“Không có, cô yên tâm, tôi đã nhận hết mọi trách nhiệm lên người mình rồi.
Sau khi sếp đi, đã sai người bắt nhốt tôi, cho nên tôi mới bị thương nặng.
Tôi đã nhân lúc tối nay đám người đó uống say mà trốn ra ngoài.”
Mộ Chỉ Ninh nghe thấy lời anh ấy nói thì ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Sếp sẽ không tiếp tục giữ tôi lại nữa, thậm chí còn có thể sẽ truy cứu trách nhiệm của tôi, nghiêm khắc xử trí tôi.
Cô có thể tạm thu giữ tôi một thời gian không? Tôi bị thương, chạy không được bao xa.
Nhưng đợi tôi khỏe rồi, tôi sẽ lập tức rời đi.”
Thấy Mộ Chỉ Ninh sửng sốt không nói gì.
Anh ấy vội vàng bổ sung thêm một cách vừa hèn mọn vừa cấp bách: “Cô yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho cô.”
“Này… chờ tôi suy nghĩ đã.” Mộ Chỉ Ninh vô thức lùi về sau một bước: “Tôi sẽ cố gắng xử lý ổn thỏa chuyện này.”
Đối với cô ta, một Lưu Niên đã mất đi sự tin tưởng của Phong Ngự Niên, đã không còn bất cứ giá trị gì nữa.
Nhưng bây giờ cô ta xé rách mặt với anh ấy, nếu như anh ấy rời khỏi biệt thự nhà họ Mộ, vạch trần cô ta, thì càng bất lợi hơn cho cô ta.
Để đảm bảo kế hoạch sau này không có sơ hở nào, cô ta chỉ có thể giả vờ quan tâm anh ấy, thu giữ anh ấy vài ngày trước.
“Tất nhiên là không thành vấn đề.
Bây giờ anh đã bị thương thành thế này rồi, tôi cũng không thể ngồi nhìn.” Mộ Chỉ Ninh kéo tay áo anh ta: “Hai ngày này ủy khuất anh ở chung phòng với người giúp việc trước, được không?”
“Cô Mộ bằng lòng thu giữ tôi, cho tôi một chỗ ở, tôi đã cảm kích vô cùng rồi, sao có thể ủy khuất chứ?”
Lưu Niên kích động nhìn cô ta, vẻ mặt chân thành và mến mộ.
Mộ Chỉ Ninh đáp lại bằng một nụ cười, nhưng lúc quay người đi thì lại lạnh mặt xuống.
Rõ ràng là một tên bỏ đi không còn bất cứ giá trị nào, còn nói gì đến chuyện báo đáp chứ?
Lưu Niên khập khiễng đi theo sau lưng cô ta, mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô ta, sự ngưỡng mộ trong lòng càng tăng thêm.
Sau khi Mộ Chỉ Ninh sắp xếp cho anh ấy xong, dặn dò đơn giản vài câu rồi về phòng của mình.
Cô ta ngồi trên giường, lại gọi điện thoại, trên mặt lại lần nữa hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.
“Đợi đến ngày mai sau khi mọi thứ đều kết thúc, tôi muốn các người bất kể là dùng cách gì, cũng phải giết được anh ta, cắt đứt tai họa về sau.”
Không đợi người bên kia trả lời, Mộ Chỉ Ninh đã lạnh lùng cúp máy, ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Sáng sớm hôm sau.
Mộ Chỉ Ninh đã rời giường ăn mặc trang điểm từ sớm, bảo đảm mình xuất hiện trước mặt các phóng viên một cách hoàn mỹ không tỳ vết.
Phóng viên của các đài truyền thông đã đến bên ngoài địa điểm họp báo từ sớm, giơ máy quay và micro canh ở cạnh cửa, muốn chụp được bức ảnh độc quyền vào thời gian sớm nhất.
Mộ Chỉ Ninh tao nhã, ung dung bước xuống xe, nở một nụ cười đúng mực với các ống kính máy quay.
“Rất hân hạnh được gặp các vị tại đây vào ngày hôm nay.
Hôm nay tôi sẽ thực hiện lời hứa của tổng giám đốc Phong, chồng chưa cưới của tôi với mọi người.
Bởi vì tổng giám đốc Phong tạm thời có việc cần phải xử lý, cho nên tôi sẽ chủ trì buổi họp báo này, tôi sẽ vạch trần sự thật cho mọi người.”
Cô ta không chút luống cuống nhìn xung quanh một vòng, cầm lấy bản thảo phát biểu đã được chuẩn bị sẵn.
Các phóng viên thấp giọng nghị luận về sự tự tin của cô ta.
Sau khi nghe được sự khen ngợi của các phóng viên ở hàng phía trước, trong lòng cô ta càng cảm thấy đắc ý hơn.
“Không lâu trước đó, vợ cũ của chồng chưa cưới của tôi, cô Sanh Ca, đã âm thầm mua chuộc côn đồ đặt bẫy hại tôi bị thương nặng, thời gian nằm viện dài đến một tuần lễ.
Trong thời gian đó còn tặng vòng hoa sỉ nhục nhân cách của tôi, chắc mọi người cũng biết chuyện này.”
“Ban đầu tôi nghĩ là nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng tôi không ngờ rằng, cô ta lại điên rồ đến mức độ này, đưa người chị Mộ Ngôn Tâm đã trở thành người thực vật của tôi ra khỏi bệnh viện, giết chị ấy một cách tàn nhẫn!”
Mộ Chỉ Ninh kích động trần thuật “hành vi ác độc” của Sanh Ca, kích động đến độ còn chảy ra hai giọt nước mắt.
Các phóng viên xôn xao lên, bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán.
Trên bục, Mộ Chỉ Ninh còn đang tiếp tục lên án một cách phong phú, lay động lòng người.
“Buổi họp báo hôm nay, không chỉ là để trả lại sự trong sạch cho bản thân tôi, mà hơn hết là tôi muốn lên án hành vi độc ác của cô ta! Nhà họ Mộ chúng tôi tuyệt đối sẽ không khoan nhượng cho sự sỉ nhục như thế này!”
Lời của cô ta như một tảng đá to rớt vào trong hồ, làm dâng lên hàng ngàn cơn sóng trong hội trường.
Các phóng viên và quần chúng vây xem hết sức kinh hãi bởi lời nói của cô ta, bắt đầu lớn tiếng bàn tàn xôn xao.
“Lời phát biểu của cô Mộ cũng cần phải có căn cứ.
Cô có thể cho chúng tôi xem chứng cứ không? Nói mà không có căn cứ, quả thật rất khó để khiến cho mọi người có mặt tại đây hoàn toàn tin tưởng.” Có một phóng viên đưa ra lời chất vấn.
“Tất nhiên, nói có căn cứ, bất cứ ai cũng không ngoại lệ.”
Mộ Chỉ Ninh sớm đã có chuẩn bị, chiếu chứng cứ đã được làm giả trước lên màn hình lớn sau lưng.
Cô ta nghiêng người qua, bày ra hình ảnh trên màn hình cho mọi người xem: “Đây là bản ghi chép và ảnh chụp màn hình cuộc giao dịch mua chuộc côn đồ, có ý định làm hại người khác của Sanh Ca.
Đây là camera bệnh viện ghi lại khi cô ta dẫn chị tôi đi…”
Mấy bức ảnh vừa được đưa lên, đã có phóng viên lòng đầy căm phẫn đứng bật dậy.
“Bây giờ là xã hội pháp trị, cô ta cũng ngang ngược quá rồi! Giết người thì đền mạng! Chúng ta cùng nhau đến Angle, đi đòi một lời giải thích!”
“Nói đúng lắm! Chúng ta người đông sức lớn, không sợ bọn họ!”
Tất cả các phóng viên đều đứng dậy, quần chúng vây xem bên ngoài cũng bị cảm xúc tức giận của bọn họ lây nhiễm.
Mộ Chỉ Ninh đứng trên đài nhìn mọi chuyện do một tay mình thúc đẩy ra, khóe miệng không nhịn được cong lên.
“Sợ là cô Mộ đã đắc ý quá sớm.
Những thứ được gọi là sự thật mà cô đã phơi bày cho mọi người, hoàn toàn trái ngược với sự thật.”
Một giọng nữ trong trẻo, cùng tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất nhịp nhàng vang lên.
Mặc dù không lớn, nhưng lại cực kỳ có sức xuyên thấu.
Tiếng hô hoán xôn xao của đám người chợt im bặt.
Mộ Chỉ Ninh quay đầu nhìn lại, nụ cười dịu dàng dần dần biến mất.
Sanh Ca mặc một chiếc váy đuôi cá ôm người màu đỏ rượu chậm rãi bước đến, giống như một đóa hoa hồng nở rộ, vừa nguy hiểm vừa mê người.
Trên mặt cô là một nụ cười như có như không, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Mộ Chỉ Ninh.
“Cô, cô vẫn chưa chết?!”
Mộ Chỉ Ninh khiếp sợ nhìn cô.
“Cô Mộ biết được tin tôi chết từ đâu? Mấy ngày qua không hề có bất kỳ tin tức nào về tôi được đưa ra.
Chẳng lẽ cô Mộ đã sai người đến giết tôi?”
Sanh Ca bắt lấy sơ hở của cô ta, lập tức chế giễu lại.
Phóng viên và quần chúng quay đầu qua nhìn Mộ Chỉ Ninh, đợi câu trả lời của cô ta.
Hội trường to lớn lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại Sanh Ca đứng bên ngoài đám người và cô ta nhìn nhau.
Mộ Chỉ Ninh nhanh chóng nhớ lại còn có các truyền thông đang ở hiện trường, lập tức khôi phục bình tĩnh, biết lắng nghe: “Tôi chỉ là nghe nói mà thôi, cũng không có gì phải rối rắm.”
“Chẳng qua nếu cô đã tới rồi, có một số chuyện tôi có thể đối chất với cô.”
Cô ta hung hổ hăm dọa, quyết định bám chắc vào chuyện Mộ Ngôn Tâm không buông: “Ngày đó, vì sao cô lại dẫn chị tôi ra khỏi bệnh viện? Hơn nữa, còn chưa được sự đồng ý của người nhà họ Mộ, đã tự ý tiến hành phẫu thuật cho chị ấy, khiến chị ấy xảy ra chuyện bất trắc?”
“Nếu như cô làm những chuyện này đều là để nhắm vào tôi, vậy thì mời cô cứ nhắm về phía tôi đây, chị của tôi vô tội!”
Cô ta bày ra biểu cảm đáng thương, lại làm ra vẻ ngẩng đầu không chịu khuất nhục, trong mắt lấp lánh nước mắt.
Những lời này đã khiến cho quần chúng như mới tỉnh mộng, lòng đầy căm phẫn, nhốn nhào ầm ĩ cả lên, kêu gào muốn Sanh Ca lấy mạng đổi mạng!
Bị mọi người lên án, Sanh Ca không hề tức giận.
Cô khoanh tay trước ngực, cười mỉa một tiếng.
“Lời phát biểu của cô Mộ thật là xuất sắc.
Nhưng mà rất đáng tiếc, cô sắp bị vả mặt rồi.”.
Danh Sách Chương: