cô sao?
Cho nên hôm nay Sanh Ca vừa trở lại chính là muốn tính sổ chuyện anh đi dự tiệc từ thiện với Lâm Hoài Sơ sao?
Vốn dĩ anh đang nghĩ rằng có thể lấy công đền tội, nhưng đột nhiên anh cảm thấy buồn bực có chút khó thở.
“Hả?”
Giọng nói có phần uy nghi nhưng vẫn có sự mềm mại của người phụ nữ.
Sanh Ca đợi có chút sốt ruột.
Phong Ngự Niên sững sờ hai giây, một đầu gối chạm đất ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt cô, ánh mắt vẫn rũ xuống, lông mi khẽ run rẩy.
Sanh Ca cảm thấy tâm trạng của anh rất không phù hợp, trong lòng càng thêm khó hiểu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm anh, ép anh ngẩng mặt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mắt của Phong Ngự Niên đỏ hoe, trong đôi đồng tử đen láy là sự uất ức mong manh mà anh cố che giấu nhưng không thể che giấu được.
Dáng vẻ giống như bị cô bắt nạt, vẻ mặt mệt mỏi, trông rất vô tội.
Lông mày của Sanh Ca càng nhíu sâu hơn.
Cô vẫn chưa hỏi gì mà, uất ức cái gì chứ?
“Hai ngày nay anh làm gì vậy? Hình như ngài Lộc đã nói không cho phép anh ra ngoài mà.
Tại sao hai ngày nay anh không làm việc nhà?”
Phong Ngự Niên mím chặt môi mỏng, cảm giác như trái tim bị người ta bóp chặt, đau đớn khiến anh không thở nổi.
Sanh Ca nâng cằm anh lên một chút: “Nói chuyện, câm rồi sao?”
“Dưỡng bệnh.”
Người nào đó tiếc chữ như vàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, trong giọng nói lộ ra vài tia uất ức nhàn nhạt.
Đúng là đáng kinh ngạc.
Sanh Ca khẽ cười: “Họng anh sao thế? Anh bị bệnh gì?”
“Sốt.”
Anh ta yên lành tốt đẹp ở trong biệt thự, hai ngày không ra ngoài mà hai ngày này cũng không có mưa, sao lại sốt được chứ?
Nhìn vẻ mặt trắng bệch phờ phạc của anh, ước chừng hai ngày nay cơn sốt không hề nhẹ.
Trong lòng Sanh Ca có suy đoán.
Cô buông bàn tay đang giữ cằm anh ra: “Đừng ngồi xổm nữa, đối diện có sô pha, ngồi đi.”
Phong Ngự Niên cũng không khách sáo, đứng dậy ngồi trên ghế sô pha nhỏ bên cạnh.
Cả người anh không còn nhiều sức lực, mới ngồi xổm một lúc, hai chân đã bắt đầu tê dại, đầu có chút choáng váng.
Nếu ngồi xổm thêm một lúc nữa, anh sợ rằng mình sẽ không thể chống đỡ được nữa.
Sanh Ca giơ tay lên, cao quý tao nhã rót cho mình một ly nước rồi mới tiếp tục hỏi: “Vết thương của Lộc Thập Nhất là sao? Ai đánh?”
Phong Ngự Niên nhìn cô uống nước, hầu kết không tự chủ được khẽ lăn, mặt không đỏ tim không đập bịa chuyện nói: “Anh nằm trong phòng hai ngày, không rõ lắm, có lẽ bị ngã.”
Không muốn nói thật với cô.
Sanh Ca không muốn tiếp tục vướng mắc chuyện này, quay lại chủ đề chính: “Bữa tiệc từ thiện tối hôm đó anh đi làm gì?”
Phong Ngự Niên vừa mới hé môi, còn chưa mở lời, Sanh Ca đã nhìn chằm chằm anh nhắc nhở: “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
“Anh ngồi xe của Lâm Hoài Sơ, đến vùng ngoại ô gặp Mộ Chỉ Ninh…”
Anh nuốt nuốt cổ họng khô khốc của mình, lén nhìn biểu cảm trên mặt Sênh Ca, thấy sắc mặt không thay đổi gì mới tiếp tục nói.
“Chuyện xảy ra ở bữa tiệc từ thiện đó Lâm Hoài Sơ chỉ là thực hiện sai khiến của người nào đó.
Có người đã sắp đặt sau lưng cô ta.
Người này mưu mô chước quỷ, mỗi một nước cờ của anh ta căn bản đều chuẩn xác.
Lâm Hoài Sơ vừa nói muốn liên thủ với tôi, vừa chuẩn bị giết người diệt khẩu nếu tôi từ chối, khụ khụ…”
Nói nhiều cổ họng anh đau rát.
Sanh Ca đưa cốc cho anh bảo anh tự rót nước, ánh mắt có chút hứng thú nhìn chằm chằm anh: “Chuyện liên thủ anh cũng nói với tôi, không sợ tôi sẽ nghi ngờ anh, nghi ngờ rằng anh cố ý tiết lộ sao?
“Nếu em muốn nghe lời nói thật, anh sẽ không giấu diếm em.” Về phần cô có tin hay không, đó không phải là chuyện anh có thể quyết định được.
“Thật sao?”
Sanh Ca hơi mím môi, một tay chống má, đặt tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh gian xảo nở nụ cười.
“Vậy thì tôi muốn biết tại sao Lộc Thập Nhất bị thương, nói thật.”
Phong Ngự Niên suy nghĩ một chút, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Anh ta xúc phạm tôi, vì vậy là tôi khiến Tự Niên bị thương.”
Tự Niên?
Sanh Ca cau mày, mơ hồ cảm nhận được anh đang che giấu điều gì đó.
Nhưng nói thật Sanh Ca sau khi sắp xếp lại mọi chuyện đã đoán được đại khái sự việc như thế nào rồi.
Đoán chừng không thể nào không liên quan đến anh ba.
Nhưng mà gác chuyện này qua một bên, lần này mặc kệ Lâm Hoài Sơ là người thực hiện hay là người lên kế hoạch.
Nếu không tính sổ trong lòng cô cũng không dễ chịu.
Sanh Ca đứng dậy, nhẹ nhàng chỉnh làn váy đỏ nhung: “Nếu anh đã làm bị thương người của tôi, vậy hôm nay người của anh phải bồi thường, tôi phải đến nhà họ Lâm tính sổ!”
Vừa dứt lời, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kiêu ngạo.
Phong Ngự Niên nhìn tia sáng lóe lên trong mắt cô có chút sững sờ.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần Sanh Ca đã lấy chiếc áo khoác màu đen trên giá xuống, chuẩn bị ra ngoài.
Anh vội vàng đi theo, vừa liên lạc với Tự Niên, dẫn theo mấy anh em của Thất Niên đến làm việc cho cô một ngày.
Khi mọi người đến nơi, Sanh Ca nhìn lướt qua, cảm thấy vẫn chưa đủ.
Phong Ngự Niên giải thích: “Sanh Ca, bọn họ đều rất giỏi, không hề yếu, hơn nữa đối phó với đám vệ sĩ vô dụng ở biệt thự nhà họ Lâm, chỉ cần năm người này là đủ rồi.”
Như vậy vẫn chưa đủ.
Hai ngày trước cô bốn mươi đấu ba.
Cô muốn Lâm Hoài Sơ cảm nhận được khí thế hùng hồn của người mình.
Nhưng Lộc Thập Nhất và Thập Nhi vẫn đang nằm trong bệnh viện, Lộc Thập Ngũ, Thập Thất hình như cũng đang bị thương.
Cô ấy dứt khoát gọi điện cho Tư Vũ: “Gọi vài tổ chức có bản lĩnh tốt tới đây, lão đại tôi muốn đi đánh nhau!”
Phong Ngự Niên ở bên cạnh vểnh tải nghe, nhạy bén nghe thấy tổ chức? Lão đại?
Rất nhanh, Sanh Ca đã tập hợp được năm mươi người, bao gồm cả người của Phong Ngự Niên và cô, tổng cộng là năm mươi tám người.
Lúc bước đi, mật đất cũng khẽ run lên.
Khí thế đó, nhìn từ xa trông rất dọa người.
Sanh Ca rất hài lòng, chuẩn bị xuất phát thì cổ tay bị ai đó nắm chặt.
Vẻ mặt Phong Ngự Niên buồn bực nhìn chằm chằm cô, khàn giọng lên án: “Đánh nhau, không dẫn anh theo sao?”
Sanh Ca chớp chớp mắt, vỗ nhẹ lên gò má tái nhợt của anh, cười rất tùy tiện: “Ngoan, anh bị bệnh rồi, anh không được.”
Mặc dù Sanh Ca không có ý đó.
Nhưng trước mặt rất nhiều người, ba chữ “anh không được” khiến Phong Ngự Niên bị tổn thương sâu sắc.
Khuôn mặt của Phong Ngự Niên nghiêm túc, trịnh trọng, nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh.
“Anh có thể!”
...
Biệt thự của nhà họ Lâm.
Vệ sĩ ở cửa đang cảm thấy chán ngán, đột nhiên cảm nhận được khí thế bức người, bức chân mạnh mẽ, ngay cả ly nước đặt trên bàn cũng rung lên.
Bọn họ nghi hoặc kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Một người phụ nữ với chiếc áo khoác dài và váy đỏ, khí phách xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn.
Phía sau cô là một đám đàn ông cao lớn cường tráng, khí thế rào rạt đang đi về phía bên này.
Mặc dù cô thấp hơn những người đàn ông phía sau cô ấy nhiều, nhưng khí thế không hề bị áp chế chút nào, giống như một nữ hoàng cao cao tại thượng dẫn hiệp sĩ áo đen của cô đi đến.
“Mẹ nó!”
Vệ sĩ của nhà họ Lâm vô cùng kinh hãi: “Đi thông báo cho cô chủ và bà chủ!”.
Danh Sách Chương: