Phong Ngự Niên nhăn mày.
Anh đã nói muốn vứt bỏ cô lúc nào? Vì sao cô lại có suy nghĩ này?
Anh không hiểu ra sao, vừa muốn đuổi theo nói chuyện rõ ràng, ống quần tây đã bị níu chặt lại từ phía sau.
“Ngự Niên… em biết sai rồi.”
Mộ Chỉ Ninh ở dưới đất ngước khuôn mặt nhỏ đáng thương lên, yếu đuối khóc thút thít giải thích: “Em chỉ là sợ… sợ trong ba năm em rời đi, anh sẽ thật sự thích Sanh Ca.
Em sợ anh sẽ không cần em nữa…”
Phong Ngự Niên nhíu mày, cúi đầu thì thấy gò má hơi sưng của cô ta, đáy mắt khẽ động, vẫn là giơ tay ra đỡ cô ta dậy, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn vài phần.
“Anh đã từng nói sẽ cho em danh phận, ly hôn là chuyện sớm muộn, lần này em cũng quá vội vàng rồi.”
Mộ Chỉ Ninh nắm tay áo của anh, tủi thân bĩu môi: “Đều là do em không tốt.
Nhưng em không muốn hại ai cả, em chỉ là dùng sai cách mà thôi.
Ngự Niên… anh tha thứ cho em đi!”
Thấy anh ta không nói gì nữa, cô ta yếu đuối dựa vào lòng anh ta, lộ ra bờ vai trắng nõn tham dò.
Con ngươi đen láy của Phong Ngự Niên cứng lại, gần như là vô thức đẩy cô ta ra.
“Ngự Niên!”
Viền mắt Mộ Chỉ Ninh càng đỏ hơn, nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt oán hận.
Chẳng lẽ bây giờ anh lại thấy mâu thuẫn với cô ta sao?
Cô ta rất không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà tối qua Sanh Ca có thể, mà cô ta chỉ đến gần và tham dò cũng không được!
“Đủ rồi.”
Phong Ngự Niên nắm chặt tay cô ta lại, lạnh lùng híp mắt, liếc nhìn cô ta với ánh mắt xa lạ.
“Chỉ Ninh, trước giờ anh chưa từng nghĩ rằng, em lại dùng những thủ đoạn như vậy, sẽ nói những lời châm biếm người khác như thế.
Em của lúc trước rõ ràng là rất đơn thuần.”
Mộ Chỉ Ninh sửng sốt, ý thức được lần này đã thật sự chọc giận anh.
Người đàn ông Phong Ngự Niên này vô cùng có điểm mấu chốt và nguyên tắc.
Một khi đụng vào điểm mấu chốt của anh, chỉ sẽ khiến anh càng chán ghét mình hơn.
“Không phải như vậy! Xin lỗi, em thật sự biết sai rồi, em chỉ là nhất thời hồ đồ, sau này cũng sẽ không dám nữa.
Ngự Niên, nể phần em đã cứu anh mấy năm trước, hãy cho em một cơ hội để sửa sai đi.”
Nhắc đến chuyện mấy năm trước, đáy mắt Phong Ngự Niên hiện lên đôi mắt kiên nghị và sáng sủa của cô ta lúc đó, rõ ràng là nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, lại có thể đứng ra bảo vệ anh.
Bỏ đi.
Ánh mắt anh dần dần dịu dàng lại: “Chuyện này xem như chưa xảy ra, sau này không được phép tái phạm nữa.”
Mộ Chỉ Ninh như thể trút được gánh nặng, đang muốn làm nũng với anh ta, thì đã thấy anh ta ngửa lòng bàn tay ra, giơ đến trước mặt cô ta.
“Lấy chìa khóa ra đây.”
Mặt cô ta ***** **** lại, vừa muốn giải thích rõ thì lại bị Phong Ngự Niên ngắt lời: “Anh biết Lưu Niên đã tự ý đưa chìa khóa biệt thự cho em, lấy ra đây.”
Lưu Niên là trợ lý của Phong Ngự Niên, đã theo anh rất nhiều năm.
Thấy bị đoán trúng, Mộ Chỉ Ninh hết cách, chỉ đành giao chìa khóa ra.
“Sau này đừng đến căn biệt thự này nữa.
Anh sẽ thu xếp một chỗ ở mới cho em.
Hôm nay em cũng mệt rồi, về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Không đợi Mộ Chỉ Ninh nói chuyện, Phong Ngự Niên đã trực tiếp gọi tài xế đưa cô ta về.
Đợi Mộ Chỉ Ninh đi rồi, Lưu Niên đứng trong vườn hoa mới cẩn thận đi vào phòng khách, đứng trước mặt Phong Ngự Niên, đợi nghe dạy dỗ.
Con ngươi đen láy của Phong Ngự Niên liếc qua, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện của tôi vẫn chưa đến phiên cậu làm chủ, lại có lần sau thì tự cút đi.”
“Vâng.”
Anh buồn bực kéo cà vạt, lại hút một hơi thuốc lá, trước mặt lại hiện lên ánh mắt của Sanh Ca trước khi rời đi.
Ánh mắt đó lạnh như băng, lại chói mắt.
Chẳng lẽ vì lần này đã đổ oan cho cô, nên cô mới kiên quyết muốn ly hôn?
Còn giả vờ kiên cường, một xu tiền cũng không cần.
Chẳng lẽ cô thật sự nghĩ rằng không có tiền, cô có thể sống sót?
Anh không hề muốn quản đến chuyện sống chết của cô, nhưng lại cảm thấy lồng ngực nghẹn đến hoảng, từ đầu đến cuối luôn có một cơn tức giận vô danh, làm anh khó chịu muốn chết: “Cho người đi tìm Sanh Ca, tìm ra thì lập tức báo lại.
Còn có, chuyển căn biệt thự này sang tên cô ấy, cũng coi như là bồi thường ly hôn của tôi với cô ấy.”
“Vâng.”
Sanh Ca lên mạng tìm ra địa chỉ của tập đoàn Angle, trực tiếp mang theo hành lý, gọi taxi đến đó.
Nếu đã đồng ý tiếp quản công ty này, vậy thì đến tìm hiểu tình hình sớm chút, nhanh chóng tiếp quản xong.
Đến dưới công ty, Sanh Ca đi đến phía trước chào hỏi lễ tân: “Thông báo với chủ tịch đương nhiệm của các cô, tôi muốn gặp anh ta.”
Vẻ mặt lễ tân đông cứng ngay tại chỗ, đánh giá Sanh Ca từ trên xuống dưới một phen.
Thấy mặc dù cô có khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng quần áo lại không quá hai trăm tệ, vừa mở miệng đã muốn gặp chủ tịch, nói không biết ngượng mồm!
“Cô có hẹn trước không?”
Sanh Ca lắc đầu: “Không có.”
Chị gái lễ tân vừa nghe, suýt nữa là bật cười ra tiếng: “Không có hẹn trước còn dám đến Angle giương oai? Cái loại gà rừng gì đâu mà cũng dám chạy đến đây, cũng không nhìn lại mình là cái thứ gì!”
Lời nói vừa chói tai, vừa khó nghe khiến cho Sanh Ca nhíu mày: “Cô ngày thường tiếp đón khách kiểu như vậy sao?”.
Danh Sách Chương: