• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Muốn vương phi hầu hạ

"Sao có thể? Vân Thanh là đồng lõa giết hại phụ mẫu của bổn vương, sao bổn vương có thể thích nữ nhi lão ta được? Bổn vương chỉ ước gì có thể giết chết nàng ta ngay lập tức." Vừa nhắc tới những thù hận kia, hai con ngươi trong trẻo của Sở Minh Khiêm lập tức trở nên lạnh lùng hung ác, vẻ mặt đầy sát khí.

"Chàng đừng như vậy, đó là lỗi của Vân tướng, không liên quan gì đến tỷ tỷ, tỷ tỷ vô tội." Nam Cung Nhu dịu dàng nói.

"Nhu Nhi, nàng lương thiện quá, nàng ta là nữ nhi của Vân Thanh, trên người chảy dòng máu của Vân gia, bản tính giống hệt Vân Thanh như đúc từ một khuôn cho nên đều không phải hạng tốt lành gì." Nếu không phải muốn dày vò Vân Cẩm Nguyệt thì hắn đã hưu nàng từ lâu rồi.

Nói tới chỗ này, đột nhiên hắn nhớ tới chuyện tối qua.

Nhu Nhi tin tưởng hắn như vậy, hắn nghĩ mình nên giải thích một tiếng, hy vọng nàng ta có thể hiểu được.

Vì vậy, hắn nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Nhu: "Nhu Nhi, có chuyện này bổn vương chưa nói cho nàng biết, tối hôm qua Vân Cẩm Nguyệt hạ dược bổn vương, lúc ấy bổn vương không tìm được thuốc giải nên đã..."

"Hả?" Đáy lòng Nam Cung Nhu chợt lạnh, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hoảng hốt: "Vậy mà tỷ tỷ lại hạ dược chàng ư, chàng chạm vào tỷ ấy rồi?"

"Là do nàng ta quá xảo trá, vô liêm sỉ, ám hại bổn vương." Sở Minh Khiêm áy náy nhìn Nam Cung Nhu, sắc mặt lạnh lẽo như hàn băng vạn năm.

Sau khi Nam Cung Nhu biết chuyện, cả người không nhịn được run rẩy, nước mắt rơi tí tách: "Không sao, tỷ tỷ cũng là thê tử của chàng, chàng viên phòng với tỷ ấy là chuyện đương nhiên mà."

Thế nhưng tay nàng ta đã siết chặt thành nắm đấm.

Nàng ta biết Vân Cẩm Nguyệt và Sở Minh Khiêm vẫn chưa viên phòng, thật không ngờ đêm qua lại là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, còn là do ả tiện nhân kia chủ động.

Vừa nghĩ tới việc nam nhân mình yêu nhất và Vân Cẩm Nguyệt dây dưa khăng khít trên giường, Nam Cung Nhu ghen ghét đến mức sắp nổi điên.

"Nhu Nhi, xin lỗi, nàng yên tâm, chỉ một lần này thôi, về sau bổn vương sẽ không bao giờ gặp mặt nàng ta nữa." Sở Minh Khiêm đỡ vai Nam Cung Nhu, dáng vẻ đầy thâm tình.

Nước mắt Nam Cung Nhu càng chảy dữ dội hơn, rặt một vẻ dù trong lòng đang rất khổ sở nhưng vẫn cố tỏ ra rộng lượng: "Tỷ tỷ vốn là vương phi của chàng, đây là chuyện thường tình. Có thể là do ta quá yêu chàng, không muốn thấy chàng chạm vào nữ nhân khác nên trong lòng vô cùng đau đớn."

Nam Cung Nhu nói xong thì nhìn xuống bàn tay sưng đỏ của mình.

Thấy tay nàng ta, lửa giận trong lòng Sở Minh Khiêm lại bùng lên, nhớ tới chuyện Vân Cẩm Nguyệt làm trò phá hoại hôn lễ của bọn họ hôm nay, hắn bỗng nắm chặt tay, cao giọng ra lệnh cho Mạch Ly đứng canh bên ngoài: "Mạch Ly, kêu người gọi Vân Cẩm Nguyệt đến đây, bổn vương và Nhu phu nhân cần người hầu hạ."

Hắn nhất định phải nhục nhã Vân Cẩm Nguyệt mới giải tỏa được mối hận trong lòng.

"Vương gia, không được, tỷ tỷ là vương phi, sao có thể bắt tỷ ấy hầu hạ chúng ta được?" Nam Cung Nhu vội vàng cầm tay Sở Minh Khiêm.

Mặt mày Sở Minh Khiêm âm u: "Trong lòng bổn vương, nàng ta còn không bằng nha hoàn, chỉ xứng làm mấy việc vặt vãnh này."

Mạch Ly ngoài cửa nghe xong rất tán thành với ý kiến của vương gia.

Hắn ta cũng căm ghét Vân Cẩm Nguyệt, thế nên lập tức sai Trương ma ma đi gọi Vân Cẩm Nguyệt tới.

***

"Sao? Muốn bổn vương phi đi hầu vương gia và tiểu thiếp ngủ à?" Lúc Vân Cẩm Nguyệt nghe Trương ma ma nói xong, hai mắt nàng trợn tròn vì khó tin, có ai ức hiếp người ta như thế không?

Trương ma ma bình chân như vại: "Đúng vậy nương nương, Vương gia ra lệnh như thế, người vẫn mau chóng đi qua kia đi, nếu chậm trễ lão nô sợ vương gia lại nổi giận đấy."

"Ta là vương phi, là chủ mẫu, không phải nha hoàn thông phòng của bọn họ, ta không đi." Vân Cẩm Nguyệt tức giận quay đầu đi.

"Thật xin lỗi nương nương, hôm nay vương gia đã ra lệnh, sau này chủ mẫu sẽ là Nam Cung phu nhân, quyền quản gia cũng thuộc về phu nhân, không phải người." Trương ma ma cười khẩy.
Chương 17: Dạy dỗ nô tài

Ngay cả vương gia cũng khinh thường nữ nhân này thì bọn họ làm sao tôn kính nàng cho được.

Vương gia muốn Nam Cung phu nhân là chủ mẫu, muốn nàng ta quản lý vương phủ, tức là muốn tước đoạt quyền lợi của vương phi, đám nô tài như bọn họ phải hiểu được gió chiều nào theo chiều ấy, chuyển hướng về phía của Nam Cung phu nhân.

Tất nhiên, bọn họ cũng chưa bao giờ đứngvề phía vương phi.

Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy những lời này, tức giận ngực co rút lại.

Sở Minh Khiêm muốn Nam Cung Nhu làm chủ mẫu? Muốn Nam Cung Nhu quản lý vương phủ?

Vậy sau này nàng còn có thể sống được trong vương phủ này không?

Mặc dù nàng chán ghét vương phủ này, nhưng ngày nào nàng còn ở đây nơi này chính là của nàng, người khác không được phép nhúng tay vào.

Nhưng một vương phi bị vứt bỏ, ngay cả một miếng băng gạc cũng không lấy được như nàng, muốn quản lý vương phủ không phải chuyện dễ.

Thấy Vân Cẩm Nguyệt còn không chịu đi, Trương ma ma lạnh lùng nói: “Nương nương, lão nô khuyên ngươi đừng đối nghịch với vương gia, hôm nay người chọc giận Nam Cung phu nhân, tâm trạng của phu nhân không tốt, ngươi phải đi hầu hạ bọn họ cho tốt, phu nhân mới có thể tha thứ cho người, nô tài chỉ nói đến đây thôi, nương nương tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, Trương ma ma định rời đi, đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhìn chằm chằm bà ta, lạnh lùng nói: “Đứng lại! Một nô tài như ngươi cũng dám ăn nói như vậy với chủ tử?”

Trương ma ma sửng sốt, quay người, lạnh lùng nói: “Xin lỗi nương nương, vương gia mới là chủ tử của lão nô.”

Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta là chính thê của vương gia, là Ly vương phi do Hoàng thượng ban, cũng là chủ tử của ngươi. Lời nói việc làm vừa rồi của ngươi rất không lễ phép, không chút tôn trọng, hôm nay ta phải dạy bảo quy củ lại cho ngươi, quỳ xuống!”

Trương ma ma ngạc nhiên: “Dựa vào gì bắt ta quỳ? Vương gia nói trong vương phủ này, chỉ có ngài ấy mới có thể xử lý chúng ta.”

“Được lắm, ý của ngươi là ta không có quyền xử lý một nô tài? Được, ngươi không quỳ, vậy ta sẽ không đi hầu hạ vương gia, đến lúc đó nếu hắn đến hỏi ta sẽ nói do ngươi chọc tức nên ta không muốn đi, ta muốn xem xem ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không!” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.

Nghe thấy Vân Cẩm Nguyệt nói vậy, sắc mặt của Trương ma ma trắng bệch.

Bà ta đến gọi vương phi nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn vương gia sẽ tức giận.

Chọc giận vương gia máu lạnh tàn nhẫn, hậu quả nghiêm trọng vô cùng.

Thật ra vương gia rất lạnh lùng vô tình, không để ý ai cả, nên sẽ không để ý đến đám nô tài như bọn họ.

Nghĩ đến đây, bà ta cắn chặt răng, nhục nhã quỳ xuống đất: “Được, lão nô quỳ, xin nương nương đi nhanh đi, nếu đến muộn đừng đổ tội cho lão nô.”

“Ta chưa về, ngươi chưa được đứng lên, Phượng Nhi nhìn chằm chằm bà ta, nếu bà ta dám đứng lên trước khi ta về, ngươi báo lại cho ta, ta sẽ dùng gia pháp xử lý bà ta.”

“Vâng, nương nương.” Phượng Nhi trả lời.

Nàng ta nhìn vương phi với ánh mắt ngưỡng mộ, chỉ cảm thấy lúc này vương phi rất ngầu rất đẹp, trước kia Trương ma ma luôn bắt nạt bọn họ, không ngờ bây giờ vương phi trở nên lợi hại như vậy, có thể trị được Trương ma ma.

Nhưng trong lòng nàng ta vẫn rất sợ Trương ma ma, sợ bà ta trả thù, con người âm hiểm này cũng không dễ chọc.

-

Sau khi nói xong, Vân Cẩm Nguyệt theo tiểu nha hoàn đi đến Tinh Thần Các của Sở Minh Khiêm.

Đi được nửa đường, đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhìn thấy lá cờ nước Sở trên tường của vương phủ.

Đột nhiên nàng nảy lên một suy nghĩ, nói với tiểu nha hoàn bên cạnh: “Đi lấy mấy lá cờ đến đây cho ta.”

“Nương nương, người muốn làm gì?” Tiểu nha hoàn khó hiểu hỏi.

Vân Cẩm Nguyệt nói: “Tất nhiên là cổ vũ cho vương gia của các ngươi.”

“.…..” Tiểu nha hoàn không còn gì để nói.
Chương 18: Mời vương gia và phu nhân tiếp tục

Chẳng lâu sau, tiểu nha hoàn đã dẫn Vân Cẩm Nguyệt đến cửa lầu chính của Tinh Thần các, từ xa Mạch Ly đã trông thấy Vân Cẩm Nguyệt cầm cờ bước đi thong thả như đang dạo chơi vườn hoa, hắn ta lập tức nhếch mép.

Vương phi trở nên xinh đẹp rồi thì không thèm đeo khăn che mặt mỗi khi ra ngoài nữa, dáng đi cũng tự tin hơn, không còn vẻ thấp kém như lúc trước, thay đổi lớn thật.

Thấy vương phi định cầm cờ vào phòng, Mạch Ly lạnh lùng tiến lên ngăn cản: "Nương nương, không thể mang theo thứ này vào trong."

"Cờ này dùng để cổ vũ cho vương gia đấy, cũng chẳng phải vũ khí sắc bén gì. Đêm nay hắn muốn viên phòng với phu nhân mới qua cửa, thân là vương phi đương nhiên ta phải hò hét tiếp sức cho bọn họ chứ đúng không. Sao thế, ngay cả chút quyền lợi này cũng không cho ta à?" Vân Cẩm Nguyệt chớp mắt.

Đôi mắt đen láy của nàng thoáng qua tia gian xảo, dáng vẻ lém lỉnh đáng yêu khiến Mạch Ly nhìn đến sững sờ.

"Đương nhiên người có quyền này rồi, có điều..." Hơi kỳ quặc chút thôi.

"Nếu không thể cầm cờ theo thì ta không vào đó hầu hạ bọn họ đâu." Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt xoay người định rời đi.

Lúc này, bên trong bỗng truyền ra giọng nói lạnh lùng của Sở Minh Khiêm: "Ai ầm ĩ bên ngoài đấy? Có phải Vân Cẩm Nguyệt không, nếu đúng thì lăn vào đây cho ta mau."

"Là ta, là ta, vương gia, ta tới rồi nè." Vân Cẩm Nguyệt vẫy tay với người trong phòng, hệt như đang đi du lịch.

Sau đó, nàng đẩy cửa, lả lướt tiến vào như một cơn gió.

Thấy thế, khóe miệng Mạch Ly khẽ co rút, chỉ mấy lá cờ thôi, hẳn không thể làm vương gia bị thương được đâu.

Tính tình vương phi thay đổi trở nên kỳ quặc khó hiểu quá, nếu là trước kia, biết được vương gia muốn viên phòng với nữ nhân khác thì nàng đã đau khổ khóc lóc từ lâu rồi, hoặc tức giận đập phá đồ đạc.

Giờ thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng Mạch Ly như chứa đựng mười vạn câu hỏi vì sao.

Vân Cẩm Nguyệt vừa vào phòng đã thấy Sở Minh Khiêm và Nam Cung Nhu đang ngồi sau lớp màn lụa, tầm nhìn hơi mờ ảo, từ chỗ nàng có thể nhìn thấy một bóng hồng đang tựa vào lồng ngực của bóng đen.

Nàng đang định tiến tới thì Sở Minh Khiêm bỗng quát: "Dừng lại, ngươi đứng ở đó, nếu bổn vương và phu nhân có yêu cầu sẽ gọi ngươi."

"Thật không? Vậy mời vương gia và phu nhân tiếp tục." Vân Cẩm Nguyệt nhíu mày.

"..." Sở Minh Khiêm nghẹn họng, hắn cho rằng nữ nhân này sẽ rất khổ sở, thậm chí là tức giận, không ngờ đối phương lại bình tĩnh như thế này.

Hắn gọi nàng tới là để sỉ nhục nàng, đương nhiên sắc mặt sẽ không thể nào hòa nhã dễ gần nổi.

Sở Minh khiêm lạnh lùng hỏi: "Phu nhân khát, còn không mau dâng trà cho phu nhân?"

"Vâng." Vân Cẩm Nguyệt bỏ lá cờ lên bàn, bắt đầu châm trà.

Màn lụa mờ mờ ảo ảo nên Sở Minh Khiêm không thấy mấy lá cờ nàng cầm theo.

Rót trà xong, Vân Cẩm Nguyệt đi tới trước màn lụa, nhẹ nhàng vén lên.

Đập vào mắt là gương mặt hung ác tàn nhẫn nhưng anh tuấn hơn người của Sở Minh Khiêm, ánh nhìn lạnh lùng của hắn dán chặt vào Vân Cẩm Nguyệt khiến nàng không nhịn được rùng mình, trái tim bỗng nảy lên thình thịch như sắp bay ra khỏi lồng ngực.

"Phu nhân, mời uống trà." Vân Cẩm Nguyệt ngoan ngoãn dâng trà.

Nam Cung Nhu sợ ai kia hắt trà lên người nên cẩn thận rụt vào trong lòng Sở Minh Khiêm, đôi mắt xinh đẹp trợn to, yếu ớt nói: "Tỷ tỷ, không được, tỷ là vương phi, sao có thể dâng trà cho muội chứ."

Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn Sở Minh Khiêm: "Khiêm, chàng cho tỷ tỷ ra ngoài được không, như vậy làm khó tỷ ấy quá."

"Không sao không sao, khó khăn gì đâu, chỉ cần muội muội vui vẻ là được." Vân Cẩm Nguyệt cười híp mắt.

Thấy nàng cười, ngực Sở Minh Khiêm như nghẹn một nỗi tức giận không tên, sao hắn có cảm giác Vân Cẩm Nguyệt này đang trào phúng hắn thế nhỉ?
Chương 19: Muốn nhục nhã nàng hả, không có cửa đâu nhé

"Được rồi, rót xong thì cút đi, nếu phu nhân có việc, bổn vương sẽ gọi ngươi sau." Dứt lời, Sở Minh Khiêm không thèm liếc tách trà trong tay Vân Cẩm Nguyệt, giơ tay thả màn lụa xuống.

Vân Cẩm Nguyệt lùi về sau, đáy mắt ngập trong băng giá.

Thấy nàng chịu thiệt, Nam Cung Nhu lập tức trưng ra vẻ mặt đồng cảm với Sở Minh Khiêm: "Khiêm, chàng không nên đối xử với tỷ tỷ như thế, tỷ ấy vô tội."

"Nhu Nhi, nàng không cần để ý nàng ta, đây là nàng ta tự chuốc lấy, chúng ta tiếp tục chuyện dang dở lúc nãy thôi." Nói rồi, hắn oán hận liếc qua nữ nhân bên ngoài.

Hắn cứ muốn giày vò Vân Cẩm Nguyệt đấy, ai bảo nàng là nữ nhi Vân gia.

Hoàng đế và Vân Thanh gả nàng tới đây để giám thị hắn, được lắm, thế thì hắn sẽ để nàng bẩm báo lại tất những chuyện này cho Vân Thanh, làm lão già kia tức chết.

Nghe vậy, sắc mặt Nam Cung Nhu nhanh chóng đỏ bừng, nàng ta lạnh lùng liếc Vân Cẩm Nguyệt một cái, tay nhỏ mò đến ngực Sở Minh Khiêm, thẹn thùng cởi xiêm y của hắn xuống.

Nàng ta muốn nhục nhã Vân Cẩm Nguyệt, muốn đối phương biết rõ, tất cả những chuyện giữa nàng ta và Sở Minh Khiêm do là nam nhân này chủ động, còn Vân Cẩm Nguyệt thì phải bỏ thuốc mới có thể viên phòng với hắn.

"Vương gia, tỷ tỷ vẫn còn ở đó, chúng ta như này không tốt lắm đâu?" Ngoài miệng Nam Cung Nhu nói vậy nhưng tay nhỏ lại không ngừng vuốt ve lồng ngực Sở Minh Khiêm.

"Nhu Nhi, đừng nhắc đến nàng ta." Sở Minh Khiêm đè tay Nam Cung Nhu lại, che lấp đôi môi ướt át đỏ mọng của nàng ta.

Cuối cùng hắn cũng có được nữ nhân mình yêu, nhân tiện còn làm bẽ mặt Vân Cẩm Nguyệt, có điều nàng vẫn ở đây thì hắn không thể thả lỏng được.

Hắn quyết định, chờ hắn giày vò, nhục nhã nàng đã đời thì đuổi đi.

Có Vân Cẩm Nguyệt, hắn và Nhu Nhi không thể sinh hoạt chuyện phu thê.

Khúc nhạc dạo lúc này chỉ vì chọc giận Vân Cẩm Nguyệt mà thôi.

Ngờ đâu Nam Cung Nhu xưa nay luôn thẹn thùng lại bất ngờ trở nên táo bạo, nàng ta chủ động hôn môi Sở Minh Khiêm, tay nhỏ nhanh nhẹn cởi xiêm y của hắn, lộ ra ngực trần tráng kiện.

Không thể không nói, thân hình của Sở Minh Khiêm đúng là hình mẫu của cánh nam nhân, do phải hành quân luyện võ quanh năm mà đường nét cơ bắp của hắn tuyệt đẹp. Từng tấc da thịt không nhiều không ít mà vô cùng vừa phải, bộc lộc được sự khỏe khoắn và mạnh mẽ của nam tử.

Làn da bóng loáng, vóc dáng ngon nghẻ, tất cả cộng lại khiến Nam Cung Nhu kìm lòng không đậu, ước được thần phục dưới người nam nhân.

Bị Nam Cung Nhu sờ soạng một phen, Sở Minh Khiêm cũng quên khuấy Vân Cẩm Nguyệt vẫn còn ở đây, hắn ôm chặt nàng ta, ánh mắt thấm đẫm dục vọng.

Bình thường trong phòng mấy công tử thế gia đều sắp xếp một hai nha hoàn thông phòng, huống hồ hắn là vương gia, có nha hoàn là chuyện hết sức bình thường.

Chẳng qua nếu đổi nha hoàn thông phòng thành Vân Cẩm Nguyệt thì Sở Minh Khiêm không thể tập trung nổi, cảm thấy nữ nhân kia quá chướng mắt.

Hắn đang nghĩ cách đuổi nàng đi thì Nam Cung Nhu bất ngờ ôm chặt, rồi nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt đưa tình lả lướt.

Đối mặt với dáng vẻ yêu kiều của nữ nhân dưới thân, Sở Minh Khiêm gầm nhẹ một tiếng: "Nhu Nhi..."

Ngoài màn lụa, Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy tiếng kêu nũng nịu như nước của Nam Cung Nhu, vành tai lập tức đỏ bừng.

Hai người này đúng là không biết xấu hổ, nàng thẹn muốn chết rồi đây này.
Chương 20: Hò hét cổ vũ cho vương gia

Căn cứ quan sát của nàng, Sở Minh Khiêm và Nam Cung Nhu vẫn chưa thành công, nếu bọn họ tiến thêm một bước, đặc biệt là lúc Sở Minh Khiêm quên hết tất cả, nàng lại xông lên thì nhất định có thể dọa được hắn.

Hắn dám nhục nhã nàng như vậy, nàng sẽ dọa hắn đến mức ám ảnh suốt đời.

Đúng lúc này giọng nói của Nam Cung Nhu càng trở nên quyến rũ hơn, Vân Cẩm Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng vô cùng nóng bỏng từ ngoài rèm.

Nàng lập tức cầm lấy lá cờ, đi đến ngoài rèm, sau đó bất ngờ vạch rèm ra, thò đầu vào trong.

“Vương gia, cố lên, ta hò hét cổ vũ cho các người.”

Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt vừa nhìn chằm chằm hai người vừa giơ lá cờ lên, hăng hái phất cờ hò reo về phía Sở Minh Khiêm: “Vương gia cố lên, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, đổi tư thế khác, làm lại lần nữa nào.”

Sở Minh Khiêm vốn đang đắm chìm trong dục vọng nồng cháy, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Vân Cẩm Nguyệt thò vào thì sợ tới giật bắn mình, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.

“Á.” Nam Cung Nhu cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Vân Cẩm Nguyệt làm cho sợ hãi đến mức run rẩy.

Lúc này xiêm y trên người Nam Cung Nhu đã sắp bị nàng ta cởi ra hết mà Vân Cẩm Nguyệt lại còn quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, làm nàng ta xấu hổ đến mức nhanh chóng chui vào trong ngực Sở Minh Khiêm.

“Chết tiệt.” Sở Minh Khiêm chửi rủa một cách hung hăng, nhanh chóng lấy xiêm y che mình và Nam Cung Nhu lại, đồng thời lia ánh mắt như dao đâm về phía Vân Cẩm Nguyệt: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết à?”

“Vương gia, ta đang cổ vũ cho hai người mà, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, xoay vòng vòng, làm lại lần nữa nào.” Vân Cẩm Nguyệt dùng sức phe phẩy lá cờ trong tay, cười hì hì nhìn hai người bọn họ.

Lúc này, hai người bọn họ vô cùng chật vật.

Nam Cung Nhu sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng hốt. Thân mình bị Vân Cẩm Nguyệt nhìn sạch sẽ, nàng ta xấu hổ đến mức hận không thể tìm được một khe hở để chui xuống.

Nàng ta không ngờ rằng Vân Cẩm Nguyệt lại có gan thò đầu vào.

Cả hai còn chưa bắt đầu hành phòng, chỉ mới đến khúc dạo đầu đã bị Vân Cẩm Nguyệt phá hủy.

Tiện nhân Vân Cẩm Nguyệt này, hôm trước phá hủy hôn lễ của nàng ta, bây giờ lại đến đây phá hủy đêm động phòng của nàng ta, nàng ta hận không thể giết chết đối phương.

Sở Minh Khiêm nhìn lá cờ trong tay Vân Cẩm Nguyệt, hai mặt vẫn còn nhuốm máu đặc, đó là máu nóng của các tướng sĩ đã chiến đấu và hy sinh cùng hắn.

Lá cờ này vốn được treo trên tường vương phủ, chỉ dùng để tưởng niệm các tướng sĩ hy sinh vì quốc gia này, vậy mà lại bị Vân Cẩm Nguyệt lấy ra phe phẩy lúc hắn động phòng.

Nhìn thấy những vết máu đó, hắn nhớ đến những tướng sĩ đã chết thảm trên sa trường, thoáng chốc sắc mặt trở nên u ám khát máu: “Mạch Ly, còn không mau vào đây bắt lấy Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương phải trừng trị nàng ta thật nặng.”

Sắc mặt của Vân Cẩm Nguyệt lập tức trở nên căng thẳng, nàng vẫy vẫy lá cờ về phía Sở Minh Khiêm: “Vương gia, ngươi bảo ta đến hầu hạ các ngươi, ta nghe lời ngươi nói nên đến cổ vũ cho các ngươi mà, ngươi không thể trừng trị ta được.”

“Chết đến nơi rồi mà còn dám ngụy biện, ai cho phép ngươi xông vào? Người đâu, lôi nàng ta ra ngoài, đánh hai mươi roi thật nặng.” Sở Minh Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt của hắn bây giờ vô cùng khó coi.

Vừa rồi hắn đang hưng phấn nhưng còn chưa bắt đầu hành phòng thì đã bị Vân Cẩm Nguyệt phá hủy, mà quan trọng nhất là nàng xông vào trong lúc hắn đang hưng phấn nhất, làm hắn khiếp sợ, bây giờ hắn không còn chút hứng thú nào với chuyện hành phòng nữa.

Tưởng tượng đến khuôn mặt phóng đại của Vân Cẩm Nguyệt, hắn vẫn còn ám ảnh tâm lý.

Mạch Ly ở bên ngoài nghe thấy âm thanh, biết nhất định là vương phi lại gây rối, hắn ta nhanh chóng dẫn người tiến vào.

Mấy tên thị vệ xông lên, bắt lấy Vân Cẩm Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK