Hóa ra, anh vẫn luôn nghĩ như vậy.
Cảm thấy bản thân mình phiền phức, ôm lấy tâm trạng tim có thể chết bất cứ lúc nào mà áy náy ở bên cạnh cô.
Cô thở nhẹ một hơi, duỗi tay muốn sờ lấy người kia.
"Anh Ngự, anh nghe em nói..."
Kỷ Ngự Đình hất tay cô ra, quay lưng về phía cô khẽ khóc thút thít, đến cả bả vai cũng đều run lên.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng anh mới hạ quyết tâm nói: "Anh biết anh ta là mối tình đầu của em, giữa hai người có nhiều kỉ niệm.
Nếu như em...!Vẫn còn thích anh ta, khăng khăng muốn chọn anh ta, vậy anh sẽ tác thành cho em!"
Nói xong, anh cũng không quay đầu nhìn lại, chỉ một mạch đi lên lầu.
Sanh Ca nghe xong lập tức ngẩn ra, cũng bị lời đó chọc tức.
Cô sửng sốt hai giây sau mới đuổi theo nói: "Kỷ Ngự Đình, anh nói nhảm cái gì vậy? Đầu óc anh toàn là đậu hủ thôi hả?"
Kỷ Ngự Đình chạy càng thêm nhanh, giống như một cơn gió mà phi thẳng lên lầu ba.
Rầm một tiếng, cửa bị khóa trái.
Lúc Sanh Ca chạy tới, người kia cũng vừa đóng cửa xong làm cô suýt chút phanh chân không kịp đã đụng đầu vào cửa rồi.
Cô nhìn cửa phòng đóng chặt, lửa giận bốc tới tận đầu.
"Kỷ Ngự Đình, anh ăn gan hùm rồi hả, dám đóng cửa nhốt em ở ngoài? Anh nháo cái gì chứ? Nghe em giải thích hai câu thì anh sẽ chết à? Mở cửa!"
Đứng ở cửa phòng hai phút, bên trong không hề có lấy một chút động tĩnh, cũng không có dấu hiệu muốn mở cửa.
Giờ đã khuya rồi, cả ngày hôm nay Sanh Ca bận tối mặt tối mũi gần như không có thời gian nghỉ ngơi, cô đã rất mệt rồi.
Nào ngờ về nhà còn phải chịu cảnh Kỷ Ngự Đình khóa cửa không cho vào phòng, vì quá đỗi mệt mỏi, sự nhẫn nại của cô cuối cùng cũng bị tiêu hao hết.
"Nếu anh đã không muốn nghe giải thích, vậy tùy anh.
Chờ hai ngày nữa cho anh bình tĩnh lại rồi nói."
Đáp lại lời cô là khoảng im lặng kéo dài.
Cô không nói gì thêm, chỉ xoay người qua phòng bên cạnh.
Kỷ Ngự Đình đứng ở sau cánh cửa, mãi cho đến khi nghe tiếng căn phòng bên cạnh đóng cửa lại mới trượt người ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối.
Anh không bật đèn, cả người chìm trong bóng tối.
Vì đã dùng thuốc ức chế cơn đau tim suốt một quãng thời gian dài nên lần này anh không có phát bệnh nữa.
Nhưng anh lại cảm thấy, cả người mình không có chỗ nào là không đau.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh, quạnh quẽ đến mức khiến tim người đều hoảng loạn.
Anh tựa người vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Phía bên cạnh không có tiếng động gì cả, Sanh Ca đã ngủ nhanh như vậy rồi sao?
Anh đang ngẫm nghĩ, bỗng đèn trong phòng được người khác bật lên nghe cạch một tiếng.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên xông đến khiến người bên đây nhất thời không mở mắt thích ứng kịp.
Trong khoảnh khắc anh di chuyển cơ thể, hai tay đã bị dây thừng trói lại, hơn nữa còn rất chặt.
Mà khuôn mặt xinh đẹp của Sanh Ca lại đang gần trong gang tấc.
"Em?"
Sanh Ca nhìn chằm chằm người kia bằng đôi mắt xinh đẹp của mình, sau lại nở nụ cười khiêu khích: "Ai bảo anh không khóa cửa ban công, em từ chỗ bên cạnh trèo sang đó, em thông minh không?"
Kỷ Ngự Đình rất bực dọc, tay bị dây thừng buột chặt vẫn không ngừng giãy giụa: "Em tháo ra."
"Sao hả, anh còn thật sự muốn bình tĩnh? Nếu em không quản anh, anh ngủ được chắc? Có phải đêm nay sẽ định ngồi dựa cửa cả đêm rồi không?"
Sanh Ca khẽ duỗi tay nâng cằm của Kỷ Ngự Đình lên.
Người kia quay mặt tránh đi, từ đầu tới chân đều lộ ra một mùi ghen tuông: "Đêm hôm đi hẹn Ninh Thừa Húc, em lo anh có ngủ hay không làm gì? Sáng mai em dọn đồ đạc chuyển sang ở với anh ta đi."
Sanh Ca nhíu mày: "Anh lại ghen tuông bậy bạ gì nữa vậy? Không thể nghe em giải thích được à?"
"Vừa nãy em đã nói dối gạt anh, giờ còn muốn anh tiếp tục nghe em tìm cớ gạt anh nữa hay sao? Anh chỉ tin vào kết quả anh điều tra được thôi."
Lửa giận của Sanh Ca lại lần nữa được chọc lên: "Có phải dạo gần đây em chiều anh quá rồi nên giờ cố tình kiếm chuyện với em đúng không? Nói chuyện đàng hoàng anh không nghe, là ép em phải đánh mới được?"
Kỷ Ngự Đình hừ lạnh, vốn dĩ không có nhìn cô, cả người toát ra vẻ lạnh lùng u ám.
Sanh Ca cũng không chiều anh nữa, nhanh chóng mở tủ quần áo ra lấy một cái áo sơ mi trắng, vò thành một cục rồi nhét thẳng vào trong miệng người kia.
Sau đó ôm ngang người rồi ném anh lên giường lớn không chút thương tình.
Giường rất mềm, Kỷ Ngự Đình vốn sẽ không bị đập đau.
Lăn một vòng trên giường lớn, anh cứ ưm a vài tiếng, trừng cô bằng đôi mắt đen láy của mình.
Sanh Ca ngó lơ, lấy sợi dây nịch móc trên sào áo mũ trói đôi chân không an phận của anh lại.
Tiếp đó, cô đẩy hai tay người kia qua đỉnh đầu, một một sợi dây nịch khác trói chặt vào cột trụ trên đầu giường.
"Đừng vùng vẫy nữa, cứ giãy tiếp sẽ bị siết đau, rồi em lại phải bôi thuốc cho anh!"
Kỷ Ngự Đình nhanh chóng tức đến bốc khói đầu rồi.
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống kịch liệt, con ngươi tức giận nhìn chằm chằm cô, từ trước đến giờ anh chưa từng giận cô giống như lúc này.
Sanh Ca ngồi yên ở bên giường, bình tĩnh nhìn người kia giãy giụa trong vô vọng.
Cô một bên đặt bàn tay lên ngực người kia trấn an, một bên chọc tức: "Ánh mắt không thể giết người được đâu, đừng phí thời gian nữa.
Anh không chịu nghe giải thích, vậy em chỉ có thể dùng cách của riêng mình mà cưỡng chế thôi."
"Em ghét nhất là bị hiểu lầm, anh nghĩ oan cho em, như vậy không được."
Dưới bàn tay nhỏ trấn an của cô, hô hấp của Kỷ Ngự Đình mới dần ổn định được nhiều chút, nhưng tay vẫn cứ giãy giụa không chịu an phận.
Cô thở dài, nghiêm túc nói: "Anh nghe cho kỹ đây, em chỉ giải thích một lần thôi."
"Không phải anh phiền phức, cũng không có liên lụy em.
Nếu cho em chọn lựa, vậy cả đời này mặc kệ có bao nhiêu khó khăn đi nữa, em cũng sẽ ở bên cạnh của anh!"
"Còn với Ninh Thừa Húc, em chỉ là ngưỡng mộ và dùng bái từ hồi còn trẻ, nhưng nay đã hoàn toàn không còn nữa rồi.
Anh ta hại anh bị vius giày vò, em hiện tại chỉ có căm ghét anh ta, hận không thể rút gân lột da của gã."
"Thời gian này chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, tình cảm của em dành cho anh chẳng lẽ anh còn không hiểu sao? Sao anh lại có thể nghĩ em thay lòng đổi dạ mà lựa chọn Ninh Thừa Húc, em là loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ sao?"
"Tối nay em đi gặp anh ta đúng thật là em bảo anh hai bảo lãnh anh ta ra ngoài, bởi vì anh ta biết rõ cách chữa trị vius trong người của anh.
Không còn gì nữa khác, em chỉ là muốn cứu anh mà thôi!"
Nói mấy câu này xong, Kỷ Ngự Đình thôi không còn giãy giụa nữa.
Anh rũ mắt xuống, đôi hàng mi đẫm nước đọng thành từng giọt lệ.
Bởi vì đang bị trói, gương mặt điển trai ngời ngời kia thoáng nhìn qua lại rất giống như đang bị ức hiếp, còn Sanh Ca, lại giống như một nữ tướng cướp thô bạo ngang ngược.
Cô đưa tay xoa mặt anh, bên trong ánh mắt cũng ướt át màn sương, con ngươi lại rất đỗi dịu dàng: "Còn tức giận nữa không?
Anh lắc đầu.
Sanh Ca gỡ áo sơ mi đang nhét trong miệng của người kia ra, lại giúp anh xoa lấy quai hàm cho đỡ mỏi: "Cũng không có chuyện gì muốn hỏi?"
Kỷ Ngự Đình khẽ đảo yết hầu, chỉ mấp máy được ba chữ: "Xin lỗi em."
Sanh Ca nở nụ cười cưng chiều: "Đồ ngốc, em tha thứ cho anh.
Cãi nhau mà, khó tránh được mấy câu không lọt tai, không được phép để trong lòng."
Sao cô lại có thể đi so đo với một người bệnh cơ chứ.
Kỷ Ngự Đình đã bớt giận rất nhiều, muốn vùi vào trong lòng của Sanh Ca, lại bỗng nhớ tới bàn tay còn đang bị trói ở cột trụ trên đầu giường.
"Sanh Sanh, tháo ra đi."
Đợi đến khi không còn bị trói nữa, anh lập tức quấn lấy eo của người kia, thỏa mãn vùi vào trong lòng của cô.
"Thật sự không có gì muốn hỏi em sao?" Sanh Ca lặp lại thêm lần nữa.
Kỷ Ngự Đình ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt lại trở nên nghiêm nghị rời khỏi vòng tay của Sanh Ca, mắt đối mắt với cô.
"Anh điều tra được nửa tháng trước em có đi thăm tù Ninh Thừa Húc, chuyện anh bệnh là anh ta nói với em?"
Sanh Ca sững sốt.
Tự Niên đã nói, chuyện Kỷ Ngự Đình truyền lệnh cấm khẩu là do tính kỉ luật của tổ chức, nếu như bị phát hiện là anh để lộ, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhớ tới đây, cô ngước mắt lên kiên định nhìn anh: "Đúng vậy."
Kỷ Ngự Đình chau chặt ấn đường, theo logic mà phân tích: "Đến cả Dịch Tử Minh còn bó tay với virus hóa sinh s404, làm sao Ninh Thừa Húc lại biết cách? Cho dù có biết đi nữa, bản chất anh ta cũng không phải là người sẽ chịu nhận thiệt thòi về phía mình, có phải là anh ta đã dùng cách này để trao đổi lợi ích gì đó với em rồi không?"
Sanh Ca choáng váng, hít một hơi thật sâu.
Không hổ là người đàn ông của cô, chỉ hai câu đã hỏi tới điểm mấu chốt khiến cô rơi vào thế khó rồi!.
Danh Sách Chương: