Trái tim của Sanh Ca quặn thắt và đau đớn.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, cô sẽ không thể thực sự cảm nhận được ban đầu Kỷ Ngự Đình đã phải chịu đựng đau khổ như thế nào, trên người đã mang nhiều vết thương đau đớn đến như thế nào!
Cảm giác tội lỗi, tự trách bản thân, đau buồn tràn ngập trong lòng cô.
Đầu óc cô đang hỗn loạn, bàng hoàng Kỷ Ngự Đình liền kéo tay cô rời khỏi nhà họ Kỷ.
Cho đến khi lên xe, mắt cô đã đỏ hoe, giống như một chú thỏ đang bị sợ hãi.
Kỷ Ngự Đình ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, giọng điệu có chút tự trách: “Sợ rồi à? Là do anh không tốt.
Cảnh tượng đẫm máu này không có gì đáng xem đâu, nên để Tự Niên đưa em về đi.”
Sống mũi Sanh Ca chua xót, vùi mặt vào cổ anh, khẽ nức nở.
“Người nên nói lời xin lỗi là tôi.
Bây giờ em mới biết trước đây anh đã bị đánh đau đến như thế nào, đáng hận là lúc đó thậm chí một lời an ủi em cũng không hề nói ra, còn hung dữ với anh.
Em thật sự là rất tồi tệ.”
“Nói nhảm.”
Kỷ Ngự Đình ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy nước mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Đánh là hôn, mắng là yêu.
Em hung dữ với anh chính là đang đang yêu anh đến tận cùng, anh vui mừng còn không kịp nữa là.”
Cái đạo lý xiêu vẹo này là gì?
Sanh Ca biết là anh chỉ đang dỗ dành cô vui thôi nên cũng không bớt mặc cảm, nước mắt trong khóe mắt đã sáng rực.
“Tất cả đều đã qua rồi, vết thương của anh đã lành lại lâu rồi, thậm chí còn không để lại sẹo, cũng không đau một chút nào cả.”
Kỷ Ngự Đình cúi người, đôi môi mỏng lạnh lẽo kiên nhẫn hôn lên giọt nước mắt của cô: “Nước mắt của em đối với anh mà nói còn quý hơn cả hạt ngọc trai đen của Nautica.
Em đừng khóc nữa, em còn khóc nữa là anh phá sản mất.”
Sanh Ca đã bị anh chọc cười: “Nói năng ngọt xớt, anh học theo ai vậy?”
Tự Niên đang tập trung lái xe, nhận thấy ánh mắt lấp lánh của Sanh Ca, nhanh chóng chứng minh trong sạch: “Oan quá, cô Sanh Ca! Tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng yêu đương bao giờ, tôi là một cậu bé trong sáng đấy!”
Được thôi.
Chưa từng yêu đương, cô không cần phải làm khó một chàng trai trong sáng.
Kỷ Ngự Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay của cô đến ngay trái tim anh, cách một bộ đồ: “Anh không phải là đang nói năng ngọt xớt, cố ý dỗ dành em, như vậy em có thể cảm nhận được sự chân thành của anh không?”
Sanh Ca thận trọng áp sát vào trái tim anh, cảm nhận được nhịp tim của anh, cảm giác ngọt ngào.
“Anh Ngự, những ngày tháng sau này hãy để em chiều chuộng anh!” Cô cười tinh nghịch, tiến đến gần môi anh, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Kỷ Ngự Đình nhắm mắt, hôn cô đến mê mẩn.
Trong xe phảng phất mùi dâu tây.
Tự Niên nắm chặt vô lăng, thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, trong lòng cảm thấy khá là suy sụp.
Mẹ nó! Ngược cẩu ở cự ly siêu gần!
Trong lòng đau quá!
Hãy quan tâm một chút đến trái tim mong manh của chú chó độc thân đã quá tuổi, có được không hả?
Nụ hôn sâu trong xe hơi kéo dài vài phút và được Kỷ Ngự Đình chủ động kết thúc.
Sanh Ca sờ lên khuôn mặt của anh, phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ: “Sao mặt anh lại tái nhợt như vậy? Cơ thể của anh cũng lạnh rồi, là lạnh hay là cảm thấy khó chịu?”
Kỷ Ngự Đình lắc đầu: “Mới thực hiện xong một cuộc phẫu thuật lớn, sắc mặt không tốt là chuyện bình thường.”
“Nhưng…”
Sanh Ca định hỏi kỹ hơn nữa thì Kỷ Ngự Đình cắt ngang cô: “Có phải em muốn về nhà họ Lộc không?”
Tự Niên liếc nhìn kính chiếu hậu, hiểu ý của Kỷ Ngự Đình, chủ động trả lời: “Đúng rồi cậu Ngự, hôm nay hình như Kỷ Thị có cuộc họp quan trọng, anh nhất định phải tham dự.”
Anh giả vờ xem giờ: “Còn hai tiếng nữa mới tới giờ họp, chúng ta đợi một chút thì qua đó?”
Kỷ Ngự Đình phải bận công việc nên Sanh Ca không thể nói thêm gì nữa: “Được rồi, nhưng em không về nhà họ Lộc đâu, anh đưa em đến tòa nhà Angle đi, hai ngày nữa phải cắt băng khánh thành rồi, em phải sắp xếp.”
Tự Niên quay đầu xe lại, lái xe thăgr đến tận tầng dưới của Angle.
Trước khi xuống xe, Kỷ Ngự Đình hôn lên trán Sanh Ca: “Buổi tối đừng vội về, đợi anh đến đón em, chúng ta cùng nhau đi ăn tối.”
Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, mở cửa xe rời đi, nhưng cứ đi được vài bước là quay đầu lại vẫy tay với anh, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Kỷ Ngự Đình kéo cửa kính xe, vẫy tay đáp lại và mỉm cười tiễn cô đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất vào trong tòa nhà, vị ngọt trong cổ họng Kỷ Ngự Đình cũng không thể kìm nén được nữa.
Anh nhanh chóng đóng cửa sổ lại, nắm tay lại che môi rồi ho nhẹ.
Những đốt ngón tay thon dài được nhuộm màu đỏ tươi.
Tự Niên mặt tái đi vì sợ hãi: “Boss, sao anh lại nôn ra máu nữa rồi?”
“Tới phòng thí nghiệm.”
Kỷ Ngự Đình nhíu chặt mày, tao nhã lấy khăn giấy lau vết máu trên môi và tay sạch sẽ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào vết máu trên giấy, ánh mắt âm u vô cùng.
Phòng thí nghiệm.
Bác sĩ y trẻ tuổi Dịch Tử Minh, tiến hành xét nghiệm huyết thanh vi rút lại cho anh một lần nữa.
Sau nửa giờ, bầu không khí trong phòng thí nghiệm trở nên nghiêm trọng.
“Không phải lúc trước vẫn còn ức chế rất tốt sao, tại sao bây giờ lại bắt đầu khuyết tán! Anh Ngự, không phải là anh lại bị thương nặng nữa rồi đó chứ?”
Kỷ Ngự Đình không nói gì.
Tự Niên tố cáo: “Hôm qua, boss làm nhiệm vụ, đã bị bắn một phát, còn cách tim khoảng hai cm, vì để níu giữ lại cô Sanh Ca, anh ấy còn diễn trò khổ nhục kế ở trước cửa phòng cấp cứu!”
Sắc mặt của Dịch Tử Minh trở nên nghiêm túc, cởi áo sơ mi và kiểm tra thương tích của anh.
Lại đột nhiên nhìn thấy thấy dấu hôn màu đỏ bầm trên khắp cơ thể của anh thì kinh ngạc vô cùng!
Mẹ nó đói khát đến mức nào vậy nè!
“Rõ ràng anh biết rằng mình vừa mới phẫu thuật xong, mất máu quá nhiều, sức đề kháng sẽ giảm xuống! Anh còn hít gió lạnh, đi lại lung tung và...!vận động mạnh! Thật sự là không cần mạng nữa mà!”
Trước mặt bác sĩ, Kỷ Ngự Đình không còn hung hăn nữa, nhỏ giọng biện họ: “Anh cũng đã nhìn thấy rồi, là Sanh Sanh ngủ với tôi, tôi không có tập thể dục.”
Tự Niên cúi đầu thầm cười khúc khích, trao đổi ánh mắt với bác sĩ.
Dịch Tử Minh đành phải kiểm tra lại kỹ dấu vết sau trận mập mờ trên cơ thể anh và phát ra tiếng cảm thán ngưỡng mộ.
“Lợi hại qua anh Ngự à! Bị phụ nữ ngủ có cảm giác như thế nào vậy? Có sướng không?”
Họ đều là đàn ông, Kỷ Ngự Đình không có gì phải giấu giếm.
Vẻ mặt anh u ám, giọng điệu có trộn lẫn sự tinh nghịch: “Ông đây sướng muốn chết!”
Dịch Tử Minh và Tự Niên không kìm được mà bật cười thành tiếng siêu lớn.
Vẻ mặt của Kỷ Ngự Đình lạnh lùng và nghiêm nghị, ánh mắt đe dọa khoét sâu vào hai người họ.
Dịch Tử Minh lập tức nghiêm túc trở lại: “Khụ khụ...!cái đó...!lần sau vẫn nên tiết chế hơn một chút.
Cho dù anh là người ở dưới, loại hành vi này dù sao thì cũng sẽ thúc đẩy việc tuần hoàn máu.
Anh vừa mới làm phẫu thuật xong, cơ thể còn yếu lắm đấy, biết không hả!”
“Ừm.” Kỷ Ngự Đình nhẹ nhàng đáp lại.
Dịch Tử Minh đã kiểm tra toàn diện tình trạng bên trong của anh.
Nửa giờ sau, đã có kết quả kiểm tra, bầu không khí trong phòng lại trở nên nghiêm trọng.
Trong sự im lặng như chết chóc, Dịch Tử Minh thở dài.
“Bởi vì sức đề kháng của anh đã giảm đáng kể, vi rút đã lây lan quá nhanh và ảnh hưởng đến việc cung cấp máu cho tim của anh.
Anh Ngự, sau này anh có thể sẽ thường xuyên bị đau thắt ngực.”
Kỷ Ngự Đình mím chặt môi, đôi mắt đen sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Tự Niên rất lo lắng: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Tạm thời thì không đâu, nhưng phải biết khống chế cảm xúc.
Tôi cũng sẽ kê đơn thuốc, nếu phát bệnh thì cứ uống một viên.
Đừng chịu đau.”
Dịch Tử Minh nói tiếp: “Ngoài ra, hiện tại thuốc ức chế của tôi đã có tác dụng với anh, tuy rằng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu vi rút tiếp tục lây lan, tôi không bảo đảm rằng sẽ không xuất hiện những di chứng khác, sinh mạng của anh đối với tôi mà nói cũng đang là một ẩn số.”
Nói xong những lời này, trong phòng chìm vào sự im lặng trong thời gian dài..
Danh Sách Chương: