Ban đêm, trong một rừng cây hoang vắng, một đám người mặc đồ đen chặt chẽ bao quanh một căn nhà cấp bốn, lẳng lặng đứng đợi lệnh.
Trong phòng tối đen như mực, bốn bức tường bao xung quanh, chỉ duy nhất ngay trên đỉnh một bức tường gần mép mái nhà, có mở ra một ô cửa sổ nhỏ. Ô cửa sổ rất bé, bên trong có lắp đầy các chấn song sắt, giống như là một ngôi nhà giam. Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trên bức tường cao, phát ra một vài tia sáng mỏng manh. Từng lớp bụi trong không khí dưới ánh trăng như đang nhảy múa, xua tan đi hơi thở bất an. Mùi máu tươi tràn ngập khắp căn phòng nhỏ, giống như báo hiệu sự câm lặng của cái chết.
Một cơ thể bị đánh cho nát bấy, đang nằm cuộn tròn trong căn phòng tối đen, trên người thì loang lổ vết máu, bị bỏ mặc nằm ở trên sàn nhà, để lộ ra từng vệt từng vệt vết máu do đao chém chồng chéo lên nhau. Hắn dường như đang giãy dụa, cả người đều run rẩy.
“Lão Đại…” Giọng nói khàn khàn, dường như đang cố chịu đựng cảm giác đau đớn, tiếng nói khó khăn từ trong cổ họng hắn phát ra. Hắn cố sức xê dịch cơ thể mình một chút, trên sàn nhà kéo lê theo một vết máu dài.
“Siêu ca, việc lần này anh làm… Thật sự là không thể tha thứ được!” Một người đàn ông khác đứng lẫn trong bóng tối của căn phòng, buông ra một tiếng thở dài, quần áo màu đen gần như không thể nhìn thấy rõ hình dáng.
Lộ ra dưới ánh trăng mờ nhạt, còn có một người đàn ông nữa đang ngồi ở trên ghế, không nói tiếng nào. Vì trong phòng tối đen nên cũng không thể nhìn thấy được cảm xúc trên khuôn mặt anh ta, nhưng đôi mắt anh ta như đang phát sáng lập lòe trong bóng tối, khiến cho cơ thể bị tàn phá không ra hình người nằm trên sàn nhà kia hoảng sợ không thôi.
Mọi thứ đều im lìm, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở d ốc, thế nhưng bầu không khí lại có chút kỳ lạ, vô hình trung, khí thế đã là gươm tuốt vỏ, nỏ giương cung rồi.
“Lão Đại… Em, em…” Người đàn ông nằm trên mặt đất vết máu loang lổ, hơi thở hổn hển yếu ớt nói.
“Siêu ca, tôi vẫn còn tôn trọng gọi anh một tiếng Siêu ca, vì nghĩ đến công lao nhiều năm qua của anh ở Xích Long bang. Anh nếu như không có công lao thì cũng có khổ lao. Nhưng lần này, không ngờ anh lại thông đồng với Hắc Cẩu, phản bội lão Đại!” Người đàn ông đứng trong góc, chính là Nghiêm Ngự Phong, anh ta chỉ vào thân thể trên mặt đất, nói, “May mắn lão Đại phúc lớn mạng lớn, bằng không nếu có chuyện gì không hay xảy ra, dùng cả hai mạng nhà anh chôn cùng cũng không đền hết tội!”
“Lão Đại…” A Siêu nằm trên mặt đất, thân thể đau đớn càng làm cho hắn trông vô cùng dữ tợn. Hắn cố gắng nheo lại hai mắt, nhìn về phía Nghiêm Ngự Phong. Trong ánh mắt lộ ra một vài thần sắc phức tạp.
“Siêu ca, lần này tôi thật sự không thể giúp anh được!” Nghiêm Ngự Phong nói, sau đó, cúi đầu, đến sát bên người đàn ông đang ngồi trên ghế, nhỏ giọng nói, “Lão Đại, Siêu ca sợ là không cầm cự được bao lâu nữa.”
Người đàn ông vẫn luôn im lặng, trong thứ ánh sáng lờ mờ, không thể nhìn rõ được những nét biểu cảm trên khuôn mặt anh ta, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy được khí thế bức người. Một lúc lâu sau, anh trầm giọng nói: “A Siêu, tôi thực sự rất đau lòng!”
“Đúng vậy… Không thể tha thứ! Lão… Đại…” A Siêu nói qua hơi thở càng ngày càng yếu dần, cố gắng chịu đựng cơ thể bị xuyên thủng đau đớn, nước mắt chảy ra, hòa vào với máu, nhìn thấy mà ghê người.
Hắn thở hổn hển gấp gáp. Hắn biết kết cục của mình nếu phản bội lão Đại. Hắn xứng đáng bị như vậy! Nhưng mà, hắn không còn cách nào khác, Hắc Cẩu uy hiếp hắn. Nếu hắn không chịu hợp tác, thì tánh mạng bà ngoại đang nằm trong bệnh viện sẽ rất khó bảo toàn!
“A Siêu, lô hàng đó, thật ra là đang ở đâu?” Trong mắt người đàn ông như phát ra ánh sáng. A Siêu đã nhiều năm đi theo anh vào sinh ra tử đến vậy. Anh không tin hắn sẽ phản bội mình, nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt, không thể không tin!
“Em… Em thật sự… Không biết…” A Siêu nói trong hơi thở đứt quãng, cái kho vũ khí đạn dược kia, giá trị cũng lên đến một trăm triệu Đô-la! Nếu như lần này không phải vì có việc quan trọng, thì hắn cũng sẽ không bị bức rơi vào kết cục thế này! Hắn thật sự không biết kho vũ khí đạn dược kia bị dời đến nơi nào, nghe nói Hắc Cẩu cũng đang tìm… Hắn cảm thấy sau lưng còn có sự hiện diện của người thứ 3, nhưng trước sau vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng.
“Siêu ca, sắp chết đến nơi rồi, tại sao anh còn không chịu thẳng thắn?! Thật ra Hắc Cẩu đã cho anh những lợi lộc gì?” Nghiêm Ngự Phong nói chen vào.
“Lão Đại… hãy… tin… em… Khụ khụ khụ…” Đột nhiên, A Siêu ho khan một trận dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi, máu nhuộm đỏ cả quần áo của hắn, dưới ánh trăng, màu máu tanh trông thật bắt mắt.
“Lúc đầu tôi cũng đã rất tin tưởng cậu, nhưng kết quả thì sao đây? Thiếu chút nữa thì mất mạng!” Người đàn ông kêu lên, trong giọng nói lộ ra một chút khinh miệt.
“Xin… lỗi… Khụ khụ khụ…” Lại một trận ho khan từ trong miệng A Siêu bật ra. Hắn đã phản bội lão Đại, đó là sự thật. Lão Đại không tin hắn, cũng bởi do hắn, nhưng mà… Trong tim hắn cảm thấy đau đớn, còn đau hơn gấp bội lần nỗi đau thể xác kia.
Hắn hối hận rồi, hắn không nên nhẹ dạ tin theo lời Hắc Cẩu phản bội lão Đại. Sự việc bại lộ, Hắc Cẩu cũng không hề có được kho vũ khí đạn dược kia. Bà ngoại nằm bệnh viện ‘chết ngoài ý muốn’. Hắc Cẩu không những đã hại chết bà ngoại mà còn muốn đánh hắn đến chết. May mắn là lão Đại phái người đến cứu hắn, mới giữ cho hắn sống đến bây giờ… Hắn vẫn không thể cứu được bà ngoại…
Nước mắt A Siêu tuôn ra như suối, gần như không còn sức để nói nữa. Hắn thực sự xin lỗi bà ngoại, thực sự xin lỗi lão Đại. Trên đời này, không còn gì có thể làm cho hắn lưu luyến nữa, nhắm đôi mắt đẫm lệ của mình lại, cảm giác thấy cơ thể càng lúc càng rã rời, lẳng lặng đi vào cõi chết…
“Ngự Phong.” Người đàn ông đứng dậy, ra lệnh, “Giữ mạng hắn lại làm nhân chứng.” Dứt lời, liền đi ra khỏi căn phòng nhỏ tối đen.
Khi anh bước ra ngoài, ánh trăng xuyên qua tán lá rừng chiếu lên khuôn mặt anh, lộ ra một nét bi thương. Cuối cùng anh vẫn không đành lòng nhìn thấy A Siêu chết.
Anh nhìn ánh trăng sáng tỏ, nhớ tới khu rừng rậm trên đảo Phuket, rồi nhớ tới mấy ngày chạy trốn chết kia, sắc mặt hiện lên vẻ ấm áp…
Phía sau, trong ngôi nhà dường như có tiếng chuông điện thoại reo vang một hồi rồi đột ngột tắt ngúm… Chỉ một lát sau, Nghiêm Ngự Phong từ trong nhà đi ra.
Ghé sát vào tai anh, Nghiêm Ngự Phong nhỏ giọng nói: “Lão Đại, Siêu ca vẫn không qua được…”
“…” Thân thể anh có chút run rẩy, rất nhanh liền nói, “Xử lý tốt việc hậu sự cho cậu ta.”
Nói xong, anh lấy chiếc kính râm màu đen ra đeo vào, không chút chần chừ đi thẳng ra khỏi rừng cây. Đi theo phía sau là một đám đàn ông mặc đồ đen…
Danh Sách Chương: