Nàng ta không ngờ chủ tử sẽ nói những lời này, thật ra trước kia bởi vì mặt của chủ tử nàng ta bị hủy dung, nên bên ngoài chủ tử rất tự ti sợ hãi, không dám gặp người nhưng bên trong lại rất điên cuồng nổi loạn.
Trước kia chủ tử đối xử rất dữ với nàng ta, chưa bao giờ quan tâm nàng ta, trong mắt nàng chỉ có Ly Vương, còn bởi vì ngu ngốc nên bị những tiểu thư nhà quyền quý khác bắt nạt.
Lần này chủ tử tỉnh lại, nàng ta cảm giác ánh mắt của chủ tử không giống trước kia, hình như trở nên tỉnh táo hơn, tính cách cũng tốt hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau, Vân Cẩm Nguyệt đang ngủ ngon lành, lại bị âm thanh khua chiêng gõ trống đánh thức.
Vân Cẩm Nguyệt nhấc màn giường lên, nhíu mày nói: “Phượng Nhi, sao bên ngoài ồn thế?”
“Nương nương, người đã quên rồi sao, hôm nay là ngày vương gia cưới trắc phi.” Phượng Nhi cẩn thận nói.
Nàng ta biết vương phi rất yêu vương gia, lúc trước vương phi biết vương gia muốn cưới trắc phi đã làm loạn rất lâu, còn không tiếc bỏ thuốc vào rượu của vương gia, muốn có được vương gia.
Bây giờ tân nương tử đã vào cửa, vương phi nghe thấy âm thanh vui mừng bên ngoài, chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Không ngờ Vân Cẩm Nguyệt chỉ mỉm cười: “Đi, bê chậu nước đến cho ta, ta muốn rửa mặt.”
Phượng Nhi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phượng Nhi vừa đi, Vân Cẩm Nguyệt xuống giường xỏ tất giày, nàng phát hiện thân thể của mình vẫn rất suy yếu còn chưa hết cảm lạnh.
Cũng may tối qua trước khi ngủ, nàng đã dùng một viên thuốc hạ sốt từ trong hệ thống, cơn sốt mới giảm xuống.
Chỉ cần không phát sốt, tất cả đều sẽ ổn.
Rất nhanh, Phượng Nhi đã bê một chậu nước đến, Vân Cẩm Nguyệt ngồi trước gương trang điểm, nhẹ nhàng cởi bỏ khăn che mặt, lộ ra băng gạc trên mặt.
Nhìn băng gạc nhuốm đầy máu độc đen thui, Phượng Nhi thấy vậy rất khiếp sợ: “Nương nương, mặt người bị sao vậy?”
“Không sao, ta dùng chút thuốc trên mặt, đây là máu độc bị hút ra từ mặt, chỉ cần loại bỏ máu độc, mặt ta sẽ tốt lên.” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt nhẹ nhàng xé băng gạc.
Nàng phát hiện, trên mặt nàng còn dính rất nhiều máu đen.
Nhưng nàng biết, đây là máu bị hút ra dính trên mặt, chỉ cần rửa sạch mặt của nàng sẽ hoàn toàn khỏi.
Nàng nhanh chóng múc nước, nhẹ nhàng xoa mặt, dần dần máu độc kết vảy trên mặt bị nàng rửa trôi xuống, nàng lại múc nước rửa sạch sẽ khuôn mặt của mình, sau khi rửa sạch khoảng hai mươi mấy lần, đột nhiên Phượng Nhi há to miệng, kinh ngạc nhìn nàng.
“Nương nương, mặt của người!” Phượng Nhi như nhìn thấy quỷ, kích động nói.
“Mặt ta làm sao?” Vân Cẩm Nguyệt rửa sạch sẽ, nhìn về phía gương trang điểm.
Giọng nói của Phượng Nhi bắt đầu run rẩy: “Mặt của người đã khỏi rồi, độc tố trên mặt của người đã hoàn toàn biến mất, nương nương, người làm kiểu gì vậy? Bây giờ người quá đẹp.”
Phượng Nhi cảm giác như nhìn thấy tiên nữ, nàng ta biết trước kia khi chưa hủy dung nương nương rất đẹp, nhưng không ngờ, bây giờ nương nương càng đẹp hơn lúc trước rất nhiều.
Vân Cẩm Nguyệt cũng nhìn về phía gương, sau khi vết sẹo đen biến mất, nữ nhân trong gương tỏa sáng rực rỡ, khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
Má phái vốn ngăm đen đã giống với má trái, bóng loáng mềm mại, cả khuôn mặt giống như trứng gà lột xác, da trắng như tuyết, đôi mắt ngập nước, đôi môi anh đào căng mọng ướt át, giống như tiên nữ.
Trước kia nàng cũng không xinh đẹp như vậy, trước kia nàng bình thường hơn rất nhiều so với gương mặt lúc này, lần này nàng được lợi rất nhiều!
Xem ra proanthocyanidin oligomeric thật sự là thần dược, trong một đêm đã làm nàng khôi phục dung mạo vốn có.
Chương 7: Ly Vương cưới trắc phi
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ trong gương, Vân Cẩm Nguyệt rất vừa lòng, cong môi: “Phượng Nhi, nếu sau này có người hỏi về mặt của ta, ngươi cứ nói ta bôi chút thuốc lên mặt, mặt đã khỏi, không cần giải thích nhiều lời với bọn họ.”
Bây giờ nàng đã lấy lại dung mạo, sớm hay muộn cũng phải cho người thấy, cho nên phải tìm sẵn lý do trước, tránh việc bị nghi ngờ.
“Vâng, nương nương.”
Đúng lúc này, tiếng chiêng trống bên ngoài càng vang, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng đứng dậy: “Phượng Nhi, tướng công của ta muốn cưới tân nương tử, ngươi nói xem, người làm chủ mẫu như ta có nên đi ăn mừng hay không?”
“Nhưng nương nương, không phải vương gia đã cảnh cáo người không cho người ra ngoài hay sao?” Phượng Nhi có chút sợ hãi.
“Sợ cái gì? Ly Vương cưới thiếp, làm Ly vương phi lại không lộ mặt, vậy còn thể thống gì nữa?” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt chỉ vào bộ đồ đỏ treo trên giá nói với Phượng Nhi: “Hôm nay là ngày tốt, ta muốn ăn mặc vui vẻ chút, mặc bộ này đi.”
Phượng Nhi hơi do dự: “Vâng, nương nương.”
Nàng ta rất sợ nương nương bị thiệt, trái tim thấp thỏm dâng đến cổ họng, nhưng nhìn thấy bộ dáng đã chuẩn bị trước của nương nương, nàng ta lại bình tĩnh lại.
Tiếp theo, Phượng Nhi giúp Vân Cẩm Nguyệt mặc bộ váy đỏ, trang điểm xinh đẹp cho nàng.
Trước kia Vân Cẩm Nguyệt bị hủy dung nên không thích trang điểm, còn thích mặc đồ tối màu, bây giờ thay một bộ đồ đỏ, trang điểm nhẹ, khí chất trên người thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Sau khi mặc xong, Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn che mặt, gọi Phượng Nhi mang theo một bộ váy màu hồng nhạt, bảo Phượng Nhi đỡ nàng ra ngoài.
Bên ngoài sảnh, chiêng trống vang trời, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, chữ Hỉ đỏ thẫm dán khắp nơi, không khí vui vẻ vô cùng náo nhiệt.
Ly Vương cưới thiếp, phô trương rất lớn, mọi người đổ xô ra đường đứng ở cửa vương phủ, cả kinh thành đều đang bàn tán về việc trọng đại này.
Nghe nói lần này Ly Vương cưới trắc phi, dùng mười hai kiệu lớn, cho sính lễ dài gần một con phố, đây chính là lễ chế cưới vương phi mới có, còn lớn hơn cả lúc Ly Vương cưới vợ.
Vân Cẩm Nguyệt đi đến hành lang, nhìn thấy đám hạ nhân trong vương phủ bận rộn tiệc cưới, giống như trắc phi mới là chủ mẫu của bọn họ, còn nàng chỉ là một tiểu thiếp không được sủng ái.
So với không khí vui mừng lúc này, lúc nàng vào cửa, thực sự giống như một câu chuyện cười.
Lúc đó Hoàng đế ban nàng cho Sở Minh Khiêm, Sở Minh Khiêm không đồng ý một mực muốn cưới thứ nữ của Lễ Bộ Thượng Thư, mỹ nhân đứng đầu nước Sở, Nam Cung Nhu. Nhưng Hoàng đế lại không đồng ý cho hắn cưới Nam Cung Nhu, bởi vì Nam Cung Nhu là con vợ lẽ, không xứng làm vương phi.
Hoàng đế hiện tại, Hoằng Nguyên Đế không phải phụ thân của Sở Minh Khiêm, mà là thúc thúc của hắn.
Mười năm trước, Hoàng đế nước Sở cũng không phải Hoằng Nguyên Đế, mà là cha ruột của Sở Minh Khiêm - Khánh Vân Đế , cũng không biết vì nguyên nhân gì, trước khi Khánh Vân Đế băng hà lại truyền ngôi vị Hoàng đế cho đệ đệ của mình chứ không phải là đứa con duy nhất Sở Minh Khiêm của mình.
Sau khi Hoằng Nguyên Đế kế vị, Sở Minh Khiêm được phong làm Ly Vương, Hoằng Nguyên Đế cũng không phải cha ruột nên quan hệ của hai người rất xấu hổ. Cho nên hắn không đồng ý hôn sự mà Hoằng Nguyên Đế đã sắp xếp, Hoằng Nguyên Đế bắt đầu gây khó dễ cho hắn.
Cuối cùng, Hoằng Nguyên Đế lợi dụng tính mạng của Nam Cung Nhu, tạo áp lực cho hắn, hắn mới lạnh lùng đồng ý cưới Vân Cẩm Nguyệt vào cửa.
Nhưng lúc đó hắn cũng nói, hắn sẽ không bái đường thành thân với Vân Cẩm Nguyệt, cũng sẽ không làm lễ phu thê.
Hơn nữa, sau khi cưới Vân Cẩm Nguyệt làm chính phi, hắn còn muốn cưới nữ nhân mình yêu làm trắc phi.
Hoằng Nguyên Đế vô cùng tức giận trước lời nói của Sở Minh Khiêm, nhưng cũng không gây khó dễ việc này, bởi vì hiện tại Sở Minh Khiêm là chiến thần bảo vệ nước Sở.
Chương 8: Vương phi đến
Hắn thành danh lúc niên thiếu, là thiên tài quân sự và chiến thuật, mười năm tuổi chiến công đã hiển hách, đánh thắng vô số trận. Có hắn nước địch không dám xâm phạm, quốc gia xung quanh không dám khiêu khích, hắn là chiến thần trong lòng dân chúng.
Hoằng Nguyên Đế cần Sở Minh Khiêm bảo vệ thiên hạ cho mình, cho nên cũng không dám áp bức hắn quá mức.
Chỉ cần hắn đồng ý cưới Vân Cẩm Nguyệt là được, còn bái đường hay không, động phòng hay không, cưới Nam Cung Nhu hay không, đều mặc hắn.
Cho nên, lúc đó nàng chỉ được kiệu nâng vào Ly vương phủ, cũng không bái đường thành thân với Sở Minh Khiêm, thậm chí còn không nhìn thấy mặt hắn.
Nhớ đến đây đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhớ lại một chuyện, trước khi nàng xuất giá phụ thân đã dặn dò nàng rất nhiều chuyện, một trong số đó là giám thị từng hành động của Sở Minh Khiêm.
Nói cách khác, Hoằng Nguyên Đế và Vân Thanh gả nàng cho Sở Minh Khiêm để là để theo dõi hắn, nàng chỉ là một quân cờ của Hoằng Nguyên Đế, chắc chắn người thông minh như Sở Minh Khiêm cũng đã nghĩ đến chuyện này.
Cho nên, hắn mới hận nàng tận xương như vậy.
Đúng lúc này, ngoài sảnh truyền đến giọng nói của hỉ nương: “Tân nương tử đến, giờ lành đã đến, nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị đi, lập tức bái đường.”
Vân Cẩm Nguyệt đi vào thính phòng, nhìn thấy một đôi mặc hỉ phục nắm tay đi vào sảnh chính.
Sở Minh Khiêm mặc hỉ phục màu đỏ lửa, dáng người cao lớn, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, hắn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, dịu dàng xoay người nắm lấy tay Nam Cung Nhu, bước vào nơi bái đường.
Tiếng chiêng trống, tiếng pháo, tiếng hát cùng nhau vang lên.
Hỉ nương vui mừng bước lên, đỡ tay tân nương tử, nói: “Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái đường.”
Sở Minh Khiêm nắm tay Nam Cung Nhu, hai người đối diện đang định bái đường, đột nhiên, một thân hình màu đỏ đi ra.
Nhìn thấy hình bóng này tất cả mọi người sững sờ, tiếng trống dừng lại, tiếng pháo tắt, tiếng hát cũng im bặt.
Mọi người nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn lụa, giống như nhìn thấy quỷ.
Hôm nay là ngày lành của Ly Vương và Nam Cung Nhu, vương phi bị vứt bỏ này chạy ra làm gì?
Quá đen đủi.
“Ngươi đến làm gì?” Sở Minh Khiêm nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt, thân hình cao lớn vội che chở bảo vệ Nam Cung Nhu, giống như sợ Vân Cẩm Nguyệt sẽ ăn thịt nàng ta vậy.
Vân Cẩm Nguyệt thướt tha bước vào, bộ dáng liễu yếu đào tơ có vài phần nhàn nhã tùy ý, lại không mất đi khí thế của chính thất.
“Vương gia, nước Sở có quy định, trượng phu nạp thiếp, thiếp thất phải kính đồ cho chính thất, có được sự tán thành của chính thất mới có thể danh chính bước vào cửa làm thiếp. Hôm nay ngài muốn cưới Nam Cung cô nương đây, thân làm chủ mẫu nếu không đến uống cốc trà này của nàng ta, chỉ sợ rằng nhân dân nước Sở sẽ không thừa nhận mối hôn sự này.” Vân Cẩm Nguyệt nói.
Nói xong, nàng lạnh lùng ngồi xuống vị trí chủ mẫu, trên người mặc bộ váy đỏ nổi bậc càng tăng thêm sự uy nghiêm của nàng.
Nàng mang khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp, bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, không kiêu ngạo không tự mãn.
Lời nói của nàng giống như sấm sét đánh vào lỗ tai của khách khứa, tất cả mọi người như bị điện giật, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt không thể tin được.
Lá gan của Ly vương phi cũng quá lớn, dám lên giọng giảng đạo lý ở hôn lễ của Ly Vương.
Nghe đồn Ly vương phi vô cùng xấu xí, tính cách điên cuồng, là người ngu xuẩn, nhưng tối nay cách nàng nói chuyện vô cùng thuyết phục làm người không thể phản bác.
Chương 9: Đừng đi quá xa
Nam Cung Nhu nghe thấy Vân Cẩm Nguyệt luôn mồm gọi mình tiểu thiếp, ngón tay bấu mạnh vào nhau.
Sở Minh Khiêm không ngờ một người không biết ăn nói như Vân Cẩm Nguyệt lại dùng lễ chế để áp hắn, sắc mặt của hắn tối lại, nhưng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, vậy ngươi ngồi ở đó đi.”
Tốt nhất nàng ta thành thật ngồi ở đó, nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Cảm ơn vương gia.” Vân Cẩm Nguyệt cầm cốc trà trên bàn, dùng tay áo che mặt, nhẹ nhàng vén khăn lên uống một ngụm, rồi nói: “Tiểu thiếp không thể mặc áo cưới màu đỏ, chỉ có thể mặc màu hồng phấn, vương gia, ta đã bảo Phượng Nhi chuẩn bị một bộ áo cưới màu hồng nhạt cho Nam Cung cô nương thay…”
“Tỷ tỷ, tỷ…” Nam Cung Nhu nghe vậy, nâng tay lau nước mắt.
Nhìn người đẹp khóc, Sở Minh Khiêm trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt, một tay bảo vệ Nam Cung Nhu, sắc mặt tối lại nhìn chằm chằm Vân Cẩm Nguyệt: “Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương để Nhu Nhi dâng trà cho ngươi đã rất rộng lượng rồi, đừng được voi đòi tiên.”
Phải biết rằng ở trong lòng hắn vị trí vương phi luôn là của Nam Cung Nhu.
Hiện tại để Nam Cung Nhu làm trắc phi của hắn, hắn cảm thấy đã rất có lỗi với nàng, Vân Cẩm Nguyệt còn dám gây chuyện với nàng.
Vân Cẩm Nguyệt lại rất bình tĩnh, nàng ngồi trên ghế, nói: “Vương gia, không phải ta đang làm khó muội muội, mà quy định từ xưa đã vậy, tiểu thiếp không thể mặc đồ đỏ thẫm vào bái đường, vào cửa phải đi cửa sau, cho dù là trắc thất của Hoàng thượng hay các vương gia khác cũng chỉ có thể mặc đồ màu hồng nhạt vào cửa, không lẽ vương gia muốn vi phạm lễ chế của nước Sở?”
Ý là, ngay cả Hoàng đế và các vương gia khác đều tuân theo lễ chế, Sở Minh Khiêm lại không tuân theo, hắn không coi lễ chế ra gì, tương đương không coi tổ tiên Hoàng đế ra gì.
“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi đừng đi quá xa!” Sở Minh Khiêm cắn chặt răng, sắc mặt của hắn đen như đáy nồi, hận không thể xé nát Vân Cẩm Nguyệt.
Từ khi nào người ngu xuẩn lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
Một tướng quân như hắn lại không làm gì được nàng ta.
Nhìn thấy vương gia tức giận, Nam Cung Nhu vội vàng lên tiếng, nàng ta nắm tay của Sở Minh Khiêm, tủi thân nói: “Vương gia, nghe theo tỷ tỷ đi, chỉ cần trong lòng chúng ta có nhau, ta mặc cái gì cũng được, ta không ngại.”
Nói xong, nàng ta chủ động đi đến trước mặt Phượng Nhi, bảo nha hoàn cầm bộ váy màu hồng nhạt từ trong tay Phượng Nhi đi vào buồng trong thay đồ.
Mặt mũi của Sở Minh Khiêm gần như mất hết, sắc mặt cứng đờ.
Hắn nắm chặt tay cố nén cơn tức, nếu không phải có nhiều khách khứa ở đây hắn đã xử lý nàng từ lâu.
Rất nhanh, Nam Cung Nhu đã thay xong bộ áo cưới màu hồng nhạt, nàng ta vừa đi vừa lau nước mắt, dáng vẻ yếu đuổi đáng thương, khiến mọi người đồng tình.
Ngay lập tức, mọi người bắt đầu bàn tán về Vân Cẩm Nguyệt.
“Thật không biết xấu hổ, một quái vật xấu xí, ghen ghét Ly Vương cưới nữ nhân mình yêu, chạy ra phá hư.”
“Đúng vậy, rõ ràng xấu không dám gặp người còn dám chạy ra rêu rao, Nam Cung Nhu chính là người đẹp đứng đầu nước Sở, một nữ nhân xấu xí như nàng ta không xứng xách giày cho Nam Cung Nhu.”
“Vừa không dịu dàng, vừa không biết lễ nghĩa, còn không bằng một ngón tay của Nam Cung Nhu, thảo nảo Ly Vương lại ghét như vậy.”
“Người ta đã không chào đón nàng ta, nàng ta còn mặt dày dán lên.”
“Đúng vậy, da mặt quá dày, còn dày hơn tường thành.”
Chương 10: Khí thế của vương phi
Nghe thấy mọi người sỉ nhục, nhưng Vân Cẩm Nguyệt cũng không tức giận, cũng không sửng cồ lên đánh người hoặc tự ti trốn đi như bình thường.
Những người này mắng quá khó nghe, ở trong lòng bọn họ sắc đẹp là nghĩa, xấu là tội lỗi.
Bởi vì nguyên chủ quá xấu, cho nên bị mọi người sỉ nhục, xa lánh.
Nàng cũng không muốn chạy ra phá hư, nhưng làm chủ mẫu vương phủ, nếu muốn sống sót ở dị thế, cần phải tranh thủ quyền lợi cho mình, giữ được thân phận Ly vương phi.
Nếu hôm nay nàng không ra mặt, sợ rằng người ta sẽ cho rằng Ly vương phủ không có nàng, cho rằng Nam Cung Nhu mới là nữ chủ nhân của Ly vương phủ.
Nếu để Nam Cung Nhu tiếp tục bò lên, nàng sẽ không sống được, nàng vẫn sẽ bị bắt nạt như trước, nàng không phải đức mẹ, nàng phải củng cố địa vị của mình.
Những người này nói rất dễ nghe, không lẽ bảo nàng tiếp tục nhận hết sỉ nhục, tiếp tục trốn trong tiểu viện rách nát làm một con chó?
Nàng không muốn làm chó, thà chết đứng cũng không sống quỳ.
Lúc này trong lòng nàng rất đau, nhưng lại không thể yếu đuối, nàng phải kiên cường.
Trong vô số tiếng cười nhạo, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng chất vấn: “Ta là vương phi của vương phủ, vương gia cưới thiếp, nếu tiểu thiếp chào hỏi ta, khác gì nói tiểu thiếp mà vương gia cưới không được hoàng gia thừa nhận?”
Nói xong, rất nhiều khách khứa tức giận.
Ở đây có rất nhiều người là người nhà Nam Cung, bọn họ chỉ vào mặt Vân Cẩm Nguyệt, mắng to.
“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi đừng có thể hiện cái mác vương phi ở đây, ở trong lòng Ly Vương ngươi còn không bằng một tiểu thiếp. Nếu không phải ngươi và cha ngươi tính kế để gả cho vương gia, đồ xấu xí như ngươi còn không xứng với người bê kiệu đầu đường.”
“Đúng vậy, tự hiểu lấy mình đi, ngươi không xứng với Ly Vương, cũng không nhìn lại xem cái mặt kia của ngươi xấu như thế nào, ngươi không xứng để muội muội ta kính trà.”
Người nói chuyện là hai ca ca của Nam Cung Nhu, Nam Cung Vũ và Nam Cung Ngạo.
Bọn họ không vừa mắt Vân Cẩm Nguyệt từ lâu rồi, thấy muội muội bị bắt nạt bọn họ phải ra mặt vì muội muội.
Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người này, trước kia hai huynh đệ này hay bắt nạt nàng, thù mới hận cũ chồng lên, nàng hận bọn họ đến tận xương tủy.
Mặc dù bị cảm lạnh, thân thể yếu đuối, nhưng lời nói của nàng lại vô cùng cứng rắn: “Ta là Ly vương phi do chính Hoàng thượng sắc phong, tuân theo lễ chế của tổ tông, làm thiếp thất chào hỏi chính phi cũng là ý chỉ của Hoàng thượng. Các ngươi mặc kệ vương gia và Nam Cung Nhu làm trái ý chỉ của Hoàng thượng, không tuân theo quy củ, tức là đang muốn đối nghịch với Hoàng thượng? Vừa rồi những ai sỉ nhục chủ mẫu vương phủ, không tôn trọng chính thất vương phủ? Có bản lĩnh đứng ra cho ta, chúng ta cùng đi gặp mặt Hoàng thượng để Hoàng thượng xét xử, xem ai đúng ai sai!”
Dứt lời, bốn phía lặng như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người sợ đơ người trước những lời này, trái tim run rẩy, Nam Cung Vũ và Nam Cung Ngạo sợ hãi lùi về sau hai bước, rắm cũng không dám đánh, biến mất trong đám người.
Không ai dám sỉ nhục Vân Cẩm Nguyệt nữa, sợ bị nàng bắt đi gặp mặt Hoàng thượng.
Dù sao, cha của nàng cũng là tể tướng, nàng còn là cháu dâu do Hoàng thượng lựa chọn.
Chỉ cần nàng chưa bị bỏ thì nàng vẫn mãi là Ly vương phi, người có đầu óc cũng không dám tiếp tục sỉ nhục nàng vào lúc này.
Nhìn thấy hai huynh đệ Nam Cung Vũ, Nam Cung Nhu bị Vân Cẩm Nguyệt dọa sợ, Sở Minh Khiêm liếc nhìn Vân Cẩm Nguyệt.
Nữ nhân này trở nên thông minh hơn, với tài ăn nói bây giờ của nàng, sợ rằng không ai ở đây là đối thủ của nàng.
Nhưng hắn không muốn tiếp tục dây dưa với nàng, nói với hỉ nương: “Đã đến giờ lành, bắt đầu bái đường đi.”