Kiến trúc theo phong cách Nhật Bản, thông thường không chú trọng đến sự xa hoa, trang trí phòng ốc và đồ nội thất cũng không hề đề cao sự sang trọng xa xỉ, hay màu sắc rực rỡ, mà chỉ chú trọng đến sự thanh nhã tĩnh lặng, chất thiền như có trong khắp mọi không gian.
Mỗi khi Úy Trì Thác Dã ở trong gian trà thất thanh tĩnh, với màu sắc tự nhiên cùng phong cách kiến trúc giản dị này, anh ngồi xếp bằng trên tấm chiếu tatami, nhấp một ngụm thoang thoảng hương trà, liền tìm thấy được sự bình thản trong tâm hồn. Hương trà bay lên lan tỏa khắp phòng, thấm vào ruột gan, gần như khiến người ta quên đi những ưu phiền của trần thế.
Roẹt——
Cánh cửa gỗ Shoji truyền thống bị trượt mở ra, Nghiêm Ngự Phong cởi giày, bước vào gian trà thất thanh nhã độc đáo này, nhìn thấy Úy Trì Thác Dã đang thưởng trà, thấp giọng nói: “Lão Đại, Cẩu Hắc bên Thailand nói, trừ phi đích thân anh qua đó, nếu không sẽ không chịu đàm phán.”
Úy Trì Thác Dã nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhấc bình trà đang được ngâm trong ấm nước đun sôi đặt trên chiếc bàn nhỏ lên, hai mắt híp lại, không nói bất cứ điều gì.
“Vụ nổ bom lần trước ở Hampton, chính là hàng của bọn Hắc Cẩu kia đã bán lại cho Thanh Hổ bang!” Nghiêm Ngự Phong nói tiếp.
“Bọn người Thanh Hổ bang không thể tính toán chu toàn đến vậy.” Úy Trì Thác Dã mở miệng nói, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, nhưng thanh âm lại nghe rét lạnh. Tiếp theo, anh nghiêng bình đổ nước trà vào chén của người kia.
“Thật ra thì, an ninh ở khách sạn Hampton rất nghiêm ngặt, hơn nữa khách mời đều là quan chức và các nhân vật nổi tiếng nên biện pháp an toàn rất được chú trọng.” Nghiêm Ngự Phong nhìn theo tay Úy Trì Thác Dã, vội vàng nhỏm lên, ngồi quỳ trên chiếu tatami đối diện với anh.
“Ngự Phong, uống trà, hương vị này không tồi.” Úy Trì Thác Dã đưa chén trà ngon vừa rót đến trước mặt Nghiêm Ngự Phong, rồi nói tiếp, “An ninh ở Hampton trên thực tế cũng không được nghiêm ngặt cho lắm.”
“Hả?” Nghiêm Ngự Phong mất nửa phút thất thần, lão Đại nói như vậy là có gì ý?
“Ở vũ hội từ thiện kia, vẫn có người không có tên trong danh sách có thể lẻn vào được.” Úy Trì Thác Dã nhướng mắt nhìn Nghiêm Ngự Phong. Danh sách mời tham dự vũ hội, anh đã xem qua, mỗi một cái tên trong giới thượng lưu anh đều rất quen thuộc, thế nhưng duy nhất lại không có tên ‘cô’.
“Vậy sao?” Nghiêm Ngự Phong nhíu mày, khẽ nhấp một ngụm trà, hương vị quả không tệ. Hắn còn tưởng rằng giới thượng lưu sẽ rất chú trọng đến các biện pháp an toàn.
“Có thể đặt bom mà thần không biết quỷ không hay, thậm chí trước đó ngay cả đèn chiếu sáng khẩn cấp cũng bị phá hủy, hệ thống cứu hỏa phun nước tự động được lắp trong khách sạn thì trùng hợp lại không hoạt động. Dễ dàng phá hỏng cả một khách sạn bảy sao, lại không dẫn đến thương vong nghiêm trọng, mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Loại bản lĩnh này, bọn người Thanh Hổ bang không thể có được.” Úy Trì Thác Dã phân tích. Là ai đã làm, cuối cùng mục đích có phải là anh hay không, trong lòng anh vẫn không thể hoàn toàn nắm chắc.
“Lão Đại, anh nói rất đúng.” Nghiêm Ngự Phong gật đầu, theo lão Đại đã nhiều năm, hắn rất hiểu tính nết lão Đại.
“Bên phía Hắc Cẩu, A Siêu nói thế nào?” Đầu lông mày anh hơi nhíu lại.
“Anh Siêu nói ảnh không làm được. Tên Hắc Cẩu đó nói thế nào cũng chỉ muốn gặp mặt anh, rồi mới đồng ý ngồi lại đàm phán!” Nghiêm Ngự Phong nghiến răng nói. Mẹ nó! Tên Hắc Cẩu đó ỷ vào thế lực của mình ở Thailand, nên hoàn toàn không xem Xích Long bang hắn ra gì.
“Ừ, tính khí tên Hắc Cẩu đó tôi có biết chút ít. Chuyện này cậu cứ đi thu xếp thỏa đáng, nếu cần thiết, tôi sẽ đích thân đi Thailand.” Úy Trì Thác Dã bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Đôi mắt không khỏi lóe lên một tia hiểm độc.
“Vâng, em sẽ mau chóng thu xếp ổn thỏa.” Nghiêm Ngự Phong nói xong bưng chén trà ngửa đầu lên uống cạn. Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy bức di ảnh được đặt trên bàn thờ áp trên tường, bức ảnh chụp một người phụ nữ Nhật Bản thật dịu dàng, xinh đẹp động lòng người, giống như một đóa hoa Lan, làm cho hắn thiếu chút nữa thất thần. Đặc biệt là ánh mắt của cô ấy thật quyến rũ, thế nhưng sao lại giống lão Đại đến vậy. . . . . .
Mặc dù rất tò mò về thân phận của người phụ nữ đó, nhưng Nghiêm Ngự Phong cũng không tiện hỏi nhiều, đặt chén trà xuống, sau đó hắn chào từ biệt Úy Trì Thác Dã, rồi đẩy cửa rời đi.
Trong trà thất thanh tĩnh mang phong cách Nhật Bản, chỉ còn lại một mình Úy Trì Thác Dã tiếp tục hưởng thụ lấy giây phút thư giãn thoải mái hiếm hoi.
Danh Sách Chương: