Mẫu thân của nguyên chủ, Hoàng thị, vốn là chủ mẫu của phủ tể tướng, kết quả nhiều năm trước bị bệnh nặng.
Sau khi bà ấy bị bệnh, quyền quản lý phủ tể tưởng vào trong tay thiếp thất Lưu thị, Lưu thị là nhị phu nhân phủ tể tướng.
Lúc Vân Cẩm Nguyệt xuất giá, chính tay Lưu thị đã chuẩn bị của hồi môn, mẹ đẻ Hoàng thị của nàng không có quyền quản lý, lại bệnh suốt, nằm liệt trên giường, không thể đặt mua của hồi môn cho nàng.
Của hồi môn mà Lưu thị chuẩn bị cho nàng rất khó coi, chỉ có mấy rương gỗ đào, một vài đồ vật bình thường, cuối cùng Hoàng thị không đứng nhìn được, kéo thân thể bệnh nặng cho nàng mấy túi bạc, vật liệu may mặc tốt nhất và trang sức.
Kết quả, tất cả số bạc và trang sức đó đều bị nguyên chủ cầm đi mua đồ lấy lòng hạ nhân trong vương phủ.
Lúc trước nàng có bạc lấy lòng người khác, còn được sống những ngày bình yên, nhưng khi dùng hết số bạc kia, đám hạ nhân kia không để ý đến nàng.
Nếu để Nam Cung Nhu quản lý tiền tài của vương phủ, vậy nàng còn sống được sao?
Xem ra, nàng phải nghĩ cách cướp đi quyền quản lý vương phủ, như vậy mới có bạc để dùng.
Vân Cẩm Nguyệt nằm bò trên giường ba ngày.
Trong ba ngày này, nàng đều gọi Phượng Nhi thay thuốc cho nàng, thuốc bôi thường xuyên, miệng vết thương càng nhanh khỏi.
Hiện tại, miệng vết thương của nàng đã kết vảy, đang từ từ khép lại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ khỏi hẳn.
Hôm nay, lúc nàng và Phượng Nhi đang ăn bánh bao, tiếng của Trương ma ma truyền đến.
“Mấy người các ngươi đừng quét nữa, Mạch Trúc sắp đi rồi, hắn cứu vương gia bây giờ sắp chết, vương gia rất khổ sở, nếu các ngươi có lòng đi tiễn Mạch Trúc đoạn đường cuối cùng đi.” Trương ma ma nói.
Vài tên nha đầu phụ trách vẩy nước quét sân nghe vậy, ném chổi xuống.
“Mạch Trúc thật sự không chịu nổi nữa sao? Tên thích khách đáng chết kia, chúng ta nhanh đi thăm hắn.”
Mấy tên nha hoàn nói xong, bỏ đồ trên tay xuống, chạy đi.
Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy vậy, hỏi Phượng Nhi: “Mạch Trúc là ai? Hắn bị sao vậy?”
“Nương nương, người đã quên? Mạch Trúc là đệ đệ ruột của thống lĩnh Mạch Ly, khoảng thời gian trước có thích khách ám sát vương gia trên phố, Mạch Trúc đỡ mũi tên thay vương gia, cứu vương gia một mạng. Mấy ngày nay, vết thương của Mạch Trúc càng ngày càng nghiêm trọng, hắn đã hôn mê ba ngày, vừa rồi lúc ta đi đến phòng bếp lấy bánh bao, muội nghe có người nói đại phu đã tuyên bố Mạch Trúc không sống nổi qua đêm nay, cho nên Trương ma ma mới gọi mọi người đi tiễn hắn, bởi vì trước kia quan hệ của Mạch Trúc với mọi người rất tốt.”
Phượng Nhi nói xong, Vân Cẩm Nguyệt mới nhớ ra trong vương phủ có một người như vậy.
Hắn là đệ đệ của Mạch Ly, phó thống lĩnh của vương phủ, trông cũng rất đẹp trai.
“Hắn bị thương kiểu gì.” Vân Cẩm Nguyệt cắn một miếng bánh bao, hỏi.
“Hắn trúng mũi tên lên đùi, kết quả đầu mũi tên gãy, cắm sâu trong thịt, đại phu không tìm thấy mũi tên nên không thể rút ra, cứ để vậy trong thời gian dài.”
Vân Cẩm Nguyệt lập tức hiểu ra.
Chương 27: Chuẩn bị hậu sự
Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại rất kém, miệng vết thương rất dễ bị nhiễm trùng, lại không có chất kháng sinh penicillin hay thuốc hạ sốt, đại phu lại không biết khâu miệng vết thương, chỉ biết châm cứu nên không thể chữa khỏi được.
Ở thời cổ đại, một mũi tên nho nhỏ cũng lấy đi vô số mạng của các tướng sĩ.
Ngay cả Hán Cao Tổ Lưu Bang và Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa đều chết vì bị trúng tên, nói gì người thường.
Hệ thống chữa bệnh của nàng có đủ các loại thuốc, còn có túi máu và các loại dao phẫu thuật, nếu nàng ra tay có khi Mạch Trúc có thể được cứu.
Nhưng nghĩ đến việc Mạch Trúc là đệ đệ của Mạch Ly, nàng lại không muốn cứu.
Nàng vẫn chưa quên lúc nàng bị đánh, Mạch Ly đứng coi bên cạnh.
Nhưng nghĩ đến việc đây là một mạng người, trái tim nàng lại co rút lại.
Nàng là một bác sĩ, trời sinh có sứ mệnh chữa bệnh cứu người, chưa bao giờ thấy chết không cứu, vừa thấy có người bị bệnh, nàng lại muốn chữa khỏi cho người ta, nếu không sẽ cắn rứt lương tâm.
Nàng nói với Phượng Nhi: “Phượng Nhi, ngươi đỡ ta lên, chúng ta đi đến xem Mạch Trúc.”
“Nương nương, vương gia có lệnh cấm túc, không cho người đi ra khỏi Phi Nguyệt Các, nếu người bước ra khỏi đây, ngài ấy sẽ tức giận.” Phượng Nhi lo lắng nói.
Không gặp phải vương gia thì tốt, nếu gặp phải sẽ rất khó xử.
Vân Cẩm Nguyệt nói: “Không sao, ngươi đỡ ta đi đến đó là được, ta có cách.”
“Vâng, Mạch Trúc rất thiện lương, là một trong số ít những người không bắt nạt nương nương, chúng ta cũng nên đi tiễn hắn một đoạn đường.” Nói xong, Phượng Nhi đỡ Vân Cẩm Nguyệt xuống giường.
Bên ngoài Thanh Trúc Viên, một đoàn gia nô và thị vệ đứng ở đó.
Mạch Ly cầm đầu đám thị vệ, lo lắng sốt ruột đứng chờ kết luận của đại phu.
Trong phòng của Mạch Trúc, Vương thái y đang bắt mạch cho hắn ta, vừa bắt mạch vừa lắc đầu thở dài.
Cuối cùng, ông ta chắp tay sau lưng, đi ra ngoài.
“Thái y, xin hỏi đệ đệ của ta sao rồi, còn có thể cứu được nữa không?” Mạch Ly nôn nóng hỏi.
Vương thái y thở dài, nói: “Thuốc và kim châm không có tác dụng, lão phu đã cố hết sức, không nhổ ra được mũi tên trong cơ thể hắn, cho dù Hoa Đà còn sống cũng không cứu được. Lão phu cảm giác hắn không qua nổi đêm nay, các ngươi đi thăm hắn đi, sau đó chuẩn bị hậu sự cho hắn.”
“Thái y, ta chỉ có một đệ đệ duy nhất, từ nhỏ chúng ta không cha không mẹ sống nương tựa lẫn nhau, ta cầu xin ngươi cứu hắn, chỉ cần ngươi cứu được hắn, ngươi muốn ta làm gì cũng được.” Hốc mắt đỏ bừng, trái tim đau như đao cắt.
“Vô dụng, các ngươi đừng giãy giụa nữa, lão phu phải về cung.”
“Thái y, ngươi thật sự không thể cứu được đệ đệ của ta sao?” Mạch Ly bước lên, túm chặt lấy áo của Vương thái y, hắn ta đặt tất cả hy vọng lên trên người thái y, thái y rời đi, đồng nghĩa Mạch Trúc sắp chết.
Hắn ta sợ hãi mất đi Mạch Trúc, thân thể run rẩy, vỡ nát.
Vương thái y không kiên nhẫn giật tay Mạch Ly ra: “Mạch thị vệ, xin tự trọng, đừng dây dưa với lão phu.”
“Vương thái y, ta biết ngươi là danh y trong cung, ta không tin Mạch Trúc sẽ chết, ngươi có thể khám lại cho hắn được không? Có khi có thể cứu được?” Nói đến đây, Mạch Ly quỳ mạnh xuống trước mặt Vương thái y.
Hắn ta quỳ rất dứt khoát, lưng thẳng tắp, bóng dáng hiu quạnh sắc mặt căng chặt, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy đau khổ, dưới gối nam nhi có vàng, chỉ quỳ trời xanh và phụ mẫu, nhưng vì Mạch Trúc hắn ta có thể làm tất cả.
Chương 28: Vương phi có thể cứu
Nhìn thấy Mạch Ly quỳ xuống, Vương thái y vội vàng đỡ hắn ta lên, nói: “Mạch thị vệ, đừng, đừng, lão phu không thể cứu được đệ đệ của ngươi.”
Đúng lúc này, một bóng hình màu đỏ xuất hiện, Vân Cẩm Nguyệt nhìn Mạch Ly, nói: “Ta có thể cứu được hắn, để ta thử xem.”
“Người? Vương phi, người đừng nói đùa, ngươi không hại đệ đệ của ta, ta đã rất biết ơn rồi.” Mạch Ly không tin Vân Cẩm Nguyệt.
Vương gia để mặc vương phi tự sống tự chết, không ngờ, vương phi lại không sao, còn có thể di chuyển đi lại được, vết thương của nàng khỏi quá nhanh.
Lúc trước hắn ta nghe theo lệnh của vương gia, sai người đánh vương phi, vương phi đã thề tại chỗ, muốn tìm hắn ta báo thù.
Hắn ta và vương phi có thù oán, sao hắn ta dám giao tính mạng của đệ đệ cho nàng.
“Không thử sao ngươi biết ta không thể?” Vốn dĩ Vân Cẩm Nguyệt không thích ăn nói mạnh miệng, nhưng bây giờ mạng sống lớn hơn trời, mọi người đều không tin nàng, nàng đành phải nói vậy.
“Không cần, ta thật sự không nhận nổi ‘lòng tốt’ của người.” Mạch Ly nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương thái y nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt xuất hiện, lại nghe Mạch Ly gọi nàng là vương phi, biết nàng là Ly vương phi, ông ta biết một ít chuyện xấu của Ly vương phi, ví dụ như chủ động theo đuổi Ly Vương, tính cách điên cuồng, xấu xí, không biết xấu hổ…
Nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Vân Cẩm Nguyệt, ông ta cũng sửng sốt mất một lúc, sao mặt của Ly vương phi lại không xấu?
Nghe thấy Vân Cẩm Nguyệt nói vậy, ông ta vuốt râu, nói: “Vương phi nương nương, một nữ tử như ngươi, ngươi chữa cho Mạch Trúc kiểu gì? Mạch đập của hắn quá yếu, lão phu đã kết luận hắn không qua nổi đêm nay, ngươi lại dám nói ngươi cứu được, ngươi lại không phải đại phu ngươi cứu hắn kiểu gì?”
Lời này của Ly vương phi khác gì đang nghi ngờ y thuật của ông ta.
“Vị thái y này, sao ông biết ta chưa từng học y thuật? Trước kia ở phủ tể tướng, nương của ta đã mời một sư phụ về dạy ta y thuật, cho nên ta cũng có chút hiểu biết về y thuật.” Đây là lý do mà Vân Cẩm Nguyệt đã nghĩ sẵn.
Nàng phải chữa bệnh cho người khác, cần phải tìm được lý do hiểu y thuật.
Cho nên, hai ngày trước nàng đã bàn bạc với Phượng Nhi, làm Phượng Nhi lén trở lại phủ tể tướng thông báo với mẫu thân, bảo mẫu thân phối hợp với nàng, nếu có người hỏi nàng học y thuật ở đâu thì nói năm đó mẫu thân mời đại phu về dạy nàng.
Dù sao đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn luôn ở cùng với mẫu thân trong tiểu viện, không ai biết trong viện đã xảy ra chuyện gì, việc mẫu thân mời một đại phu về dạy y thuật cho nàng cũng có thể giải thích được.
“Ly vương phi đừng nói đùa, người đời nói ngươi điên, có khi nào ngươi đang phát bệnh không?” Vương thái y lạnh lùng nói, ông ta không tin một nữ nhân sẽ biết chữa bệnh.
Cho dù biết, cũng chỉ là mấy bệnh vặt.
Nếu trước đây có người dám nói như vậy với Vân Cẩm Nguyệt, nàng đã phát điên từ lâu.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ bình tĩnh nhìn Vương thái y, nở nụ cười tự tin: “Là một thái y, lại dám kiêu ngạo cuồng vọng như thế, thảo nào y thuật kém như vậy, ngay cả trúng mũi tên cũng không chữa được.”
“Ly vương phi, ngươi, ngươi đừng bôi nhọ lão phu! Lão phu đã kết luận, Mạch Trúc không qua được đêm nay, ngươi đang nghi ngờ y thuật của lão phu?” Vương thái y tức giận, sắc mặt đỏ bừng.
Mạch Ly thấy vậy, cũng cáu giận, trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vương phi nương nương, người đừng đứng đây làm phiền Vương thái y, nơi này không cần người, mời người rời đi.”
Nếu lại để vương phi tiếp tục nói vớ vẩn, chọc tức Vương thái y, Vương thái y không muốn cứu Mạch Trúc thì phải làm sao.
Chương 29: Trộm chữa bệnh
“Nhưng sao vương phi nương nương lại biết y thuật chứ, nhanh bảo nàng đi đi, đừng gây chuyện làm phiền Mạch Trúc.” Đám hạ nhân khác cũng nói hùa theo.
Phượng Nhi thấy vậy, vội vàng kéo Vân Cẩm Nguyệt rời đi: “Nương nương, chúng ta đi thôi, chẳng may vương gia nổi giận, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng ta thật sự có thể cứu hắn…”
Vân Cẩm Nguyệt còn chưa nói xong đã bị mấy thị vệ lôi ra ngoài.
Đám thị vệ lôi nàng ra ngoài sân, ném nàng xuống đất, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt chán ghét.
Vân Cẩm Nguyệt buồn bực, cho dù là người đẹp, nếu danh tiếng không tốt cũng bị mọi người ghét bỏ.
Vân Cẩm Nguyệt nghĩ những người này càng khinh thường nàng, nàng càng muốn cứu sống Mạch Trúc cho bọn họ thấy.
Nàng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn một mạng người chết đi như vậy, nàng phải nghĩ cách đi vào phòng Mạch Trúc, khám vết thương cho hắn ta.
Trải qua trận vừa rồi, nàng phát hiện, nàng chỉ có cách lén khám bệnh cho Mạch Trúc, nếu chữa được thì tốt, chẳng may không chữa được, sợ rằng những người sẽ giết nàng.
Sau khi bị đuổi ra khỏi Thanh Trúc Viên, Vân Cẩm Nguyệt thì thầm hai câu với Phượng Nhi, nghe xong, sắc mặt của Phượng Nhi trắng bệch: “Nương nương, người muốn lẻn vào hậu viện, lén chữa bệnh cho Mạch Trúc?”
“Đúng vậy, chờ ta lẻn vào phòng của Mạch Trúc, ngươi đứng gác ở cửa chính, nếu có người muốn vào, ngươi hét to thu hút sự chú ý của bọn họ, kéo dài thời gian thay ta.”
“Nhưng, làm vậy có được không? Người thật sự có thể chữa khỏi cho Mạch Trúc?” Phượng Nhi nghi ngờ hỏi.
“Muội xem trên người ta nhiều vết thương lại nhanh khỏi như vậy chứng tỏ ta hiểu y thuật, Phượng Nhi, ngươi phải tin tưởng ta.” Vân Cẩm Nguyệt nhìn Phượng Nhi, ánh mắt kiên định.
Nàng muốn Phượng Nhi kéo dài thời gian thì mới có thể hành động được.
“Y thuật…” Phượng Nhi sửng sốt.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Phượng Nhi, Vân Cẩm Nguyệt lẻn vào trong hậu viện của Thanh Trúc Viên.
Lúc này mọi người đều đang đặt hết sự chú ý vào tiền viện, không ai ở hậu viện cả, thuận tiện cho Vân Cẩm Nguyệt hành động.
Vân Cẩm Nguyệt thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng lẻn vào hậu viện, đẩy cửa, phát hiện cánh cửa không đóng kỹ, nàng có thể chuồn êm vào trong.
Vừa bước vào, nàng đã ngửi được mùi thuốc trung y nồng nặc.
Nhìn về phía giường lớn, có một người trẻ tuổi đang nằm ở đó.
Người trẻ tuổi tầm mười bảy mười tám, khôi ngô tuấn tú, làn da trắng bệch, môi không chút máu, đang chìm trong hôn mê.
Ngoại trừ hắn ta, không có ai khác ở trong phòng.
Vân Cẩm Nguyệt đi về phía hắn ta, cẩn thận xốc mí mắt lên, mí mắt của hắn ta chuyển thành màu trắng, không có phản ứng.
Hôn mê có ba cấp độ, cấp độ I, II và III, nếu hôn mê cấp độ I, xốc mí mắt hoặc gọi một câu, người đó sẽ tỉnh lại, nhưng với tình hình này, xem ra Mạch Trúc đang ở cấp độ II trở lên.
Trong phòng quá tối, không nhìn rõ miệng vết thương trên người Mạch Trúc, Vân Cẩm Nguyệt đi đến cửa sổ, kéo bức màn ra cho ánh sáng chiếu vào.
May mắn cửa sổ không nằm ở chính diện, cho dù nàng kéo màn ra, người ở ngoài cửa cũng không biết, nếu không nàng đã bị phát hiện.
Ánh sáng bắn lên mặt Mạch Trúc, kích thích đôi mắt của hắn ta, hắn ta khó chịu, nhíu mày, từ từ mở mắt.
Hắn ta trợn mắt, nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ màu hồng đứng trước giường mình, sợ đến mức hét lên: “Qủy, có quỷ…”
“Ngươi đừng kêu.” Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy âm thanh, vội vàng xoay người, duỗi tay bịt kín miệng của Mạch Trúc.
Chương 30: Vương phi chữa bệnh
May mắn Mạch Trúc suy yếu, miệng khô lưỡi khô, phát ra âm thanh rất nhỏ, bên ngoài lại ồn ào, mọi người đều không nghe thấy âm thanh của hắn ta.
Hắn ta hoảng sợ nhìn Vân Cẩm Nguyệt, thật sự coi nàng là quỷ.
Nhưng quỷ này quá xinh đẹp, lại có hơi quen thuộc.
Hắn ta nghĩ thầm, đây có phải là quỷ hồn xinh đẹp chuyên quyến rũ nam nhân để hút tinh huyết của nam nhân trong tiểu thuyết hay không?
“Người đừng kêu, ta đến chữa bệnh cho ngươi. Ngươi bị mũi tên đâm vào trên đùi đúng không? Ngươi phối hợp với ta, ta rút mũi tên đó ra giúp ngươi.” Vân Cẩm Nguyệt nói.
Mạch Trúc có thể tỉnh lại khi bị ánh sáng kích thích, chứng tỏ hôn mê cấp độ II, vẫn có thể cứu chữa được.
Mạch Trúc ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải quỷ sao?”
“Ban ngày tìm đâu ra quỷ? Ta là đại phu, được vương gia mời đến chữa bệnh cho ngươi, ngươi uống ngụm nước xuôi họng đi.” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt rót một cốc nước, đưa đến trước mặt Mạch Trúc.
“Nhưng ta không dậy được.” Mạch Trúc yếu ớt nói.
Hắn ta có thể cảm giác được mình đã ngủ rất nhiều ngày, vừa rồi tỉnh lại do bị ánh sáng chói mắt kích thích.
“Ta đỡ ngươi.” Vân Cẩm Nguyệt thở dài, ở hiện đại lúc chữa bệnh cho người ta, đều có trợ lý và y tá đứng cạnh hỗ trợ, nhưng bây giờ nàng phải tự làm những việc này, có hơi rắc rối.
“Cảm ơn…” Mạch Trúc định nói hơi xấu hổ khi bị một người đẹp yếu đuối đỡ.
Nhưng người đẹp đã đến gần, hắn ta ngửi được mùi thơm dễ chịu từ trên người nàng, mặt đỏ bừng.
Đây là ảo giác của hắn ta, ông trời thương hại hắn ta sắp chết, nên trước khi chết đã cho một người đẹp đến cứu vớt hắn ta.
Mạch Trúc rất cao, lại bị bệnh nằm trên giường, thân thể rất nặng, Vân Cẩm Nguyệt tốn rất nhiều sức mới đỡ hắn ta lên được.
Sau đó nàng đút nước cho hắn ta.
Lúc đút nước, nàng lấy ra mấy viên hạ sốt cho Mạch Trúc uống.
Mạch Trúc ngẩn ngơ nhìn tiên nữ hạ phàm, làm gì còn nghĩ được đây là thuốc giải hay thuốc độc, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Thậm chí hắn ta còn không biết mình nuốt thuốc vào kiểu gì.
Sau khi uống nước xong, Mạch Trúc cảm giác đỡ hơn nhiều, nếu là lúc trước, hắn ta tỉnh lại một lúc lại sẽ tiếp tục hôn mê, nhưng lần này thì không, có thể do nữ nhân trước mặt quá đẹp, thu hút ánh mắt của hắn ta nên hắn ta không muốn ngủ tiếp.
Hắn ta sợ nếu ngủ, người đẹp sẽ biến mất.
Tiếp theo, Vân Cẩm Nguyệt bắt đầu kiểm tra thân thể cho Mạch Trúc, nàng hỏi: “Trên người của ngươi có mấy vết thương?”
“Chỉ trúng một mũi tên, ở đùi trái, nhưng đầu mũi tên kia bị ghim vào trong thịt.” Mạch Trúc thành thật trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Cẩm Nguyệt, tràn đầy si mê.
Vân Cẩm Nguyệt ngồi xổm xuống, xắn ống quần của Mạch Trúc lên cao, Mạch Trúc xấu hổ cúi mặt xuống.
Vân Cẩm Nguyệt không chú ý đến sắc mặt của Mạch Trúc, nàng là một bác sĩ, nhìn quen thân thể của người bệnh nên không có chút cảm giác gì.
Nhờ vào ánh sáng, nàng thấy được miệng vết thương trên đùi Mạch Trúc.
Nàng hít sâu một hơi: “Miệng vết thương của ngươi đã mọc mủ, bên trong bị nhiễm trùng, nếu không phẫu thuật cắt bỏ, ngươi phải cắt bỏ chân trái, nếu không lấy mũi tên bên trong ra, ngươi sẽ mất mạng.”
Nhìn thấy miệng vết thương của Mạch Trúc nghiêm trọng như vậy, Vân Cẩm Nguyệt cảm thấy Vương thái y nói đúng, nếu không xử lý miệng vết thương này, hắn ta sẽ không qua được đêm nay.
Nàng nghe nói Mạch Trúc hôn mê ba ngày, ở cổ đại không có túi dinh dưỡng, hôn mê nhiều ngày không chết bệnh cũng chết đói.
Làm bác sĩ, nàng tuyệt đối sẽ không giống như Vương thái y, đứng trước mặt bệnh nhân nói người ta không sống được lâu. Chữa bệnh quan trọng nhất là sự tin tưởng của người bệnh, chỉ cần lòng tin, bệnh nặng đến mấy cũng chữa được.
Nếu mất đi lòng tin, đồng nghĩa mất đi tất cả.
“Cắt bỏ là sao?” Mạch Trúc không hiểu ý của Vân Cẩm Nguyệt, nhưng từ sắc mặt của nàng, hắn ta biết được vết thương của mình rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức sắp chết.