“Đúng đúng đúng rồi, cô Tuyết Nhi mau vào đi, bên ngoài gió lớn lắm. Thím Lâm đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một bữa tối rất thịnh soạn.” Thím Lâm mỉm cười vui vẻ kéo tay Tuyết Nhi vào nhà, dẫn cô ấy băng qua phòng khách vào trong.
Úy Trì Hi nhìn chằm chằm vào mắt của Thác Dã, anh vẫn luôn cố tình lãng tránh, chỉ buông ra một câu: “Mau vào ăn cơm.” Xong rồi vội vã đi vào.
Để mặc cô dẫm chân giận dỗi ở ngoài cửa. Ừ thì, cô thừa nhận cái cô Giang Tuyết Nhi đó đúng là rất xinh đẹp, nhưng dù sao đi nữa cô cũng đã ở cùng anh mười hai năm rồi, cô Giang Tuyết Nhi mới ở được bao lâu chứ?
“Nào, nào, cô Tuyết Nhi, mời cô ngồi. Cậu chủ cũng ngồi xuống đi.” Thím Lâm bận rộn tiếp đãi khách quý, vội vã thúc giục chú Lâm bưng thức ăn từ trong nhà bếp lên.
Úy Trì Hi bĩu môi, muốn lẻn lên lầu, cô thèm vào để ý cái cô Tuyết Nhi gì gì đấy, chỉ cần mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.
“Úy Trì Hi!” Úy Trì Thác Dã nhìn cô, “Con bé này càng ngày càng không biết lễ nghĩa, không nhìn thấy trong nhà đang có khách sao?”
“À, con, con lên lầu thay quần áo một lát.” Cô thuận miệng lấy đại một lý do. Tại sao anh đối với Giang Tuyết Nhi thì dịu dàng thế, còn đối với cô thì luôn lãnh đạm hà khắc đến vậy?!.
Lời khiển trách của anh làm Tuyết Nhi quay đầu lại, nhìn thấy Úy Trì Hi đang đứng như trời trồng bên cạnh cầu thang, biểu hiện giống như mọi đứa trẻ con khi làm việc gì sai, cô ta vội vàng nói với Thác Dã: “Thác Dã, con bé vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng có dọa nó chứ.”
“Không cần thay đồ đâu, hãy ngoan ngoãn qua đây dùng cơm đi.” Lông mày anh cau lại, tiếp lời của Giang Tuyết Nhi một cách nhẹ nhàng “Em đừng để ý đến con bé, nó thật là vô kỹ luật mà.”
“Hừ!” Tiếng hừ đầy bực tức từ trong mũi Úy Trì Hi bật ra, anh có cần thiết phải che chở cho Giang Tuyết Nhi đến vậy không? Tức quá, tức chết mất thôi.
“Tiểu Hi nhanh tới đây ngồi nha, hihi.” Giang Tuyết Nhi vẫy vẫy tay mỉm cười, hất mái tóc dài đang rũ trên vai áo cô ấy ra sau, cứ như cô ấy mới chính là nữ chủ nhân của Xích Long bảo vậy.
Bĩu môi, Úy Trì Hi thong thả bước về phía trước, ngoan ngoãn ngồi xuống, không nói một lời nào.
Lúc này, Thím Lâm đã sắp thức ăn hết lên bàn: “Cậu chủ, cô Tuyết nhi, mọi người từ từ dùng cơm nhé.”
“Thím Lâm, chú Lâm, hai người cũng ngồi xuống cùng ăn đi.” Vẻ mặt Giang Tuyết Nhi dịu dàng, nụ cười đấy thật làm cho Úy Trì Hi xốn mắt.
“Không, không, chúng tôi là kẻ ăn người làm, như thế thì không được hay cho lắm.” Thím Lâm vội vàng từ chối.
Úy Trì Hi chịu không nổi, Giang Tuyết Nhi thật là giả tạo, vừa mới đến đã lấy thân phận bà chủ, cô ta cho rằng mình là ai chứ. “Thím lâm, dì Giang đã bảo hai người ngồi, thì hai người cứ ngồi xuống đi” Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “dì Giang”
“Ừ, haha.” Giang Tuyết Nhi nghe thấy thế khuôn mặt đột nhiên biến sắc trắng bạch, chỉ có thể gượng cười hai tiếng. Cô đã già đến vậy rồi sao? Cô chỉ mới có hai mươi hai tuổi thôi mà.
“Úy Trì Hi, gọi chị Tuyết Nhi là được rồi.” Ngồi ở vị trí chủ tọa Thác Dã nhanh chóng nhíu chặt hai hàng lông mày lại. Cái con bé Úy Trì Hi này rõ ràng là cố ý, “Thím Lâm, chú Lâm, không sao đâu, ngồi xuống đi.”
Cậu chủ cũng đã lên tiếng rồi, chú Lâm, thím Lâm cũng không còn gì để tiếp tục thoái thác nữa.
Chỉ là, ở đây có một người nào đó vẫn không vừa lòng cho lắm: “Vậy, chị Tuyết Nhi, phải gọi người là “chú” mới đúng chứ nhỉ. Người nói xem có phải vậy không ‘papa’!”
Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “papa” làm cho anh không nói được lời nào.
Lời của Úy Trì Hi làm cho Giang Tuyết Nhi sau khi nghe xong mặt cũng đỏ bừng hết lên. Cô sẽ không bao giờ gọi là chú Thác Dã đâu, Thác Dã là mơ ước của cả đời cô: “À, không sao, gọi dì Giang cũng không sao mà.”
Vậy là, cả một bữa tiệc tối thịnh soạn, cuối cùng cũng chỉ có một mình Úy Trì Hi là chú tâm đánh chén, còn Giang Tuyết Nhi thì đang dào dạt tình ý nên mãi lo thẹn thùng xấu hổ vượt qua, Úy Trì Thác Dã thì tâm hồn để tận đâu đâu, nhăn trán ăn cho qua bữa, Chú Lâm với Thím lâm thì liếc ngang liếc dọc, lặng lẽ mừng thầm ăn cho xong bữa tối…….
Sau khi ăn xong bữa tối, Úy Trì Thác Dã căn dặn thím Lâm: “Hôm nay cô Tuyết Nhi sẽ qua đêm ở đây. Thím Lâm, từ nay về sau thím dọn sẵn một phòng trống cho Tuyết Nhi. Cô ấy cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, đến lúc đó sẽ chuyển đến sống ở Xích Long bảo.”
Tiếng nói vừa dứt, ngay tức khắc làm cho trên dưới Xích Long bảo như muốn nổ tung.
Chú Lâm, thím Lâm nghe thấy, liền vui mừng khôn xiết, xem ra cô Giang Tuyết Nhi đã được chọn làm ứng cử viên cho vị trí cô chủ rồi. Bọn họ phải nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ bên cạnh phòng cậu chủ, để cho nữ chủ nhân tương lai vào ở. Trong tương lai không xa Xích long bảo sẽ lại đông người trở lại thôi.
Đồng thời vào ngay khi anh vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Trì Hi đã lập tức trắng xanh. Những lời này của anh là có ý gì? Dành riêng ra một phòng cho cô ta ở? Chuyển đến Xích Long bảo? Tại sao? Cảm giác tự tin của Úy Trì Hi dường như đã bị người nào đó thẳng tay xé nát tan tành. Từ trước đến nay chưa từng bị ai xâm phạm lãnh địa bao giờ, thế mà hôm nay chẳng nói chẳng rằng đột nhiên có người tập kích vào, giống như ngọn thủy triều đang dâng trào, xém chút nữa đã nhấn chìm lấy cô rồi.
“Papa, dì Giang không có nhà riêng sao?” Cô vẫn không từ bỏ ý định hỏi.
“Tiểu Hi, cháu không thích dì sao?” Giang Tuyết Nhi không đợi Thác Dã trả lời, lập tức cúi khuôn mặt trái xoan xuống, giống như một cô vợ trẻ nhìn Úy Trì Hi, thong thả nói.
“Ờ…” Úy Trì Hi nhìn cô ta đột nhiên cúi mặt xuống, dáng điệu có phần đáng thương, nhất thời không đành lòng đáp “Không, không có. Chỉ là tò mò không biết tại sao dì Giang lại không sống cùng với ba mẹ.”
“Ta….” Dáng vẻ Giang Tuyết Nhi cúi đầu ủ rũ gần như muốn khóc, làm cho Thác Dã đứng bên cạnh phải vội vã kéo cô ôm vào lòng.
“Không sao. Tuyết Nhi, em vẫn còn có anh mà.” Thác Dã hạ thấp giọng dỗ dành, đồng thời trừng mắt liếc nhìn Úy Trì Hi, ”Tuyết Nhi là trẻ mồ côi. Úy Trì Hi con không có việc gì thì mau xéo lên lầu học bài đi. Hôm nay cô giáo Hạ không tới sao?”
“……” Tim của Úy Trì Hi giống như bị ai đó đâm ột phát, mũi cảm thấy chua xót đau đớn, cô hấp tấp xoay người rời đi, không muốn để cho anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Thì ra anh đối với phụ nữ có thể dịu dàng đến vậy. Cái cô Giang Tuyết Nhi đó rốt cuộc là gì của anh. Tại sao mười hai năm nay, cô chưa từng nghe nhắc tới bao giờ …
“Tuyết Nhi đừng khóc, đừng để ý đến lời của con nhóc kia.” Anh dịu dàng dỗ dành Giang Tuyết Nhi đang được ôm trong lòng, không để ý đến dáng vẻ liêu xiêu trên đôi dép lê có hình con thỏ đang lảo đảo chạy lên lầu
Từ đó, Xích Long bảo lại có thêm một người nữa, chỉ là cái người này, Úy Trì Hi biết rằng sẽ là cái gai của cả đời cô.
Danh Sách Chương: