Đêm tối như mực, như thể cả bầu trời đã được tô lên từng lớp từng lờp mực tàu đậm đặc, làm cho ngay cả ánh sao lung linh cũng không còn thấy đâu nữa.
Hòa lẫn vào trong bóng đêm là một bóng đen đang bám vách tường bên ngoài cửa sổ, chậm rãi lần mò.
Lăng Vũ Hi gọn gàng né tránh máy theo dõi, đối với địa hình nơi này cô đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa!
Vâng, đêm nay, cô bắt buộc phải thoát khỏi chiếc lồ ng xinh đẹp này, không để cho anh ta lại tiếp tục bắt nhốt như chim!
Cô nhất định phải ngăn Phong Ngạo lại trước khi anh ấy đến. Cô không thể để cho Phong Ngạo cũng bị sa bẫy!
Cái tên bi3n thái chết tiệt kia rõ ràng đã bố trí gia tăng bảo vệ và mai phục, dường như tính toán muốn giăng một mẻ lưới tóm gọn Phong Ngạo.
Cô quyết không để cho anh ta hưởng lợi! Cái gì mà nhân tình của cô, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ có duy nhất một tình nhân, chính là cái tên bi3n thái chết tiệt kia có được hay không!
A, trong tâm trí hiện lên hình ảnh ngày hôm đó ở cao ốc Empire State gặp phải người phụ nữ xinh đẹp kia, người phụ nữ đó chính là vợ anh ta sao?
Phì phì phì, Lăng Vũ Hi, mày đang nghĩ gì vậy? Mày không phải là người thứ ba, không phải là nhân tình của người ta!
Thiết bị định vị! Ai thèm quan tâm cái thiết bị định vị khỉ gió của anh ta, cùng lắm thì cô sẽ không quay về Kingloy. Anh ta cũng đừng hòng đem thiết bị định vị đó ra để trói buột cô!
Trời đất bao la, cũng sẽ có nơi cô dung thân. Khát vọng duy nhất của cô chính là thoát khỏi anh ta! Cách anh ta thật xa, không để cho anh ta bắt lại lần nữa!
Cô hối hận ngày đó tại sao không dứt khoát bỏ đi cùng Phong Ngạo, tại sao còn do dự, cần gì phải đợi thêm hai ngày, cần gì phải lưu luyến?!
Người mù cũng thấy được, anh ta chỉ xem cô như một thứ công cụ để tiết dục.
Anh ta chỉ cần cô sinh người thừa kế cho anh ta!
Ở trong mắt anh ta, cô cũng chỉ có thế mà thôi!
Chẳng hiểu sao tim lại đau nhói, cô cũng không biết bản thân còn đang mong đợi điều gì. Không thể tiếp tục đánh mất chính mình như vậy nữa, cô chỉ có thể lựa chọn chạy trốn!
Bây giờ, cô có hối hận cũng không kịp.
Lăng Vũ Hi âm thầm cầu nguyện, Phong Ngạo, ngàn vạn lần không thể ngốc nghếch đến mức tự chui đầu vào lưới a!
Khéo léo lách qua những chùm tia cảm biến hồng ngoại, Lăng Vũ Hi vươn mình một cái, nhảy lên bờ tường, lần mò bò…
Cuối cùng, cô nhảy lên một cái, hai chân vững vàng rơi xuống đất!
Tuyệt vời!
Cuối cùng, cô đã trốn thoát!
Nhưng trong đêm tối thế này lại ở một nơi không chút quen thuộc, cô biết chạy đi đường nào đây?
“Cô Lăng, đi đâu vậy?”
Đột nhiên, hai tiếng hét đồng thanh gào lên làm cho Lăng Vũ Hi phải dừng bước, hai vai cũng theo đó mà rũ xuống, thở dài một hơi, xoay người, trưng ra khuôn mặt tươi cười như hoa, “Ha ha, Đại Tiểu Ny, sao cũng có sở thích đi dạo dưới trăng thế này?”
Các cô hầu gái bất đắc dĩ lắc đầu, “Cô Lăng, cậu chủ đã sớm dự liệu đêm nay cô sẽ trốn, vì vậy cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là để cô chịu ấm ức.”
Nói xong, hai cô hầu gái mỗi người quắp vào mỗi bên cánh tay Lăng Vũ Hi, như xách phạm nhân khiên cô mang về.
Bỏ trốn thất bại!
Phong Ngạo ơi, làm sao bây giờ, làm sao đây?!
“Híc, Đại Ny, Tiểu Ny nhẹ một chút. Cái tên bi3n thái chết tiệt kia… Ý tôi là cậu chủ các cô đang ở đâu?” Lăng Vũ Hi đảo tròn hai mắt, cố gắng để nghĩ thêm xem có biện pháp khả thi nào không. Kế hoạch A thất bại, tất nhiên phải kế có hoạch B dự phòng.
“Đêm nay cậu chủ phải tham dự một bữa tiệc quan trọng, không có thời gian lại đây.” Đại Ny giải thích.
“Ồ.” Lăng Vũ Hi đáp nhỏ một tiếng. Anh ta không có thời gian đến đây? “Nếu đã như vậy, Đại Tiểu Ny, ba người chúng ta cũng đã ở chung một thời gian. Các cô nhẫn tâm đứng nhìn tôi bị cậu chủ các cô bắt nạt như vậy sao?”
Cứng không được, cô dùng đến mềm thử xem?
“Cô Lăng, cậu chủ đối với cô rất tốt, ăn ngon mặc đẹp, còn có thể ngủ cùng cậu ấy.” Nghĩ đến cậu chủ của mình, Tiểu Ny lập tức bày ra vẻ mặt mê trai, “Đây là điều mà biết bao cô gái muốn mà không được đó!”
Cô không quan tâm! Bất quá những lời này, Lăng Vũ Hi chỉ có thể nghĩ ở trong lòng. “Híc, Đại Tiểu Ny à, nếu không tôi nhường cơ hội này lại cho hai cô nhé?” Ép buộc không được, thì chuyển sang dụ dỗ chắc là được chứ?
Nhưng không ngờ là, cả hai cô hầu gái đều khôi phục lại dáng vẻ đứng đắn, trả lời, “Cô Lăng, xin cô đừng đùa như vậy. Cậu chủ không phải hàng hóa, không phải cô muốn nhường là có thể nhường được!”
Aizz, Lăng Vũ Hi lắc đầu buồn bã, cái tên bi3n thái chết tiệt kia có loại sức hút gì mà có thể làm cho các cô ấy khăng khăng một mực như thế? “Đại Ny, Tiểu Ny, làm ơn, nhân lúc cậu chủ các cô không ở đây, các cô thả tôi đi đi, cứ coi như không nhìn thấy tôi, OK?”
Hai cô hầu gái máy móc lắc đầu, “Trừ phi cậu chủ chính miệng nói thả cho cô đi, thì chúng tôi sẽ không làm khó dễ cô!”
“Trời ơi, các cô làm sao lại có suy nghĩ cứng nhắc như thế?” Cô gần như sắp phát điên. Nếu như cái tên bi3n thái chết tiệt kia có thể chính miệng nói ra ba chữ thả cô đi, cô còn ngây ngốc ở đây sao? Lăng Vũ Hi xem xét động tĩnh xung quanh, lo lắng Phong Ngạo sẽ vào ngay lúc này lao ra, vậy thì coi như tiêu rồi!
Bỗng nhiên, trong đầu xoẹt qua tia sáng, Lăng Vũ Hi nghĩ ra một diệu kế, “À! Không thì như vậy đi, các cô dẫn tôi đi tìm cậu chủ các cô, để chính miệng anh ta nói thả tôi đi, vừa vặn có các cô làm nhân chứng, OK?”
Đại Tiểu Ny liếc mắt nhìn nhau, “Không được.”
“Không được? Đại Tiểu Ny! Tôi bực rồi nha! Các cô dẫn tôi đi tìm cậu chủ của các cô, nếu như sợ tôi giữa đường bỏ trốn, thì phái thêm nhiều người một chút. Tóm lại, đêm nay tôi nhất định sẽ khiến cho cậu chủ các cô chính miệng nói ra ba chữ thả tôi đi!” Trên thực tế, cô không có một chút nắm chắc nào, chỉ là muốn tìm cách dời nhóm bảo vệ này đi, trước khi Phong Ngạo đến. Cho dù không cứu được cô, cũng không đến nỗi cùng nhau bị bắt!
Đại Tiểu Ny tỏ ra hơi do dự, nhưng vẫn không tự quyết định được. Dáng vẻ van xin khóc lóc của cô Lăng trước mắt, quả thực khiến người ta động lòng trắc ẩn.
Lăng Vũ Hi thấy các cô ấy có chút dao động, thì ra sức bấm mạnh vào bắp đùi mình, đau đến chảy cả nước mắt, “Ô Hu hu hu… Đại Tiểu Ny, các cô xem tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, không chừng trong bụng còn mang theo cả cậu chủ nhỏ của các cô. Các cô vẫn nhẫn tâm nhìn tôi đau khổ vậy sao? Dẫn tôi đi tìm cậu chủ các cô có được không? Điều theo thật nhiều thủ hạ, như vậy sẽ không sợ tôi bỏ trốn, đúng không? … Hu hu hu… Mạng tôi thật khổ… Mỗi ngày đều phải sống như thế, không bằng chết đi còn hơn!” Dứt lời, ra vẻ giống như muốn đập đầu vào tường!
“Này, cô Lăng! Đừng!”
“Cô Lăng, cô bình tĩnh lại! Chúng tôi đồng ý với cô là được mà!”
…
Sau đó, đoàn người trước sau trái phải bốn chiếc xe đồng thời ‘bảo vệ’ Lăng Vũ Hi, rồng rắn xuất phát!
Cô mới khhông muốn đi tìm cái tên cậu chủ chết tiệt đó đâu nha! Đám bảo vệ khu biệt thự đã đi gần hết rồi, Phong Ngạo nếu có đến, chắc cũng sẽ không gặp nguy hiểm!
Khẽ thở dài một hơi, Lăng Vũ Hi bất đắc dĩ ngồi trong xe, tiếp theo cô không biết phải đối mặt với chuyện gì đây?
Danh Sách Chương: