Mục lục
Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mấy chục năm qua, lâu đài mang phong cách Trung cổ này, vẫn luôn là tòa thành cổ giàu có nằm ở ngoại ô.

Những năm gần đây, Úy Trì Thác Dã dành phần lớn thời gian đều sống một mình trong ngôi biệt thự ở lưng chừng núi, rất ít khi quay về Xích Long bảo.
Từ sau khi con bé trưởng thành, anh liền chuyển ra ngoài, nhưng.

.

.

.

.

.
Trời trong nắng ấm sáng sớm như vậy, mà sao tâm trạng lại thấy âm u thế này?
Anh một mình lái chiếc Porsche thể thao, trên đường đi đến Xích Long bảo.
Sau đêm hôm đó, Tuyết Nhi hoàn toàn ngã bệnh, may mắn là bệnh tim không có tái phát, nhưng cô ấy sống chết không chịu đến bệnh viện, đành phải mời bác sĩ túc trực 24/24 tại Xích Long bảo, để theo dõi.
Hai ngày này, bận rộn giải quyết nhằm trấn an dư luận do vụ đính hôn gây ra, anh quả thật không có thời gian để chăm sóc Tuyết Nhi, may còn có Thím Lâm và Lâm Ngạn, nếu không, anh sẽ không thể tha thứ cho mình!
Bên phía bệnh viện, anh đã phái người bảo vệ Lăng Vũ Hi và cậu nhóc kia, mới tạm thời thư thả một chút.
Xịch xịch xịch.

.

.

.

.

.
Cổng lớn Xích Long bảo chậm rãi mở ra, anh từ từ chạy xe qua cổng.

Hai bên đường vào Xích Long bảo, là hai hàng đại thụ tươi tốt.
Trong đầu Úy Trì Thác Dã hiện lên cảnh tượng mười mấy năm trước.

Khi con bé còn nhỏ, những hàng cây này, đều do cô nhóc điều động công nhân, trồng từng cây một.
[Papa, chờ sau này con lớn, có phải những cây non này cũng lớn lên theo không?]
Tiếng nói ngây thơ của con bé cứ vang vang trong tâm trí anh, nhưng cô bé kia bây giờ lại không biết đang ở nơi nào.

.

.

.

.


.
“Cậu chủ, mừng cậu trở về.” Người hầu cung kính tiến lên nghênh đón.
Úy Trì Thác Dã đóng sầm cửa xe, nhíu mày hỏi: “Tuyết Nhi đâu?”
“Cô Tuyết Nhi đang nằm nghỉ ở sân sau.” Người hầu đáp.
Bước chân anh không chút do dự đi về phía sân sau.
Khi đi ngang qua mảnh vườn trồng đầy dâu tây, anh dường như nhìn thấy một cô bé con, béo múp đang đứng ở nơi đó vẫy tay với anh, vui vẻ gọi [Papa, papa!]
Mảnh vườn này, trước đây từng là bể bơi của Xích Long bảo.

Vào năm con bé sáu tuổi vô ý bị rơi xuống nước, sau đó anh liền sai người lấp cái bể bơi kia lại, cải tạo để trồng dâu tây.

Khiến con bé thay đổi ước mơ muốn trở thành cô bé dâu tây ngọt ngào, mà không phải suốt ngày ảo tưởng mình là một nàng tiên cá.

Nếu vậy thì rất nguy hiểm nha.
Thở dài một tiếng, thì ra ở Xích Long bảo đã lưu lại cho anh nhiều ký ức về con bé đến như vậy, nhưng tại sao.

.

.

.

.

.
Anh ngước lên, trước mắt hiện lên hình ảnh, Tuyết Nhi nhẹ nhàng nhấp nhô theo nhịp xích đu, chậm rãi, làn váy tung bay trong gió.

Khuôn mặt tái nhợt yên bình, giống như một đứa trẻ.

Lâm Ngạn đứng sau lưng cô, mỉm cười dịu dàng thì thầm, sẵn sàng bảo vệ cô an toàn.
Là anh nhìn lầm rồi sao? Tuyết Nhi.

.

.

.

.

.

Thậm chí còn khẽ cười.

.

.

.

.

.
Bỗng nhiên, tiếng cười tắt hẳn!
Lâm Ngạn là người đầu tiên phát hiện sự có mặt của Úy Trì Thác Dã, nụ cười trên mặt lập tức trở nên cứng ngắt: “Lão đại, anh đến rồi?”
“Ừ” Úy Trì Thác Dã đáp khẽ, nhẹ nhàng đi về phía Giang Tuyết Nhi.
Vẻ mặt Giang Tuyết Nhi lập tức tái xanh, nụ cười mới vừa rồi kia, không còn sót lại chút gì.

Nhìn thấy người đàn ông làm mình đau lòng đến chết, sao cô có thể cười được đây?
“Tuyết Nhi.

.

.

.

.

.” Úy Trì Thác Dã bình tĩnh tiến đến trước mặt Giang Tuyết Nhi, trầm giọng nói, “Anh xin lỗi!”
Giang Tuyết Nhi mở to mắt, bàn đu dây ngừng lại.

Cô cứ như vậy, ngồi trên xích đu, đờ ra ngước nhìn người đàn ông đẹp trai này.

Người đàn ông này gần như là giấc mơ cả đời của cô, bỗng dưng, nước mắt không hề báo trước ào ào chảy xuống.
“Xin lỗi? Lão đại, chỉ một câu xin lỗi là xong sao?” Lâm Ngạn tức giận bừng bừng.

Anh không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy nước mắt của cô Tuyết Nhi.

Một cô gái yếu đuối như vậy, cần được bảo bọc che chở, mà không phải cứ lặp đi lặp lại nhiều lần việc khiến cô đau lòng!
“Anh biết, anh thành thật xin lỗi.

Nhưng mà tình huống lúc đó, tính mạng thằng bé đang rất nguy kịch.

Anh không thể bỏ mặc không quan tâm.


.

.

.

.

.” Anh giải thích.

Nếu có thể, anh thà rằng không ra mệnh lệnh kia, dù sao đó cũng chỉ là một đứa bé!
“Ai đưa cậu bé đi bệnh viện cũng được, vì sao anh cố tình muốn đi? Lão Đại!”
Một lời Lâm Ngạn nói ra chấn động tất cả, khiến Úy Trì Thác Dã á khẩu không thể phản bác.

Đúng vậy, thủ hạ Xích Long Bang nhiều như vậy, cũng không cần anh phải đích thân đưa đi.

Hơn nữa đây lại là tiệc đính hôn của anh! Bỏ mặc vị hôn thê như thế, ngẫm lại, cũng thấy anh quá vô liêm sỉ rồi!
Nước mắt Giang Tuyết Nhi rơi xuống càng nhiều.

Cô xoa xoa lồ ng ngực đau nhói, hít sâu một hơi, “Thác Dã.

.

.

.

.

.

Cô ấy là ai.

.

.

.

.

.”
Giang Tuyết Nhi không nghĩ gì khác.

Cô chỉ muốn biết, cô gái mặc kimônô hôm đó Lăng Vũ Hi, tại sao lại cùng một cậu bé chạy tới náo loạn lễ đính hôn của cô.

Cô ấy và Thác Dã, cuối cùng là có quan hệ thế nào!
Trong lòng Úy Trì Thác Dã nổi lên cảm giác áy náy.

Làm sao anh có thể mở miệng nói với Tuyết Nhi, quan hệ của anh và cô gái đó.

Anh làm sao có thể mở miệng nói với Tuyết Nhi, anh còn muốn cô gái đó sinh con cho anh.

Anh làm sao dám mở miệng nói với Tuyết Nhi, anh thậm chí ích kỷ muốn đem cô gái này giữ lại bên cạnh mình!
Anh nghẹn lời, bởi vì chính anh cũng không thể giải thích nổi cô ấy là ai.

.

.


.

.

.
Kingloy là tổ chức mà anh muốn dùng mọi cách để tiêu diệt.

Vậy mà anh lại bị cô ấy mê hoặc.

Làm sao anh có thể quên con bé có lẽ vẫn đang bị tra tấn ở Kingloy?
“Cô ấy là một sát thủ! Một tên trộm! Một người phụ nữ bị bắt đem về! Ngoài những thứ đó ra, cô ta không là gì cả!” Lâm Ngạn trả lời thay anh.

Trong mắt hiện lên vẻ tức giận khó hiểu.
Anh không thể phản bác.

Lâm Ngạn nói không sai, đúng là có một cô gái như vậy.

Nhưng cũng chính cô gái đó hơn bốn năm trước dùng trăm phương ngàn kế leo lên giường anh.

Đúng như lời Lâm Ngạn nói, một sát thủ, một tên trộm, một cô gái bị trói đem về, không hơn!
Trời ơi! Đến cùng thì anh bị trúng bùa mê gì của cô gái này? Mặc dù nghĩ vậy, nhưng anh vẫn quyết không muốn buông tay!
“Tuyết Nhi.

.

.

.

.

.

Anh xin lỗi.

.

.

.

.

.” Điều anh có thể nói, cũng chỉ ba chữ kia thôi.

Nhìn khuôn mặt loang lổ nước mắt của Giang Tuyết Nhi, anh hít sâu vào một hơi, chậm rãi nói, “Bất kể thế nào, Tuyết Nhi, anh hứa với em, tiệc đính hôn một tuần sau lại cử hành!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK