Mục lục
Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sanh Ca củng Kỷ Ngự Đình ở trong phòng bệnh của phòng thí nghiệm cả một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, cô đưa Kỷ Ngự Đình trở về biệt thự
Dựa vào danh sách những việc cần chú ý mà Dịch Tử Minh viết ra, cô đã vạch ra một bản kế hoạch cho Kỷ Ngự Đình.

Chủ yếu là không được hút thuốc, không được uống rượu, không được vận động kịch liệt trong phương diện đó, ăn nhiều hoa quả và rau củ, mỗi ngày tập thể dục buổi sáng nửa tiếng vâng vâng.

Kỷ Ngự Đình thấy cô hưng trí bừng bừng, cũng không nói gì, tiếp nhận sự sắp xếp của cô một cách vui vẻ.

Vừa về đến biệt thự, Sanh Ca đã vào phòng bếp nấu một nồi cháo nhỏ.

Sau khi ăn sáng với Kỷ Ngự Đình xong, cô mới nói: “Hôm nay em có chút việc phải về nhà họ Lộc một chuyến, thời gian này anh đừng đến Kỷ Thị nữa, có tài liệu gì cần ý tên thì bảo Tự Niên đem qua đây là được.


Kỷ Ngự Đình hơi ngẩn ra: “Nếu đã là về nhà họ Lộc, vậy để anh đi với em nhé?”
“Không cần đâu.


Sanh Ca lại múc thêm cho anh một chén cháo, thu lại sự vẻ khác thường dưới đáy mắt.

“Hôm qua anh mới tái phát bệnh tim, vốn dĩ cả người chẳng có sức gì mấy, anh đừng có đi lung tung nữa, ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng hai ngày, nghỉ cho lại sức.



Kỷ Ngự Đình có hơi lo lắng, đặc biệt là khoé mắt anh chú ý sau khi cô về đã lên lầu thay một bộ quần áo.

Trước giờ cô đều thích mặc váy, hôm nay lại phá lệ mặc một chiếc quần jean dày cộm, kết hợp với một chiếc áo phông trắng gọn gàng, thấy rõ cơ thể cao gầy nhanh nhẹn, sạch sẽ đơn giản.

Nhưng mà… sao anh cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ?
“Hình như gần đây anh cả của em vẫn đang ở thành phố S, một mình em về, anh không yên tâm lắm.


Sanh Ca cười phụt một tiếng: “Anh cả em thương em nhất, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt em sao?”
Người nào đó không nói gì nữa, hơi thở trầm xuống.

Sanh Ca hôn lên trán Kỷ Ngự Đình một cái, nhẹ nhàng vuốt ve máu tóc mượt mà của anh: “Anh yên tâm, em sẽ không để anh ấy biết thời gian này chúng ta đã ngủ với nhau đâu, anh cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, em xong việc sẽ trở về, được không?”
“Được.


Tâm trạng phiền lòng của Kỷ Ngự Đình đã bị cô vuốt xuôi lại.

Sanh Ca hài lòng ra khỏi cửa.

Cô lái xe một mình về núi An Ninh, không đi lên biệt thự của Lộc Thiệu Nguyện ở đỉnh núi trước, mà trực tiếp đi tìm Lộc Sâm.

Khi đi đến trước cửa biệt thự của Lộc Sâm, Sanh Ca chần chừ một lúc, hít sâu mấy lần, rồi liên tục xác định độ dày của quần mấy lần, sau đó mới lấy hết dũng khí mà ấn chuông cửa.


Tay vừa ấn lên chuông cửa, cửa đã mở ra từ bên trong.

Ngón tay của Sanh Ca cứng đờ ngay tại chỗ, bởi vì cô nhìn thấy đôi mắt phương lạnh lẽo của Lộc Sâm, anh ấy mặc bộ tây trang màu xanh thẳm cao quý, khí chất mạnh mẽ bức người.

“Hi anh cả, trùng hợp quá! Chuẩn bị ra ngoài à? Anh và chị dâu đã ăn sáng chưa?” Sanh Ca gượng gạo thu tay về, cười đến mắt mày cong cong, giọng điệu nịnh nọt.

Lộc Sâm híp híp mắt: “Không phải trùng hợp, anh vừa xuống lầu đã nhìn thấy em lén la lén lút đi vào từ sân vườn, em muốn làm gì?”
Sanh Ca cười hi hi: “Xem anh nói kìa, em đi vào một cách quang minh chính đại, làm gì có lén la lén lút chứ.


Lộc Sâm quá hiểu cô, chỉ không muốn vạch trần cô, anh ấy xoay người đi vào ngồi lên sofa trong phòng khách.

Sanh Ca nhắm mắt theo đuôi Lộc Sâm vào nhà, nhìn lên trên lầu: “Hôm nay chị dâu không có ở nhà à? Sớm như vậy đã ra ngoài rồi?”
Cô căng thẳng đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nếu Thịnh Tú Vân không có ở đây, vậy hôm nay không phải cô sẽ bị đánh chết sao?
“Ở trong phòng sách trên lầu, em đến tìm cô ấy?” Giọng điệu Lộc Sâm tuỳ ý, mở gạt tàn trên bàn trà ra, chuẩn bị hút điếu thuốc.

Nhưng nghĩ đến em gái nhà mình không thích mùi thuốc lắm, anh ấy lại lặng lẽ cất về, nâng mắt nhìn Sanh Ca với vẻ nghi ngờ.

Sanh Ca vừa thở phào một hơi thì lại nhận được ánh mắt này của Lộc Sâm, cô vốn dĩ đã chột dạ, lúc này chân và bụng lập tức run rẩy.

Sau đó chân cong lại, quỳ gối xuống trước!

Phía dưới bàn trà sofa trong phòng khách có lót tấm thảm tròn, cô cố tình chọn nơi có lông, không hề đau chút nào.

Lộc Sâm thấy cô vừa vào đã làm ra động tác này, trong lòng đã có dự đoán, khóe môi anh ấy nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng: “Tự giác vậy sao? Trước kia anh nói với em thế nào?”
Sanh Ca cụp mắt xuống, giọng điệu ấm ức tủi thân: “Anh nói, nếu còn ngủ với anh ấy thì sẽ đánh gãy chân em, ai khuyên cũng vô dụng.


“Vậy cô Lộc đây ngủ mấy lần rồi?”
Nghe thấy giọng điệu chế nhạo gọi cô là “cô Lộc” của anh ấy, Sanh Ca biết đây là điểm bão của cơn giông bão, trong lòng cô hoảng sợ, cảm thấy lạnh lẽo.

“Khoảng… bốn năm lần?”
Cô vừa nói xong, lập tức cảm nhận được sự rét lạnh và ác liệt từ trên người Lộc Sâm, mau chóng bổ sung: “Em biết anh cả yêu cầu như vậy cũng là vì muốn tốt cho em, sợ nếu cuối cùng em và Kỷ Ngự Đình không kết hôn với nhau, bên ngoài đồn đại chuyện em cùng anh ấy sống chung lại còn từng ngủ chung, sẽ khiến danh tiếng của em không giới nhà giàu không tốt.


“Nhưng anh à, từ trước đến giờ em chưa từng quan tâm đến cách nhìn của người khác, chỉ cần bản thân sống tiêu diêu tự tại là đủ rồi, hơn nữa Kỷ Ngự Đình đối xử với em rất tốt…”
Lộc Sâm cười lạnh cắt đứt lời nói của cô: “Anh nghe nói mấy ngày gần đây cậu ấy và người phát ngôn của người nổi tiếng của Kỷ Thị kia rất thân thiết, không hề có chút gì là giữ mình trong sạch, em gọi đây là đối xử tốt với em?”
Sanh Ca ngẩn ra: “Anh, sao anh biết được chuyện này?”
“Người đại diện của ngôi sao nữ kia đã tuồn chuyện hai người cãi nhau ở Kỷ Thị ra, nếu không phải có anh và Lộc Hoa ngăn cản, chuyện của hai người đã khiến giá cổ phiếu của hai nhà họ Kỷ và nhà họ Lộc dao động hai ngày nay rồi.


Con nhỏ Nhã Ca này, thật là biết kiếm chuyện!
Sanh Ca vô cùng bất mãn, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.

Cô cúi đầu, lại không biết nên giải thích với Lộc Sâm từ đâu, dù sao bệnh của Kỷ Ngự Đình tạm thời không thể nói với anh ấy.

Đôi chân thon dài của Lộc Sâm đứng dậy, xắn ống tay áo tây trang lên, cử chỉ cao quý nho nhã, giọng điệu u ám: “Cái đầu nhỏ gian xảo của em, lại muốn dùng lý do gì để lừa gạt anh đây?”
“Em nào dám!”
Thấy anh rõ ràng đã chuẩn bị tư thế muốn đánh, mặt Sanh Ca viết đầy chữ sợ hãi: “Giữa em và anh ấy có chút hiểu lầm, đúng là hai ngày trước có cãi nhau, nhưng hôm qua đã làm lành rồi, em tin Kỷ Ngự Đình không dám phụ bạc em đâu.



“Trước kia cậu ta đã phụ em một lần, em tin cậu ta, nhưng anh không tin! Hai người mới làm lành bao lâu, nhanh như vậy cậu ta đã dám cãi nhau với em, còn dám dụ dỗ sao nữ, anh không tha cho cậu ta được!”
Đường quai hàm của Lộc Sâm căng chặt nghiêm nghị, ngồi xổm xuống trước mặt Sanh Ca, khó có khi nói với giọng điệu dịu dàng: “Nhóc à, lần này anh không đánh em, anh giúp em hủy hôn, rồi tìm cách giúp em xử cậu ta, nếu sau này em không thể gả đi được trong giới nhà giàu nữa, anh sẽ nuôi em cả đời.


“Đừng mà anh!”
Nhìn thấy ý định giết người dưới đáy mắt Lộc Sâm, Sanh Ca tỏ vẻ thấy chết không sờn: “Em sẽ không huỷ hôn đâu, hơn nữa lần này là do em chủ động ngủ với anh ấy, em chủ động là em sai, anh đừng có lấy mạng anh ấy, anh… vẫn là đánh em đi!”
Không khí dường như đông thành băng trong phút chốc.

Sanh Ca cúi đầu, bị khí thế tức giận của Lộc Sâm đè ép đến sắp không thở nổi, chỉ có thể nuốt ngụm nước bọt một cách khó khăn.

Mặc dù cô là công chúa nhỏ mà nhà họ Lộc chiều chuộng đến tận trời, nhưng sự sợ hãi của cô đối với Lộc Sâm đã ngấm vào trong xương tuỷ rồi.

Lúc nhỏ, tuổi của cô và anh ba Lộc Hoa xấp xỉ nhau, hai người đều rất lì lợm, cha mẹ không quản được, nhưng lại bị anh cả đánh đến nghe lời, cho đến bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi.

Sanh Ca hoảng sợ không thôi.

Nhưng phải qua được ải này, cô mới có thể nhân cơ hội nhắc đến chuyện của Ninh Thừa Húc!
Lộc Sâm không nói lời nào mà đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị, đôi mắt phượng u ám đến đáng sợ: “Xem ra là em cố tình đến đây để bị đánh rồi? Được, anh sẽ thành toàn cho em.


Anh ấy cởi khoá thắt lưng ở eo, rút ra một cách lưu loát, gập lại, chỉ vào tay vịn sofa ở bên cạnh, giọng điệu lạnh lẽo: “Nằm sấp lên đó.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK