Trần Khắc thoáng bối rối.
Có nhân viên đứng đó quen với Sanh Ca nói: "Người này chính là tổng thanh tra đại diện của Angle."
"Hóa ra chỉ là một tổng thanh tra thôi sao, tôi còn tưởng cô ta là giám đốc của Angle nữa cơ."
Đám người phía Trần Khắc xôn xao cười nhạo.
Sanh Ca lại không hề nao núng đi tới bên cạnh Trác Tinh Hỏa, xác nhận trước xem người kia có bị thương hay không.
May là con thỏ chết bầm này dù hôm nay khí thế có phần thua, nhưng mà vẫn chưa tới mức bị ăn đòn.
Sau khi đã xác nhận Trác Tinh Hỏa không có chuyện gì, Sanh Ca mới trực tiếp đi tới cái ghế bên cạnh đó mà thản nhiên ngồi xuống.
Cô thực sự rất mệt, nếu có thể ngồi đàm phán thì tuyệt đối sẽ không đứng đó nói.
Nhưng mà hành động này của cô lại bị Trần Khắc coi là hành động thiếu tôn trọng ông ta.
"Nghệ sĩ của mấy cô chọc giận tôi, hợp đồng ý kết của bên cô có vấn đề, cô hiện tại lại dùng cái tư cách này cầu xin tôi đó phải không?"
Sanh Ca mỉm cười: "Ai nói tôi tới cầu xin ông?"
Trần Khắc kinh ngạc.
Sanh Ca đổi sang một tư thế ngồi khác, Trác Tinh Hỏa nhìn thấy dường như cô đang rất mệt mỏi, cũng ngoan ngoãn đứng nép sau lưng xoa bóp vai cho cô.
Sanh Ca tận hưởng sự phục vụ của Trác Tinh Hỏa, lúc sau mới lại nói tiếp: "Tôi tới là muốn bồi thường."
"Cái gì? Bồi thường?"
Trần Khắc suýt chút đã cười rụng răng: "Tôi không đến Angle của mấy cô thu tiền tổn thất, tiền bồi thường ở trường quay đã là may lắm rồi, cô còn có mặt mũi tới tìm tôi đòi bồi thường ư?"
Sanh Ca hắng giọng nói: "Ông nói hợp đồng với Angle có vấn đề, cho nên mới giữ Trác Tinh Hỏa lại yêu cầu làm thêm giờ, đúng không?"
"Đúng vậy."
“Nhưng mà hợp đồng là do đích thân người phụ trách của mấy ông ký tên xác nhận, không phải Angle ép buộc ký.
Nếu đã là xác nhận kỹ càng mới ký tên, chứng tỏ hợp đồng đó không có vấn đề gì, bây giờ lại chủ đồng lôi hợp đồng ra gây sự, rốt cuộc ai mới là người vi phạm luật trước đây?"
"Cô!"
Trần Khắc không ngờ Sanh Ca lại có logic như thế, giọng điệu lúc nói chuyện còn sắc bén.
Ông ta đang định phản bác lại bị cô cướp lời nói trước.
"Nghệ sĩ quay chụp phần lớn đều là dựa theo hợp đồng mà làm, ông cố tình không cho cậu ấy đi, còn muốn cậu ấy làm không công cho ông.
Cậu ấy không đồng ý, ông lại còn uy hiếp muốn hủy hoại cậu ấy."
"Chuyện này không chỉ vô liêm sỉ và không có đạo đức nghề nghiệp, còn vi phạm vào tội uy hiếp, giam giữ trái phép.
Tổ pháp vụ của Angle cũng không phải loại ăn chay niệm phật đâu, ông có muốn trải nghiệm một chút hay không?"
Suốt cả quá trình đó, Trần Khắc đã nhiều lần muốn chen ngang, nhưng lại đều bị Sanh Ca nói đến chặt chẽ không thể xen vào.
"Nghệ sĩ của Angle chúng tôi không phải loại dễ bắt nạt như vậy, tiếng tăm của đạo diễn Trần trong giới quả thật rất lớn, nhưng mà không may lại có xích mích với Angle chúng tôi rồi, phim của ông chúng tôi không quay nữa."
Cô đứng lên, dắt Trác Tinh Hỏa rời đi.
Trần Khắc nổi giận: "Cô tốt nhất là nghĩ thông suốt đó, là cô chủ động hủy hỏ hợp đồng trước, phải bồi thường hợp đồng."
Sanh Ca quay đầu lại, lườm ông ta một cái đáp: "Vậy thật ngại quá, tôi sẽ không đưa cho ông một đồng nào cả.
Ngược lại, ông chờ mà tới chỗ chúng tôi bồi thường tiền đi!"
Gì cơ?
Không chỉ hủy hợp đồng, còn muốn ông ta bồi thường hợp đồng?
Cũng mạnh miệng lắm.
"Cô không sợ tôi tung tin này lên trên mạng sao, cô có muốn nghệ sĩ của Angle mấy cô đứng vững trong giới nữa hay không vậy?"
Sanh Ca cười lạnh: "Yên tâm, tôi đã thông báo cho tổ pháp vụ khởi tố mấy người rồi, ông vi phạm điều khoản hợp đồng trước, sau đó còn giam cầm nghệ sĩ của chúng tôi.
Tôi đề nghị ông bồi thường hợp đồng là chuyện hợp tình hợp lý, không tin ông có thể đợi thử xem."
Nói xong câu này, Sanh Ca cũng không muốn tiếp tục ở đây nói nhảm nữa, một mạch kéo Trác Tinh Hỏa rời khỏi.
Đám người của Trần Khắc muốn chặn lại, nhưng đã bị Tang Vi ngăn cản: "Tổng thanh tra rất bận, không rảnh đứng đây tiếp tục đôi co với mấy người.
Đạo diễn Trần yên tâm chờ đơn từ tòa án đi, có bất cứ vấn đề gì thì có thể trình bày ở tòa."
Sanh Ca quay trở lại xe, đẩy Trác Tinh Hỏa đang ủ rũ kia vào ghế sau.
Người thiếu niên vẻ mặt thanh tú rủ đầu xuống, giống như con cún con đang phạm lỗi, không còn vẻ ngông cuồng tự đại như thường ngày nữa.
Sanh Ca rất khó hiểu, mới không gặp người này có mấy ngày mà cậu lại có biểu cảm như này là sao đây?
"Ông cụ Trác lại phạt cậu rồi à? Đánh nặng lắm sao? Để chị xem xem."
Cô nói xong lại muốn tự tay cởi quần Trác Tinh Hỏa ra.
Người kia đỏ bừng mặt, vội vàng đẩy tay cô trở lại: "Không có, dù sao em cũng là đàn ông con trai, không cần sĩ diện à?"
Sanh Ca quan sát vẻ mặt của cậu, nhớ tới lúc đi ra xe người này vẫn đi rất bình thường, không giống như là bị chịu đòn.
Huống hồ con thỏ chết bầm này gần đây vẫn luôn bận bịu quay hình, thái độ cũng rất nghiêm túc, không tìm ra được chỗ nào có lỗi.
"Ma vương hống hách có tiếng của nhà họ Trác, vậy mà khi nãy lại chịu thiệt thòi trước tên cặn bã là Trần Khắc đó sao, rốt cuộc cậu bị sao vậy?"
Trác Tinh Hỏa lại im lặng, chỉ khẽ nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, chỉ là em cảm thấy chị sẽ không thích em như thế...!Cho nên mới thử cố gắng thay đổi.
Chị Sanh, chị cho em thêm chút thời gian, em nhất định có thể biến thành dáng vẻ mà chị thích."
Sanh Ca nghiêm túc nghe người kia nói, vừa kinh hãi lại vừa không tán thành.
"Vì sao cậu lại muốn thay đổi? Chỉ đơn giản bởi vì chị thích mà làm vậy sao, có đáng không?"
Trác Tinh Hỏa gật đầu, ánh mắt kiên định nói: "Chỉ cần là chị thích, tất cả đều xứng đáng."
"Nhưng chị không thích."
Cô nhíu mày, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Mỗi một người đều là cá thể đặc biệt nhất, không cần cố gắng thay đổi bản thân mình vì một ai cả, như thế còn chỉ khiến mình trở nên thấp kém hơn thôi.
Chỉ cần cậu cứ cố gắng làm chính mình, như vậy mới có thể phô bày được hết sự thu hút riêng của cậu được."
Lúc trước, cô cũng là vì yêu Phong Ngự Niên nên mới ngây thơ cho rằng chỉ cần thay đổi bản thân mình, trả giá bất chấp, vậy thì có thể khiến Phong Ngự Niên yêu mình.
Cuối cùng, cô nhận lại được gì chứ?
Là sự nhục nhã và chế giễu, là đau đớn và dày vò suýt chết.
Nhưng mà không lâu sau đó, những nỗi đau thương trong quá khứ kia cũng đã được cô đòi lại toàn bộ từ người đàn ông đó rồi.
Bởi vì đã tự mình trải qua, cho nên cô không hy vọng bạn bè xung quanh mình lại phải chịu thương tổn vì chuyện này nữa.
Trác Tinh Hỏa im lặng không nói, vẻ mặt vẫn ủ dột như cũ.
Sanh Ca thầm than thở là tuổi người này quá nhỏ, có nói đạo lý nhiều hơn nữa chỉ sợ cũng không hiểu được bao nhiêu.
Không thể làm gì khác hơn là đề nghị cậu cùng nhau ăn tối, cố gắng giúp cậu buông lỏng tâm tình.
Trác Tinh Hỏa quả nhiên vẫn còn là một cậu nhóc chưa trưởng thành, vừa nghe xong đã nhanh chóng vui vẻ trở lại, ánh mắt cũng khôi phục lại trạng thái hăng hái như bình thường.
Cậu cải trang thật cẩn thận, sau đó cả hai cùng nhau đi tới phố Cửu, phố đồ nướng náo nhiệt nhất thành phố Phương.
Hôm nay bận rộn cả ngày khiến Sanh Ca mệt muốn chết rồi, sau khi về tới biệt thự cũng lăn ra mà ngủ.
Lộc Hoa thương xót cho em gái, dặn dò bà Trương lặng lẽ tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường của cô.
Sanh Ca ngủ một mạch đến giữa trưa mới dậy, sau khi rửa mặt xong xuôi cũng trực tiếp đi tới Angle làm việc.
Vừa mới ngồi chưa được bao lâu, Phó Thần Dật đã đi tới.
Chỉ đơn giản hỏi thăm hai câu, anh ta đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Mấy ngày nay anh đã nghiên cứu giá thị trường ở thành phố Phương rồi, anh thấy có mấy công ty bất động sản nhỏ rất thích hợp để em làm đòn bẩy."
Anh ta vừa nói vừa mang tư liệu cho Sanh Ca xem.
Là một công ty bảo vệ sắp đăng kí phá sản, bởi vì quy mô rất nhỏ nên trên thị trường hầu như không có người biết, ông chủ đó làm ăn cũng rất sạch sẽ.
Quả thật là một nơi rất thích hợp để cô mua lại, có thể âm thầm hoạt động.
"Cám ơn anh, lần này anh thật sự đã giúp em chuyện rất lớn."
Phó Thần Dật có hơi đỏ mặt: "Mặc dù không biết rốt cuộc em muốn làm gì, nhưng chỉ cần có thể giúp được em là tốt rồi."
Rất nhanh chóng, Sanh Ca đã mua lại cái công ty đó trong ngày, trở thành cổ đông lớn nhất kiêm luôn chủ ở đó.
Lúc ký hợp đồng, ông chủ cũ cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Mặc dù không biết lý do khiến cô nhất quyết muốn mua lại công ty này là gì, nhưng mà cô không thay đổi tên đăng ký, cũng không công khai với bên ngoài rằng cô là chủ mới, tại sao vậy?".
Danh Sách Chương: