Mục lục
Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“……” Hai mắt cô đẫm lệ.

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới cái gì mà một đêm lãng mạn trong phòng tổng thống.

Cuối cùng thì ai phá ai.

Anh ta còn dám trách móc cô? Có anh ta cùng ở đây, cô cũng đừng mong đợi có cái gì lãng mạn! Leng keng leng keng……
Tiếng chuông cửa vang lên càng lúc càng dồn dập.
Anh không quan tâm, vẫn như cũ hôn lên vẻ mặt yếu ớt của cô, “Lăng Vũ Hi, tôi không quen nhìn thấy em khóc.” Dáng vẻ sư tử cái thường ngày trước kia đi đâu mất rồi?
“Anh…… Đáng ghét!” Cô nức nở, thở hổn hển.

Cô cũng không quen khóc.

Việc đó không phải là việc của một Lăng Vũ Hi mạnh mẽ.
“A?” Anh nhoẻn miệng cười tươi, “Tôi đã nói mà, không mắng tôi thì sẽ không phải là Lăng Vũ Hi.”
Không cho cô cơ hội cãi lại, cúi đầu, hai cánh môi mỏng mang theo sự trừng phạt đè ép xuống, cắn nuốt đôi môi cô.
“Ưm……” Cô có chút bối rối, nhắm chặt hai mắt, tuyệt đối không dám mở ra.

Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, thấm vào chăn đệm.

Cô thầm thở dài, im lặng thừa nhận nụ hôn ngang ngược này.


Cảm giác vành môi bị nhấm nháp bồng bềnh mát lạnh.
Cứ như vậy, lưỡi của anh quấn lấy cô, sục sạo khắp mọi ngóc ngách, giống như qua thật lâu, lại giống như chỉ vừa chớp mắt, như bông tuyết rơi xuống mặt băng trong phút chốc đã tan đi.
“Ưm……” Cô không cầm lòng nổi rên khẽ.

Có lẽ anh chính là kiếp số của cô, khiến cô chỉ có thể trầm luân.
[Lăng Vũ Hi, trong thế giới của tôi, em không có quyền lựa chọn!] Trong đầu cô quanh quẩn câu nói vừa rồi của anh.

Trái tim vì vậy lại run lên.

Đúng vậy, trong thế giới của anh, cô thật sự không có quyền lựa chọn.

Cho dù cô có liều mạng chạy trốn, nhưng cũng đã bỏ quên trái tim mình……
Úy Trì Thác Dã vội vàng mút lấy ngọt ngào của riêng cô.

Bàn tay to xoa lên ngực cô, kìm nén cơ thể sắp vỡ tung ra của mình!
Tuyệt sắc đêm nay, khiến anh dường như tìm lại được cảm giác đã mất bốn năm trước, “Là em đó ư?”
Anh không kìm được thì thầm lẩm bẩm, là cô ấy đó sao.

Cũng giống như tình cảnh bốn năm trước trong buổi dạ vũ từ thiện, chẳng qua lần này, đèn đuốc sáng trưng, anh có thể nhìn rõ cô.
“Cuối cùng cũng bắt được em, vật nhỏ của tôi.” Câu này anh đã nói hơn bốn năm trước, đêm đó anh cũng đã từng nói qua.
Lần này, anh thật sự đã bắt được cô rồi.
D*c vọng xâm chiếm lấy anh, trong cơ thể quay cuồng!
Hi……
Trong lòng anh thầm gọi tên cô.

Cái tên đã khắc sâu trong trái tim anh, Hi……
Hôn lên ngực trái cô, trong đầu hiện lên một bóng dáng khác.

Hi, con đang ở nơi nào?
Dần dần, anh có chút mê hoặc, giống nhau nhìn thấy hai bóng người đang trùng khớp lên nhau.

Cô gái dưới thân chồng khớp với bóng dáng của con bé.

Bỗng chốc, tim anh siết chặt.

Bàn tay run rẫy khẽ xoa lên thân thể cô.

‘Súng ống lên nòng’ đã ở trước lối vào của cô, Hi…… Hi……

Động thân một cái, anh tiến vào trong cô!
“A……” Cô hét to một tiếng.

Hai hàng lông mày cau chặt, vẫn không thể thích ứng được vật khổng lồ của anh.

“Hi…… Hi……” Anh mơ màng nỉ non, không phân biệt được bóng dáng dưới thân là ai, rất nhanh trong cơ thể cô co rút lại.
Mỗi một lần ra vào, mỗi một lần thúc, đều làm cho tim anh rung lên, là em đó sao, Hi, là em ư?
……
Leng keng leng keng!
Tiếng chuông cửa phá đám vang lên.
Chết tiệt! Là ai chán sống đến phá chuyện tốt của anh?!
Âm thanh này đánh thức cô, còn chưa kịp phản ứng lại đã có thêm tiếng chuông gọi cửa.

Lăng Vũ Hi theo phản xạ tính đẩy anh ra, “A! Có người bấm chuông!”
Cô thầm mắng mình vô dụng, ấy vậy mà bị cuốn vào trong ham muốn của anh!
“Shit! Mặc kệ nó!” Anh thấp giọng rủa, sau đó hôn lên ngực cô lần nữa.
Cực đại của anh vẫn còn ở trong cơ thể cô, căn bản muốn dừng cũng dừng không được.
Reng reng……
Lần này, ngay cả điện thoại bàn cũng reo lên!
“Shit!” Anh lại gầm lên một lần nữa, nhanh chóng chạy nước rút trong cơ thể cô.
Reng reng……
Tiếng chuông kéo dài không dứt.
Anh dứt khoát nâng eo cô lên, đẩy mạnh rồi chạy nước rút vài cái, sau đó là một dòng nước nóng từ cực đại của anh trào ra, chảy vào trong cơ thể cô……
Reng reng……
“Chết tiệt!” Úy Trì Thác Dã bực bội trách cứ, đành phải cắn răng gắng gượng thân thể căng cứng, từ trong cơ thể cô rút ra, tiện tay đem chăn phủ kín cơ thể trần truồng của cô, nhìn sâu vào mắt cô, rồi mới đứng dậy đi đến đầu giường vừa cầm điện thoại lên đã hét, “Này, tốt nhất là không nói với tôi chuyện nhảm nhí! Nếu không tôi nhất định sẽ giết cô!”
Đối phương đột nhiên bị tiếng quát của anh làm sợ hãi mất hai giây, mới run rẩy lắp bắp nói, “A, xin hỏi có phải là ngài Úy Trì không ạ? Tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn ‘Nguyệt Cẩm’.”
“Chuyện gì?!” Giọng của anh vẫn còn căng cứng, rõ ràng là dáng vẻ chưa được thỏa mãn.

“À, ngài Úy Trì, thực sự rất xin lỗi vì đã quấy rầy ngài.

Do ngoài này có một quý cô đang rất lo lắng về tình hình của ngài, đang nôn nóng muốn tìm ngài.

Cô ấy đang ở ngoài cửa chờ ngài.

Cô ấy nói cô là cô Giang……”
Cụp một tiếng, nhân viên phục vụ còn chưa kịp nói xong đã bị Úy Trì Thác Dã cắt điện thoại.
Anh gác điện thoại, lạnh lùng ném cho cô một câu, “Lập tức đứng lên, mặc quần áo!”
Hả? Sao vậy? Lăng Vũ Hi nhíu chặt đôi mi.

Tuy rằng không biết nội dung cú điện thoại kia, nhưng nhìn thấy thái độ nghiêm trọng của anh, thì đoán chắc là một nhân vật quan trọng nào đó.

Nhưng mà……”Quần áo của tôi đều bị anh xé nát cả rồi.” Cô trách móc.
Úy Trì Thác Dã nhìn lướt qua đám vải vụn trên đất, mi nhíu chặt, sau đó, không nói một lời mở tủ quần áo.

Trong tủ quần áo rõ ràng treo toàn là trang phục mới, có quần áo, có váy…… Bỗng nhiên, ánh mắt của anh trầm xuống.

Một bộ kimônô hoa màu xanh biếc thu hút sự chú ý của anh.

Anh lấy ra, tỉ mỉ ngắm nghía, sau đó ném lên trên người cô, “Mặc cái này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK