“Tiger, con đi sau cô, phải cẩn thận nha.” Cô nói, rồi ở đi vào căn gác mái trước, theo bản năng bảo vệ cậu nhóc Tiger ở phía sau.
Rón rén, im lặng, thấp thỏm bước vào, cô đẩy cánh cửa gỗ nhỏ phát ra âm thanh kẽo kẹt!
Theo tiếng cửa mở, một mùi ẩm mốc xông lên xộc vào mũi, xuyên qua lớp mặt nạ, khiến bọn họ lờ mờ có thể ngửi thấy!
Trong căn nhà gỗ một màu tối đen, Tiger bật đèn pin nhỏ lên, quét vào trong phòng.
Trong nhà không hề gây bất ngờ, tất cả đều được trang trí theo phong cách Nhật Bản, cho dù đã bị phủ đầy tro bụi, vẫn có thể nhìn ra sự trang nhã thanh thoát trước kia, có phần hơi hướng thiền.
Đột nhiên, ngay lúc ánh đèn pin quét qua vách tường, một khung ảnh phụ nữ thình lình hiện ra trước mặt bọn họ!
A!
Lăng Vũ Hi nén xuống tiếng kêu hoảng hốt. Cô nhìn chăm chú vào bức ảnh chụp người phụ nữ trên vách tường, tâm giống như mặt hồ gợn sóng khi bị một cục đá quăng vào. Người phụ nữ búi tóc kiểu Nhật, dáng vẻ dịu dàng động lòng người, như một đóa U Lan tinh khiết, phảng phất không dính khói bụi nhân gian. Đặc biệt thần thái giữa hai đầu lông mày kia của cô ấy, khiến cho Lăng Vũ Hi có cảm giác vô cùng quen thuộc, cảm thấy như đã gặp qua ở nơi nào rồi!
Trong đầu cô, nhanh chóng tìm kiếm loại cảm giác quen thuộc này. Đột nhiên, khuôn mặt của tên bi3n thái chết tiệt kia xoẹt qua đầu cô! Chính là loại cảm giác quen thuộc này! Người phụ nữ trong ảnh, quả nhiên… Quả nhiên rất giống gã bi3n thái chết tiệt…
[Là anh em cùng cha khác mẹ]. Cô bỗng nhiên nhớ lại hôm đó Tề Gia Nhạc đã gọi anh ta là anh hai!
Chẳng lẽ…
“Tiger… Tài liệu có thể ở chỗ này không?” Tim Lăng Vũ Hi đau nhói. Người phụ nữ ở vách tường kia, phản phất trên khuôn mặt thanh tú, hiện lên nhàn nhạt nét u buồn.
Tiger không lên tiếng, yên lặng cầm dụng cụ trong tay thăm dò tín hiệu. Trái tim nhỏ bé của cậu, không hiểu sao cũng bị nơi này làm cho nghẹt thở.
Một lúc sau, dụng cụ vẫn không hề phát ra tín hiệu thông báo nào, Tiger chỉ biết lắc đầu, “Không tìm được.”
“Toàn bộ khu biệt thự này đều đã bị chúng ta rà soát qua, vì sao vẫn không tìm được?” Lăng Vũ Hi nghi hoặc.
Tiger cũng không hiểu, “Nhưng chú Phong nói, nhiệm vụ chủ nhân giao chính là ở trong nhà này.”
“Chẳng lẽ có nơi nào đã bị chúng ta bỏ qua rồi sao?” Cô không nghĩ ra còn có chỗ nào mà bọn họ chưa từng đến, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tiger suy nghĩ một lúc, “Chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này, mai đi thăm dò tin tức một chút.”
“Này, nhóc, gã cậu cả tên Tề Gia Chấn kia không biết lúc nào sẽ trở về, đến lúc đó bị lộ thì phải làm sao?” Lăng Vũ Hi nhíu mi. Thành thật mà nói, tòa biệt thự Tề gia này khiến cho cô ở lại vô cùng không thoải mái, chẳng trách gã bi3n thái chết tiệt kia luôn không muốn thừa nhận hắn ta là người Tề gia. Cô thực sự không hề nhìn thấy nơi này có thứ gì tốt lành.
“Cô quên có chú Phong đang ở bên ngoài canh chừng cho chúng ta rồi sao?” Tiger liếc mắt xem thường. Cô nàng này nhát gan đến mức không dám khen tặng luôn.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Lăng Vũ Hi rùng mình một cái, “Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta vẫn nên về phòng trước rồi nói.”
Tiger gật đầu, đi khỏi căn nhà gỗ trước. Lăng Vũ Hi quay đầu lại ngóng nhìn người phụ nữ trên vách tường một chút, chỉ là ngay khoảnh khắc đó khi chạm phải ánh mắt kia, đôi mắt tràn ngập u buồn, người phụ nữ này… Đúng như những gì cô đã suy đoán sao? Gã bi3n thái chết tiệt kia và cô ấy, thật sự có quan hệ?
Sáng sớm, một ngày mới vừa tới, sương mù buổi sáng còn chưa tản hết, Lăng Vũ Hi đã đứng trong sân Tề gia tùy ý đánh Thái Cực rồi. Tiger vẫn còn đang ngủ. Cậu nhóc này tối hôm qua bị dày vò đến mệt, dù sao thể lực trẻ con cũng không thể bằng người lớn.
Bề ngoài, cô dường như là đang tập thể dục buổi sáng, nhưng thực tế lại muốn tìm cơ hội để dò hỏi chuyện ở Tề gia mà cô đã bỏ qua.
Bỗng nhiên, trước cửa xuất hiện một bà lão tay cầm theo một cái làn đựng thức ăn thu hút sự chú ý của cô. Tại sao hôm qua cô chưa từng nhìn thấy bà lão này nhỉ?
“Bà ơi… Sao sớm thế này đã phải làm việc rồi?” Lăng Vũ Hi chạy đến, thân mật giúp bà lão cầm lấy làn đựng thức ăn.
“Ồ, cô là…” Bà lão có chút do dự.
“Ha ha, hôm qua cháu mới cùng con trai của Gia Chấn đến đây.” Lạy Chúa, một câu này của cô đã lừa gạt hầu hết mọi người Tề gia! Tin rằng Tiger sẽ tha thứ cho cô thôi. Tuy cô không biết cha mẹ Tiger là ai, nhưng cô tin Tiger cũng sẽ không vui vẻ gì khi phải làm con trai của Tề Gia Chấn. Tất cả đều là chuyện bất đắc dĩ.
“Cô… Cô chính là mợ cả vừa mới đến đó sao?” Bà lão vì được quan tâm mà hoảng hốt. Mắt bà còn chưa mờ. Ngày hôm qua nghe nói mợ cả dẫn theo con trai của cậu cả trở về nhận tổ quy tông, bà già như bà cũng thấy được an ủi.
Lăng Vũ Hi lúng túng mỉm cười, “Bà ơi, bà đang chuẩn bị đi đâu đấy ạ?”
“Mợ cả, mỗi sáng sớm tôi đều phải đi ra sau vườn hái chút rau quả trái cây.” Bà lão đôn hậu trả lời. Trên khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười đáng yêu.
“Vậy bà ơi, cháu đi cùng bà có được không? Cháu cũng muốn vào vườn trái cây xem thử đây.” Đây chỉ là lý do phụ, mà trên hết, cô muốn thăm dò một số tin tức từ miệng bà lão.
“Như vậy thì làm sao được, không được, không được đâu…” Bà lão không dám đắc tội nên liền từ chối. Lăng Vũ Hi lập tức không cho bà có cơ hội cản trở, kéo lấy cánh tay bà lão đi ra ngoài.
“Cháu nói bà nè, bà đừng khách sáo với cháu như vậy. Bà đã ở gia đình này bao nhiều năm rồi đúng không? Bà nhìn cháu đi, không hề biết tí gì về nơi này. Hôm nào Gia Chấn trở về, chỉ sợ là sẽ đối với cháu càng thêm khách khí thôi.” Lăng Vũ Hi cố ý nói hai câu hờn dỗi, rồi lôi kéo tay bà lão, đi ra khỏi cổng lớn Tề gia.
“Vâng, mợ cả, tôi ở Tề gia sợ là đã bốn mười năm rồi…” Dọc đường đi, bà lão vừa gục gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, bắt đầu kể lại những năm tháng cần lao chăm chỉ của mình ở Tề gia này.
“Thật không dễ dàng, bà có thể nói cho cháu nghe một chút về tình hình Tề gia những năm qua được không? Gia Chấn rất ít khi đề cập đến những chuyện này với cháu. Mỗi lần cháu hỏi chuyện nhà anh ấy, anh ấy đều giống như không mấy vui vẻ…” Lăng Vũ Hi không biết, nói như vậy bà lão có tin cô không. Dù sao Tề Gia Chấn là ai cơ chứ, cô quả thật chưa từng nhìn thấy. Cô chỉ biết là, cái gã xấu xa đó hễ nhắc tới Tề gia, thì rất rất không vui! Nếu không, sao hắn lại có thể cự tuyệt Tề Gia Nhạc đến vậy?
Không ngờ bà lão lại thở dài, “Vâng, đừng nói cậu cả, mà cả ba đứa con trai Tề gia, sợ là đều không một ai thấy hạnh phúc…”
“Ba á? Um, ngày hôm qua nghe quản gia nói, Tề gia không phải chỉ có cậu cả và cậu út thôi sao?” Lăng Vũ Hi chộp ngay lấy lời bà lão, trong lòng run lên. Tuy rằng từ lâu cô đã biết gã bi3n thái chết tiệt kia cũng là con trai Tề gia, nhưng khi nghe chính miệng bà lão nói ra, cô không khỏi có chút căng thẳng thoáng qua.
“Aizz… Kỳ thực, mợ cả… Tôi cũng không tiện nói nhiều thêm…” Bà lão hốt hoảng nhận ra bản thân đã nhiều chuyện, liền nhanh chóng lấp li3m cho qua.
Lăng Vũ Hi nhẹ nhàng nắm chặt lấy cổ tay già nua, ánh mắt trong suốt chân thành nói, “Bà ơi, không sao đâu. Những chuyện bà nói cho cháu biết ngày hôm nay, cháu sẽ không nói lại với bất cứ người nào. Nhưng cháu thật sự rất muốn biết hoàn cảnh trưởng thành của Gia Chấn như thế nào. Bà vui lòng nói cho cháu, được không?”
Có lẽ trong lúc vô tình, càng ngày cô càng cảm thấy hứng thú hơn đối với thân thế của tên bi3n thái chết tiệt kia. Vì sao khi nhớ tới người đàn ông này, trái tim cô liền mơ hồ âm ỉ nhói đau?
Bà lão dường như bị tấm lòng thành của Lăng Vũ Hi làm cho xúc động, gật đầu, “Được rồi, mợ cả, mợ phải hứa tuyệt đối không được nói ra, nếu không ông chủ sẽ cực kỳ khó chịu!”
Lăng Vũ Hi kiên định gật đầu, “Bà yên tâm, cháu sẽ không nói.”
Được sự đảm bảo của cô, bà lão lúc này mới yên tâm kể, “Thực ra ông chủ, đã từng kết hôn với năm người vợ. Cậu cả là do bà đầu sinh, cậu út là do bà thứ ba sinh, còn bà thứ bốn và thứ năm đến bây giờ cũng chưa sinh được người nào.”
“Vậy còn bà hai thì sao?” Trái tim cô như đang bị ai siết chặt.
“Ai… Bà hai sinh cậu hai.” Ánh mắt bà lão xa xăm, trong giọng nói lộ ra cảm giác bất lực.
“Vậy tại sao…”
“Tại sao chỉ thấy bà tư và bà năm thôi sao?” Bà lão tiếp lời cô, trong viền mắt bỗng trở nên ướt át, “Bởi vì ba bà trước… Đều đã chết rồi…”
“A!” Lăng Vũ Hi không nhịn được kinh ngạc kêu lên, cảm giác đau đớn nhộn nhạo trong ngực, “Đều đã chết rồi?”
Bà lão gật đầu nặng nề, “Đêm bà cả sinh cậu cả, thì bị băng huyết chết. Năm cậu út hai tuổi bà ba bị tai nạn xe cộ, còn bà hai… Bà ấy xem ra là người thảm nhất trong mấy bà…” Giọng của bà lão, bỗng nhiên bị tắc nghẹn lại.
“Sao… Bà ấy bị làm sao…” Lòng bàn tay Lăng Vũ Hi thấm đẫm mồ hôi lạnh. Bà hai là người thảm nhất!
“Nhiều năm trước ở Tề gia, bà hai là người tôi hầu hạ nhiều nhất. Vì vậy, tôi cũng hiểu rõ con người của bà hai nhất. Bà ấy quả thật là người tốt…”
Ánh mắt bà lão ngập nước, dưới nắng sớm long lanh loé sáng. Giống như bà đang ngược dòng quá khứ trở về rất nhiều năm trước, những năm tháng đã bị mọi người quên lãng, lại giống như vết thương cũ đã liền sẹo, giờ thêm một lần nữa bị rạch ra. Lúc này, đôi mắt đã đục ngầu tơ máu, thật lâu không tan…