Sở Minh Khiêm liếc mắt nhìn Vương thái y, hắn đã nhìn ra được Vương thái y thật sự là một tên lang băm. Tuy nhiên, hắn sẽ không bao giờ nói giúp Vân Cẩm Nguyệt.
Lúc này, Vân Cẩm Nguyệt đi về hướng chậu hoa, khi nàng định xem xét kỹ hơn, một nha hoàn mặc đồ xanh lục đột nhiên chạy đến chặn lại trước mặt nàng:
“Nương nương, người định làm gì? Đây đều là những loài hoa quý giá mà toàn bộ gia nhân đã cẩn thận chăm bón cho vương phủ.”
“Chúng là thứ mà Vương gia và Nam Cung phu nhân yêu thích nhất. Người không được làm tổn thương chúng.”
“Ngươi tên là gì?”
Vân Cẩm Nguyệt dừng lại và liếc nhìn nha hoàn mặc đồ xanh lục trước mặt mình. Nha hoàn trước mắt sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có cắn rứt cùng hoảng sợ, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra.
“Bẩm nương nương, nô tỳ tên là Lam Nhi.”
Lam Nhi trong lòng run lên, ngoài mặt thì cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng sắc mặt tái nhợt và thân thể thì run rẩy khiến cho Vân Cẩm Nguyệt nghi ngờ.
“Lam Nhi, ngươi trồng tất cả chỗ hoa này?”
Vân Cẩm Nguyệt hỏi.
“Vâng, nương nương, những chậu hoa này được trồng ở đây, và sau khi chúng lớn lên, sẽ được mang đến phòng của Vương gia và phu nhân.”
“Những bông hoa này rất quý và rất khó trồng, trên đời lại rất hiếm, vì vậy nô tỳ hy vọng rằng nương nương sẽ không làm tổn thương chúng.”
Lam Nhi bình tĩnh nói.
“Ngươi yên tâm, ta chỉ cảm thấy nó rất đẹp, chỉ đi qua ngắm một lát.”
Vân Cẩm Nguyệt nói.
Sở Minh Khiêm sải bước đi đến trước mặt Vân Cẩm Nguyệt, hắn nhìn nàng từ trên xuống, trong mắt tràn đầy sự băng giá:
“Được rồi, ngươi đừng có mà ở đây úp úp mở mở, muốn nói câu gì thì cứ nói ra đi, nếu ngươi không thể nói thật, bổn vương sẽ tự hỏi ngươi!”
Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Sở Minh Khiêm. Tên đàn ông thối tha này sẽ chỉ biết đe dọa nàng.
Được, nàng cũng không cần úp úp mở mở nữa, thẳng thừng nói:
“Vương gia, lúc ta vừa bước vào phòng của Mạch Trúc, có ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ, mùi thơm này rất giống mùi thuốc, kẻ ngửi không quen sẽ nghĩ nó là một mùi hôi thối.”
“Vậy thì sao?”
Sở Minh Khiêm lạnh lùng phất phất ống tay áo.
Giọng Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói:
“Vừa rồi ta ở trong sân, cũng ngửi thấy một mùi hương tương tự như vậy, trước đây ta tình cờ đọc được một quyển sách y học, có một loài hoa gọi là Trúc Đào, nó có màu đỏ tươi và mùi hắc nồng nặc, nó là một loài hoa có độc tính rất mạnh!”
“Ta nghi ngờ có kẻ mang hoa Trúc Đào này đem vào trong phòng của Mạch Trúc, người bình thường khi ngửi thấy mùi hương của hoa Trúc Đào, nhiều nhất chỉ cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.”
“Nhưng Mạch Trúc là bệnh nhân, sức đề kháng đang rất kém, hơn nữa vết thương vẫn chưa lành.”
“Nếu như hít phải mùi hương này, hắn ta sẽ bị nôn mửa và tiêu chảy, sốt cao, khó thở, khiến miệng vết thương khó lành hơn và cuối cùng bất tỉnh cho đến khi trúng độc và tử vong.”
“Hơn nữa, ta vừa mới kiểm tra lại một lần, trước đây vì để cho phòng thông thoáng hơn ta đã ra lệnh đem cửa sổ mở ra hết, nhưng hôm qua, cửa sổ phòng Mạch Trúc đột nhiên lại bị người khác đóng lại.”
“Hoa Trúc Đào để trong một khoảng không gian kín mít thì độc tình sẽ càng lợi hại hơn nữa, Mạch Trúc sớm tối đều ngửi mùi hương của loài hoa này, chắc chắn sẽ trúng độc.”
“Cho nên ta nghi ngờ có kẻ cố ý đem chậu hoa Trúc Đào để ở trong phòng Mạch Trúc, để cho hắn ta bị trúng độc, đợi đến khi Mạch Trúc hôn mê, hắn sẽ mang chậu hoa ra ngoài, làm tới mức thần không biết quỷ không hay, không ai có thể phát hiện được.”
“Hoa Trúc Đào?”
Mạch Ly vừa nghe, ngờ ngợ nhìn về đống hoa kia.
Hắn là người tập võ, đâu biết được loại độc dược này. Vân Cẩm Nguyệt bước tới, chỉ tay vào một chậu hoa đỏ khuất trong góc, ánh mắt hiện lên vẻ khôn ngoan.
“Chính là nó, đó là một loại độc dược nổi tiếng, cây trúc đào, có mùi hắc nhẹ, độc tính mạnh, không gây chết người nhưng một khi ăn vào sẽ làm tê bì chân tay, thậm chí tử vong.”
“Người bỏ độc rất thông minh, biết người bỏ độc vào thức ăn của Mạch Trúc rất dễ bị phát hiện, nên chỉ để Mạch Trúc ngửi mùi hương này. Kết quả là hắn ta đã phạm sai lầm là sau khi đầu độc nhất thời quên mở cửa sổ phòng Mạch Trúc, kết quả là mùi hương vẫn còn trong phòng và bị ta ngửi thấy.”