Hành lang bệnh viện quen thuộc, mùi thuốc khử trùng quen thuộc, đều gợi cho anh nhớ lại lần bị bắn trọng thương vào bốn năm trước, suýt chút nữa là trúng ngay tim, về chầu ông bà rồi!
Chính vì vậy, anh mới quyết định mua bệnh viện này, đặc biệt dành cho anh tĩnh dưỡng.
Không ngờ, bốn năm sau, lại được dùng cho một tên nhóc con miệng còn hôi sữa.
Anh không thể diễn tả được cảm giác của mình với con hổ nhỏ kia.
Chỉ là dựa vào trực giác anh không hiểu sao mình lại có cảm giác thân thiết với cậu bé.
Tuổi còn nhỏ mà không hề tỏ ra sợ hãi ở độ tuổi của cậu bé quả là hiếm thấy, làm cho anh có chút tán thưởng.
Đợi một thời gian nữa, khi con hổ nhỏ này trưởng thành, tin chắc rằng sẽ tự dựng nên nghiệp lớn.
“Lão Đại!” Người vệ sĩ thấy người tới, thân mình đang uể ỏi mỏi mệt lập tức trở nên phấn chấn ngay, đứng phắt dậy.
Nửa đêm rồi, lão Đại còn chạy qua đây, quả nhiên là xuất quỷ nhập thần!
“Ùm.” Úy Trì Thác Dã hơi gật đầu, mím đôi môi mỏng không nói gì.
Người vệ sĩ lập tức hiểu ý, chạy tới mở cửa cho anh, nói: “Mấy ngày nay đứa bé kia cùng cô gái đều rất tốt.
.
.
.
.
.”
Vừa dứt lời, cửa được mở ra!
“Hả!” Cùng với âm thanh hít sâu vào, người vệ sĩ lập tức há hốc miệng!
Anh ta.
.
.
.
.
.
Anh ta không nhìn lầm chứ!
Cậu.
.
.
.
.
.
cậu nhóc đâu?
Việc này không thể chậm trễ, người vệ sĩ lập tức chạy đến chiếc giường sát tường, khẽ xốc chăn lên!
Hai chiếc gối ôm rõ ràng hiện ra trước mắt anh ta, thì ra là giả! Người đã bỏ đi mất!
Tim Úy Trì Thác Dã thắt lại, cô nàng chết tiệt! “Lũ vô dụng! Tại sao lại như vậy?”
“Dạ, lão Đại! Vừa rồi rất ổn, rất tốt!” Người vệ sĩ khóc không ra nước mắt.
Trời ơi, ngay lúc lão Đại đến tuần tra lại xảy ra sai sót thế này.
Ông trời không phải đang muốn chỉnh anh ta đấy chứ!
Chớp mắt, trong đầu người vệ sĩ chợt lóe lên, bật kêu to: “Đúng, đúng.
.
.
.
.
.
Cô gái đó! Nhất định, nhất định vậy!” Anh ta sợ tới mức tới mức nói năng lắp bắp không rõ.
“Shit! Nói rõ ràng cho tôi!” Gầm lên một tiếng, cô nàng Lăng Vũ Hi này, không ngờ lại dám đem theo con hổ nhỏ kia bỏ trốn! Trời ơi! Cô ta điên rồi hay sao.
Ông trời con kia vừa mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!
“Vâng.
.
.
.
.
Là một cô gái giả trang y tá đẩy xe thuốc! Cô gái đó đã tới đây!” Thật đáng sợ, người vệ sĩ nhắm mắt hét lớn, Mẹ nó ơi, trăm ngàn lần đừng khiến cho anh ta không thể giải thích được với lão Đại!
“Vô dụng!” Trong đầu Úy Trì Thác Dã lập tức tua nhanh lại thời điểm vừa rồi, khi vào thang máy !
Shit! Anh hít vào một ngụm khí lạnh! Đánh một quyền mạnh như sấm sét lên vách tường!
“Lập tức thông báo xuống dưới, phong tỏa tất cả các lối ra!” Anh lập tức xoay người chạy ngược lại, hét lên, “Huy động toàn thể nhân lực tìm người, rà soát mọi ngóc ngách, nhớ kỹ, không được phép làm tổn thương bọn họ! Có nghe rõ không ——”
“A! Dạ! Nghe rõ!.
.
.
.
.
.”
Người vệ sĩ còn chưa kịp định thần lại, thì Úy Trì Thác Dã đã biến mất vào trong thang máy!
Một khắc anh cũng không dám dừng lại.
Mắt nhìn chăm chú vào con số báo xuống tầng trệt của thang máy, nín thở, chết tiệt!
Anh nhớ lại tình cảnh vừa nãy!
Nữ y tá đẩy xe thuốc! Đôi mắt long lanh kia.
.
.
.
.
.
dáng vẻ né tránh.
.
.
.
.
.
Trời ơi! Chết tiệt! Thế mà anh lại bỏ qua!
Bóng lưng cô gái kia! Bây giờ nghĩ lại, chính xác là Lăng Vũ Hi!
Anh đã bỏ qua! Trời ơi! Anh thực sự lướt qua cô ấy!
Đinh!
Thang máy dừng lại ở gara, anh chạy như bay ra ngoài, dựa vào trí nhớ, chạy một mạch truy tìm!
Chúa ơi! Giờ khắc này, nỗi sợ hãi nhấn chìm tâm hồn anh, giống như cách đây bốn năm, khi anh vừa biết tin Úy Trì Hi có thể vĩnh viễn sẽ không trở về.
Đó là cảm giác đau vào tận xương tủy!
Vào giờ khắc này, nó quả thật đang hiện hữu, cảm giác xé tâm can đó lại tái diễn!
Chúa muốn anh phải hối hận đến chết sao?! Bốn năm trước, anh không nên dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy trách cứ con bé.
Nếu không, anh cũng sẽ không mất Úy Trì Hi!
Mà lần này, cô nàng Lăng Vũ Hi kia, lại biến mất ngay trước mắt anh!
Anh không hiểu loại sợ hãi này, và nỗi sợ hãi mất đi kia, vì sao lại tràn ngập trong tim anh!
Chết tiệt! Vừa rồi chỉ vì mệt mỏi, nên đã khiến anh bỏ lỡ thời khắc quan trọng!
Anh điên cuồng tìm kiếm chung quanh tung tích của cô, không kìm nén nỗi mà hét lên: “Lăng Vũ Hi, em đang ở đâu?”
Bệnh viện rất lớn, đã qua hơn nửa khắc rồi, anh biết cô vẫn chưa đi khỏi.
Huống chi còn phải mang theo con hổ con vẫn đang bị trọng thương kia!
Tâm trạng rối rắm, hoang mang lo lắng, Úy Trì Thác Dã rốt cuộc không thể chịu đựng nổi loại cảm giác sợ hãi mất mát này, điên cuồng gầm lên: “Lăng Vũ Hi, đừng sinh sự nữa, lập tức quay về đây cho tôi!”
Đêm đã rất khuya, ngay đến cả một vì sao cũng không có, gió lạnh thổi vù vù, luồn qua các khe hẹp không chút ánh sáng.
Anh thở hổn hển.
Bốn bề đêm tối bủa vây, cảm giác mệt mỏi đánh sâu vào tâm trí anh.
Đã mấy ngày rồi anh chưa được ngủ một giấc cho tử tế.
Đã vậy, Lăng Vũ Hi còn không chịu an phận trong tầm mắt anh.
Anh độc đoán, ích kỷ, thậm chí là tàn bạo muốn đem cô giam cầm trong thế giới của mình, bốn năm rồi!
Còn bao nhiêu lần bốn năm nữa để có thể mất đi! Vào sáng sớm bốn năm trước, anh tỉnh lại không nhìn thấy bóng dáng Lăng Vũ Hi, nhưng lại nhớ rất rõ ràng, vết máu khô trên giường kia; Đêm dạ vũ từ thiện bốn năm trước, bất ngờ bị phát nổ, anh dắt theo cô chạy trốn.
Nhưng khi xoay người, mới phát hiện mình đã nắm sai tay.
Bốn năm sau, cái đêm ở Florence, một lần nữa anh gặp lại người phụ nữ bí ẩn này.
Dường như trong lúc vô tình đã tìm lại được vật mình đánh mất.
Cho dù cô là người của Kingloy, cho dù cô tiếp cận anh là có mục đích, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ.
Cô không thể uy hiếp được anh, còn anh chỉ muốn cùng cô chơi một trò chơi!
Nhưng bây giờ xem ra, ông trời đang muốn tra tấn anh sao? Vì sao anh lại thấy sợ hãi sâu sắc như vậy, nỗi sợ hãi mất mát mà anh luôn không muốn lặp lại.
Anh nên làm gì đây? Anh không biết.
Anh chỉ.
.
.
.
.
.
Không muốn mất cô!
“Lăng Vũ Hi! Em quay lại cho tôi!”
Danh Sách Chương: