Dưới sự an ủi của cô, tâm trạng Kỷ Ngự Đình trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh nắm chặt tay cô, như thể đã tìm thấy một sự tồn tại cho mình cảm giác an ủi.
“Sanh Sanh, đừng đi gặp Ninh Thừa Húc! Đừng đồng ý điều kiện của anh ta!"
Sanh Ca do dự.
“Sanh Sanh! Em hãy hứa với anh! Trước đó chúng ta cũng đã nói rõ rồi mà!"
Kỷ Ngự Đình nắm thật chặt tay cô, chặt đến mức tay cô bị ghì đến đỏ lên mà không hay.
"Em hứa nhất định sẽ không kết hôn với anh ta, nhưng...em xin lỗi!”
Lời vừa dứt, bàn tay còn lại của cô bổ về phía sau gáy anh, cô phải dùng hết sức mới có thể khiến anh ngất đi.
Cô ôm người đàn ông ấy vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên trán anh nhẹ vuốt ve.
Nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống rồi biến mất trong làn tóc.
Cô thì thầm: "Ngủ đi, anh Ngự, mọi việc còn lại cứ giao cho em."
Tự Niên lại vội vàng lên lầu, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong góc tủ, anh ta lập tức sửng sốt: "Cô Sanh Ca, ông chủ sao vậy?"
Sanh Ca không còn hơi sức đâu mà giải thích, chỉ nói: "Lại đây cõng anh ấy, chúng ta đi đến phòng thí nghiệm."
Tự Niên không dám chậm trễ, tức khắc ngồi xổm xuống đỡ lấy Kỷ Ngự Đình đang bất tỉnh từ trên người Sanh Ca.
Sau khi chạy nhanh đến phòng thí nghiệm, Dịch Tử Minh lập tức tiến hành hóa nghiệm cơ thể của Kỷ Ngự Đình.
Không khí trong phòng ngưng trọng.
Dịch Tử Minh nhíu chặt mày, không ngừng thở dài: "Tình trạng của Anh Ngự rất không ổn.
Thuốc xanh lam đã mất tác dụng, đồng thời lại mang đến tác dụng phụ khiến vi rút lây lan nhanh hơn."
"Nếu không nhanh chóng dùng liều thuốc xanh tiếp theo, hoặc không tìm được thuốc có thể hoàn toàn chữa khỏi, anh Ngự sẽ không sống nổi quá một tháng nữa!"
Tự Niên biến sắc: “Cái gì! Không đến một tháng nữa?"
Giữa bầu không khí nặng nề, Sanh Ca có vẻ bình tĩnh hơn cả.
Nhưng chẳng ai nhìn thấy được bàn tay giấu trong ống tay áo của cô, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay, cô cố hết sức khiến giọng điệu hết mình nghe thật bình tĩnh: "Hai người trông chừng anh Ngự cho tốt, tôi ra ngoài có việc."
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, cô ngồi lên xe rồi chủ động gọi cho Ninh Thừa Húc.
Âm điệu của Ninh Thừa Húc cất cao, vô cùng vui mừng: "Ôi, không ngờ em Sanh lại chủ động gọi cho tôi nhanh như vậy, để tôi đoán xem, có phải thuốc mất tác dụng rồi đúng không?"
Đáy mắt Sanh Ca đầy lạnh lùng, cô cố kìm nén lửa giận nơi lồng ngực.
"Ninh Thừa Húc, anh đúng thật là bỉ ổi."
“Tôi bỉ ổi chỗ nào? Tôi đã nói với em Sanh từ lâu, em phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt, giờ gây ra hậu quả xấu tôi cũng đâu chịu trách nhiệm được!"
Anh ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Sanh Ca lo lắng gọi điện như vậy, xem ra tình trạng sức khỏe của Kỷ Ngự Đình đang tệ lắm rồi đây.
Được vậy tâm trạng anh ta lại càng tốt!
Sanh Ca kiềm lại ý muốn giết anh ta ngay lập tức: "Thuốc giải độc ở đâu?"
"Vậy là em đồng ý với điều kiện của anh rồi?"
Cô tỏ vẻ không thể tin nổi mà hỏi ngược lại: "Đến cả tên thuốc giải độc anh còn không nói cho tôi biết thì tôi dựa vào đâu mà tin anh? Tôi phải xác định anh sẽ không giở trò với tôi rồi mới cân nhắc việc đồng ý hay không."
"Rồi rồi, tôi nói cho em biết là được chứ gì, dù sao nếu không có tôi thì em cũng chẳng lấy được."
Anh ta đồng ý rất sảng khoái: "Hiện tại thứ duy nhất có thể chữa khỏi vi rút sinh hóa S404 trên thị trường chính là thuốc siêu vi rút từ nước Âu Phi."
Sanh Ca nheo mắt, âm thầm nhớ kỹ tên thuốc.
Ninh Thừa Húc tiếp tục nói: "Nếu em đồng ý với điều kiện của tôi thì hãy đến nước Âu Phi tìm tôi, tôi muốn tổ chức một hôn lễ ở nước ngoài thật linh đình với em."
"Nhưng tôi phải nhắc em trước, em chỉ được phép đến một mình.
Nếu để tôi biết mấy tên Lộc Sâm Lộc Mặc gì đó đi theo thì hậu quả em tự gánh lấy."
Càng về sau giọng điệu của anh ta càng u ám, ngụ ý đe dọa.
Sanh Ca kìm lại lửa giận: "Đợi tôi kiểm chứng lời anh nói xong sẽ liên lạc sau."
"Được, tôi sẽ đợi điện thoại của em, không gặp không về nhé em Sanh!"
Cúp điện thoại, Sanh Ca lập tức liên lạc với anh hai mình - Lộc Mặc.
Lộc Mặc biết loại thuốc này.
"Thuốc siêu vi rút này do một bác sĩ sinh vật học nghiên cứu từ nhiều năm trước, có tác dụng thần kỳ đối với tất cả các loại vi rút sinh hóa, nhưng đến nay chỉ có một mũi tiêm nhỏ, ngàn vàng khó mua."
"Còn Âu Phi là nước theo chế độ quân chủ lập hiến, loại thuốc đó thuộc quyền sở hữu của hoàng gia, được nhìn một lần cũng khó.
Nhóc, sao đột nhiên em lại nhắc đến chuyện này?"
Sanh Ca không kìm được nữa, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh hai, em cần anh giúp."
…
Có lẽ do tác động của vi rút trong cơ thể, Kỷ Ngự Đình sau khi bị đánh ngất ngủ liền một ngày không tỉnh.
Trong lúc anh ngủ say, Sanh Ca cũng không hề nhàn rỗi.
Cô đã làm rất nhiều chuyện.
Khoảng thời gian trước Lộc Mặc đến thành phố An công tác, cách nơi này không xa nên anh ta ngồi máy bay một tiếng cấp tốc trở về thành phố S.
Sanh Ca cũng gọi Lộc Sâm và Lộc Hoa đến, nhờ Dịch Tử Minh dọn dẹp phòng khách của phòng thí nghiệm, tụ tập cả ba anh em lại với nhau sau một thời gian dài không gặp.
Lúc này, ba người đàn ông khí chất mỗi người mỗi khác đang ngồi trên ghế đồng loạt nhìn đứa em gái nhà mình đứng trên tấm thảm trải sàn phía giữa.
Nhận thấy đôi mắt đỏ hoe của Sanh Ca, Lộc Sâm hỏi trước: "Nhóc, xảy ra chuyện gì rồi?"
Sanh Ca mím chặt khóe môi không nói lời nào, rồi cứ vậy cô khom gối quỳ xuống đất.
Vừa thấy em gái mình như vậy, cả ba người đều bối rối.
Lộc Hoa đứng dậy đi tới đỡ cô: "Nhóc, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói anh ba biết, anh ba sẽ giúp em mà!"
Sanh Ca không chịu đứng dậy, cô nói bằng giọng điệu nặng nề: "Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên em chủ động cầu xin các anh, nhưng mà thực sự em không làm khác được, nhất định phải mở lời."
Ba người liếc nhìn nhau không nói gì, lẳng lặng nghe cô tiếp tục nói.
"Kỷ Ngự Đình bị nhiễm vi rút sinh hóa s404, cơ thể anh ấy sắp không trụ nổi nữa rồi.
Anh ấy bị như vậy đều do em, thế nên em phải cứu anh ấy, em cần sự giúp đỡ của các anh."
Lục Sâm và Lộc Mặc đều không nói không rằng.
Lộc Hoa hỏi: “Bọn anh phải giúp em thế nào?"
"Mấy ngày tới em sẽ ra nước ngoài một chuyến.
Trong khoảng thời gian em không ở đây, em mong anh cả sẽ giúp em bảo vệ Kỷ Ngự Đình.
Anh ấy là ông chủ của Cục Điều tra Quốc gia, nếu anh ấy không xuất hiện trước công chúng quá lâu, đám Ninh Thừa Ân và Kỷ Dũng sẽ nghi ngờ."
“Em cũng mong anh hai và anh ba sẽ giúp em chăm sóc Kỷ Ngự Đình, anh ấy đã mất thị lực vì vi rút, em lại không yên tâm giao anh ấy cho người khác nên chỉ có thể nhờ vào các anh thôi! Về tình trạng bệnh của anh ấy, mong các anh giúp em giữ bí mật!"
Lộc Mặc nhíu mày, rất tinh ý hỏi cô: "Vậy hôm nay em hỏi anh về thuốc siêu vi khuẩn vì muốn tự mình đến nước Âu Phi giúp Kỷ Ngự Đình lấy thuốc giải hả?"
Thuốc siêu vi rút đúng là có thể chữa khỏi vi rút trong người Kỷ Ngự Đình.
Nhưng thuốc đó chẳng hề dễ lấy.
Sanh Ca không phủ nhận.
Đôi mắt phượng màu hổ phách của Lục Sâm lạnh đi, vẻ mặt nghiêm trọng: "Không được, quá nguy hiểm, em không được phép đi!"
Tuy rằng địa vị trong quân của anh ta rất cao, gần như một tay che trời, nhưng đó chỉ là chuyện trong phạm vi lãnh thổ Trung Quốc thôi.
Nếu rời Trung Quốc, anh ta sẽ không thể bảo vệ Sanh Ca được.
Hơn nữa lần này cô đến nước Âu Phi, muốn thành công lấy thuốc từ hoàng tộc Âu Phi sau đó an toàn rút lui là chuyện không thể!
"Anh cả, em đã hạ quyết tâm rồi.
Anh hiểu em mà, chuyện em đã quyết thì các anh không ngăn cản nổi đâu!"
Lục Sâm cũng rất kiên quyết: "Không được là không được.
Anh không ngờ Kỷ Ngự Đình lại trả giá nhiều như vậy vì em, anh rất cảm kích cậu ta, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc anh có thể trơ mắt nhìn em dùng mạng mình đổi lấy mạng cậu ta!"
"Em nói anh ích kỷ cũng được, bảo anh thực dụng cũng chẳng sao, anh chỉ quan tâm đến sự an toàn của em.
Nếu em nhất quyết muốn đi thì anh chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, trói em lại rồi nhốt trong nhà họ Lộc."
Lộc Mặc không nói gì, có vẻ cũng tán đồng với những gì Lộc Sâm vừa nói.
Lộc Hoa không có quyền phản bác trước mặt anh cả nhà mình.
Đấu tranh trong lòng hồi lâu, anh ta lại nhìn về phía Sanh Ca: "Nhóc, hay là nghe lời anh cả..."
Sanh Ca khiếp sợ trong lòng, cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Trước đây cô không dám nói với các anh mình, thứ nhất vì sợ tin tức bị lộ ra ngoài, thứ hai vì sợ, dù các anh có biết ơn cũng vẫn sẽ ngăn cản cô tiếp tục ở bên Kỷ Ngự Đình.
Không ngờ cô đã đoán đúng.
Danh Sách Chương: