Mạch Trúc thấy vậy, cái bụng đói giờ đây tiếp tục kêu lên òng ọc, nước bọt cũng không thể kiềm chế mà chảy ra.
Rất nhanh, hắn ta húp liền một lúc hết hai chén cháo, còn ăn hết một cái bánh bao nhân ngô, xong xuôi mọi thứ, lúc này hắn ta mới cảm thẩy thoải mái.
Hôn mê mấy ngày nay, hắn ta thực sự đã rất đói bụng.
Mạch Ly nhìn đệ đệ của mình thế thì có chút sợ hãi, Mạch Trúc đã hôn mê mấy ngày nay rồi, giờ đột nhiên tỉnh lại, còn có tinh thần tốt như vậy, có phải là đang hồi quang phản chiếu hay không?
Chuyện này có phải là đang báo hiệu chẳng mấy chốc nữa Mạch Trúc sẽ chết phải không?
Trái tim của hắn ta chợt đau nhói.
Mạch Trúc ăn xong thì đột nhiên quay mặt nhìn trái nhìn phải.
Hắn ta nhìn một hồi cũng không thấy mỹ nhân áo đỏ kia đâu.
Hắn ta nhất thời nóng nảy, kéo tay áo Mạch Ly, hỏi: “Đại ca, mỹ nhân áo đỏ kia đâu rồi, nàng đã đi đâu, đệ muốn gặp nàng ấy.”
“Mỹ nhân áo đỏ nào vậy, sao ta không biết gì hết?”
“Chính là người mà Vương gia đã phái đến để trị thương cho đệ, một cô nương cực kì xinh đẹp, đôi mắt to tròn, da trắng tựa tiên nữ, nàng nói nàng là đại phu, nàng còn đút thuốc cho đệ uống nữa, giúp đệ rút mũi tên ra, rửa sạch vết thương để tránh bị nhiễm trùng, sau đó còn băng bó vệt thương rất cẩn thận cho đệ, nàng đâu rồi?” Mạch Trúc lo lắng nhớ lại.
Mạch Ly sửng sốt, Vương thái y và những người khác cũng ngẩn người theo.
“Người tới giúp ngươi chữa vết thương hôm nay từ đầu tới cuối chỉ có một vị đại phu là ta, làm gì có mỹ nhân áo đỏ nào, tiểu tử thối, ngươi chớ có nói linh tinh, lão phu là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất không phải nữ nhân.” Vương thái y tức giận đến trừng mắt.
Mạch Trúc nhìn về phía ông ta bằng một ánh mắt ghét bỏ: “Ta đã nói người đó không phải là ông, rõ ràng đó là một đại mỹ nhân.”
Lúc trước tuy hắn ta hôn mê nhưng ý thức thì vẫn còn rất tỉnh táo.
Hắn ta biết miệng của Vương thái y này rất độc, không nói ra được lời nào tử tế, bảo hắn không còn sống được bao lâu nữa, lúc đó hắn cũng từng nghĩ sẽ buông bỏ mọi chuyện, không cố gắng sống tiếp nữa.
May mà có mỹ nhân áo đỏ cứu hắn, cho hắn lòng tin, khiến hắn tỉnh lại một lần nữa, đó chính là lí do tại sao giờ hắn như vậy.
Mạch Ly thầm nghĩ trong đầu một chút, đột nhiên hắn không thể tin được mà nhìn về phía Mạch Trúc: “Đệ nói là mỹ nhân áo đỏ, không phải là Vương phi nương nương chứ?”
“Vương phi nương nương?” Mạch Trúc sửng sốt.
Làm sao có thể cơ chứ, tiên nữ kia sao lại có thể là Vương phi nương nương tính khí nóng nảy cho được?
Mạch Ly nhớ tới trước đây Vương phi nương nương từng nói với hắn, nàng nói có thể trị được vết thương của Mạch Trúc.
Lúc đó hắn còn không tin, đuổi nàng đi.
Sau đó, lúc bọn họ xông vào, phát hiện Vương phi đang cầm một thanh đao, lén lút đứng ở bên trong làm gì đó.
Bọn họ còn cho rằng Vương phi tới ám sát Mạch Trúc, lúc ấy Phượng Nhi cũng có thanh minh giúp nàng, nói rằng Vương phi vào cứu người.
Hắn đột nhiên nhìn về phía Mạch Trúc: “Trước tiên để ta xem qua vết thương của đệ một chút.”
Nói xong, hắn vén một ống quần của Mạch Trúc lên, liền nhìn thấy vết thương ở trên đùi trái của hắn ta đã được quấn một lớp vải xô thật chặt, chỗ chính giữa tấm vải đó còn có một chút máu đỏ thấm ra, vết thương này thực sự đã được xử lí qua rồi.
“Mũi tên sắt găm vào chỗ này đâu rồi?” Mạch Ly hỏi.
“Mỹ nhân đó rút ra rồi.” Mạch Trúc nói đến đây, đột nhiên mò thấy ở dưới gối có một đồ vật gì đó khá thô giáp, hắn nhanh chóng lấy ra.
Hắn nhìn thấy đồ vật kia được bọc bởi một tấm vải, hắn vội vàng mở nó ra, ngay lập tức đầu mũi tên sắt xuất hiện.
“Đây rồi, đây chính là đầu mũi tên sắt, chính là mỹ nhân ấy đã rút ra giúp ta, nàng còn giúp ta đặt ở dưới gối nữa.” Giọng của Mạch Trúc lúc này dâng lên một niềm xúc động như vừa mất đi và tìm lại được một thứ gì đó quý giá.
“Thật sự là Vương phi nương nương đã cứu đệ sao?” Mạch Ly nói xong, sắc mặt chợt trở nên nỏng nảy.
Mạch Ly biết Vương gia đang đi tìm Vương phi gây phiền toái, mà Vương gia lại hung ác như thế, nói không chừng Vương phi lành ít dữ nhiều.
Nghĩ tới đây, hắn ta lập tức chạy ra bên ngoài, bước chân hướng về phía phòng chứa củi.
Trong phòng chứa củi.
Lúc này, Phượng Nhi đang ôm thật chặt Vân Cẩm Nguyệt trong lòng, nhìn cây roi trong tay tên sắc lang Sở Minh Khiêm mà lòng run sợ.
Chương 42: Là Vương phi nương nương đã cứu người
“Vương gia, nương nương nhà nô tì chỉ là một cô nương yếu đuối, nàng không biết gì hết, có muốn đánh thì Vương gia hãy đánh nô tì đi, cầu xin người buông tha cho nương nương.” Hai mắt Phượng Nhi đẫm lệ cầu xin hắn.
Sở Minh Khiêm căn dặn tâm phúc của mình: “Người mau tiến lên kéo con tiện tì này ra.”
Nhóm thủ hạ thân cận nghe xong thì đồng loạt tiến lên, họ xách Phượng Nhi lên giống như xách một con gà.
Vậy là không còn ai che chắn cho Vân Cẩm Nguyệt nữa rồi.
Vân Cẩm Nguyệt nói: “Tên Vương gia xấu xa, ngươi muốn đánh thì đánh đi, tốt nhất là đánh chết ta luôn đi, chờ đến khi ta xuống dưới âm tào địa phủ rồi, ta sẽ cáo tội của ngươi với Diêm Vương, để Diêm Vương lấy mạng của ngươi luôn!”
“Miệng lưỡi bén nhọn như vậy sao? Thật sự cần dạy dỗ lại rồi!” Sở Minh Khiêm lạnh giọng nói, chiếc roi đen nhắm ngay vào khuôn mặt trắng như tuyết của Vân Cẩm Nguyệt, bóng đen to lớn của hắn chợt bao phủ lấy toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của Vân Cẩm Nguyệt.
Vân Cẩm Nguyệt cam chịu nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh chờ chiếc roi da được quất xuống.
Đúng lúc này, một bóng đen cấp tốc lao tới: “Vương gia tha mạng, Mạch Trúc đã tỉnh rồi, đệ ấy nói là Vương phi đã cứu đệ ấy.”
Lúc này, roi da của Sở Minh Khiêm chỉ còn cách mặt Vân Nhược Nguyệt đúng một milimet nữa thôi, đột nhiên hắn dùng sức giật lại cây roi.
Lúc hắn thu hồi roi da, theo quán tính của lực đàn hồi, roi da nặng nề quất lên trên người hắn một cái khiến hắn phát ra một tiếng kêu khe khẽ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Minh Khiêm thu hồi roi ra, hỏi Mạch Ly.
“Bẩm vương gia, lúc người rời đi thì Mạch Trúc tỉnh lại, tinh thần đệ ấy còn rất tốt, húp cháo rất ngon. Đệ ấy còn nói người cứu mình chính là Vương phi, là Vương phi đã giúp đệ ấy lấy mũi tên sắt ra, rồi còn loại bỏ mủ đang sưng tấy trên đùi đệ ấy nữa, sau đó bôi thuốc, băng bó chân cho đệ ấy, sau những việc đó, tình trạng của đệ ấy đã chuyển biến tốt lên.”
Mạch Ly nói đến đây nhưng vẫn không thể tin được chuyện này là do Vương phi làm.
Hắn ta quét mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt, phát hiện bộ dáng nàng vẫn như trước, vẫn khiến người ta chán ghét, thế nhưng nội tâm hắn giờ phút này lại xuất hiện cảm giác hổ thẹn, không dám nhìn thẳng vào mắt Vương phi.
Mạch Ly và Mạch Trúc đều là người chín chắn, không giống với người sẽ đi nói dối, Sở Minh Khiêm không khỏi liếc mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt, khó tin nói: “Chỉ một mình nàng ta sao? Bản vương không tin nàng ta là người am hiểu y thuật, bản vương sẽ đi xác nhận lại với Mạch Trúc rồi tính tiếp.”
“Vương gia, có thể đưa Vương phi đi cùng được không?” Mạch Ly nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt, kiệt quệ của Vương phi, dường như lúc nào nàng cũng có thể ngất ra đấy, hắn ta có chút không đành lòng.
“Đưa nàng tới Thanh Trúc Viên, bản vương phải xem xem rốt cuộc là nữ nhân này cứu hay hại Mạch Trúc.”
Mạch Ly vừa nghe thế xong thì thầm vui mừng trong bụng.
Ý của Vương gia là, Vương gia đồng ý thả Vương phi ra rồi.
Hắn ta nhanh chóng sai mấy tên thị vệ đưa Vương phi ra khỏi căn phòng mục nát này, vừa rồi Vân Cẩm Nguyệt đã trúng một roi của Sở Minh Khiêm, bây giờ lưng nàng cảm thấy rất đau rát, hơn nữa miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu khiến nàng đau đến mức không thể đứng vững.
Phượng Nhi thấy thế liền nhanh chóng chạy qua dìu nàng.
Trong lúc được mọi đưa đến Thanh Trúc Viên, Vân Cẩm Nguyệt len lén đút hai viên thuốc tiêu viêm vào miệng, để cho vết thương bớt sưng, từ đó ngăn chặn việc bị nhiễm trùng.
Rất nhanh, Sở Minh Khiêm đã đến Thanh Trúc Viên.
Hắn vừa vào phòng đã nhìn thấy Mạch Trúc tỉnh lại, còn đang nghiêng người dựa vào giường uống nước.
Mạch Trúc đang uống nước, nhìn thấy Vương gia đến, chợt sợ hãi đến mức ho khan vài cái: “Thuộc hạ tham kiến Vương gia…”
“Ngươi đừng động đậy, để bản vương nhìn qua vết thương của ngươi một chút.” Sở Minh Khiêm đi tới, vén ống quần Mạch Trúc lên.
Hắn nhìn thấy phần đùi của Mạch Trúc được băng bó bằng một tấm vải xô, trên bàn có có đầu mũi tên sắt, có chút không tin được vào mắt mình.
Đây là mũi tên sắt mà lần đó Mạch Trúc bị ám sát, không nghĩ tới, Vân Cẩm Nguyệt thực sự đã đem mũi tên này lấy ra.
Lúc này, Mạch Ly cũng dẫn Vân Cẩm Nguyệt vào.
Vừa nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt, Mạch Trúc nhất thời xúc động, hắn mừng rỡ vô cùng, vẫy tay với nàng, “Mỹ nhân, cuối cùng nàng cũng xuất hiện, ta chờ nàng lâu lắm rồi, nàng đã đi đâu vậy?”
“Mỹ nhân?” Sở Minh Khiêm không vui nheo mắt lại.
“Mạch Trúc, đệ nhìn kĩ lại đi, đây là Vương phi nương nương.” Mạch Trúc chứng kiến bộ dạng si tình của đệ đệ mình, không nhịn được mà đưa tay vuốt trán.