Nói cách khác, Vân Cẩm Nguyệt có cơ hội gần quan được ban lộc rồi!
“Vương gia nói, nếu như Vương phi trị không khỏi bệnh cho Mạch Trúc thì sẽ nghiêm phạt nàng ta?” Nam Cung Nhu lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy, Vương gia căm hận Vương phi như thế, theo như tính khí của ngài ấy, nhất định là sẽ gϊếŧ chết nàng ta nếu nàng ta không chữa khỏi cho Mạch Trúc.”
Nam Cung Nhu liếc mắt nhìn Đàm nhi: “Không được nói bậy, Vương phi là chính thê của Vương gia, làm sao ngài ấy có thể đối xử với nàng ta như vậy được.”
“Người Vương gia yêu là phu nhân, nếu không phải Vương phi chắn ngang thì nào có chuyện nàng ta lên làm Vương phi của Ly phủ? Theo như nô tỳ thấy, Vương gia sớm muộn gì cũng sẽ phế nàng ta, đưa người lên làm chính phi.” Đàm nhi lạnh lùng nói.
“Đàm nhi, đừng nói tỷ tỷ như vậy, nàng tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân của Vương phủ.” Nam Cung Nhu khẽ quát Đàm nhi.
“Phu nhân, người thực sự quá thiện lương rồi, mọi người đều có thể nhảy lên đầu người đó, vậy mà người còn nói giúp cho nàng ta.
Nếu để cho Vương phi an toàn bành trướng thế lực thì địa vị của phu nhân sẽ gặp nguy cơ rồi.” Đàm nhi lo lắng nói. miễn phí
“Sẽ không đâu, ta tin tưởng trái tim của Vương gia, ngài ấy sẽ không để cho người nào bắt nạt ta đâu. Với lại tỷ tỷ cũng không phải là người như thế.”
Đàm nhi nhìn thấy phu nhân nhà mình rộng lượng như vậy thì dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép mà nhìn nàng, xoay người lui ra ngoài.
…
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt của Vân Cẩm Nguyệt, nàng mơ mơ màng màng mở mắt rồi ngồi dậy.
Nàng cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, còn mắt thì hoa hết cả lên, nàng khó chịu ôm đầu, đồng thời chuyện tối ngày hôm qua như bão lũ, ào ạt ùa về.
Nàng nhớ tới việc bản thân ném giày vào người Sở Minh Khiêm, còn mắng hắn trước mặt đám nha hoàn.
Bình thường nàng không có lá gan này nhưng tối qua say quá nên không còn biết gì nữa, hành sự lỗ mãng rồi.
May mà nam nhân này không cho người giết nàng, nếu không cái mạng nhỏ này của nàng khó mà giữ được.
Nàng nhanh chóng đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, liếc nhìn bản thân trong gương, chiếc cằm tinh xảo như bạch ngọc chợt xuất hiện một dấu xanh tím, vừa nhìn đã biết là do Sở Minh Khiêm làm ra.
Nam nhân này thật là không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả.
Không phải, là hắn đối xử với nàng thì vô cùng thô bạo, còn với Nam Cung Nhu thì vô cùng dịu dàng.
Nàng lấy từ trong hệ thống ra một chút thuốc tiêu máu bầm, xoa lên cằm, xong thì mới chuẩn bị rửa mặt chải đầu.
…
Mấy ngày nay Vân Cẩm Nguyệt vẫn đang nghỉ ngơi, cố gắng để vết thương của bản thân mau chóng hồi phục.
Thuốc nàng dùng tất cả đều là loại tốt nhất, cho nên vết thương trên lưng khôi phục rất nhanh, những vết lằn do roi gây ra cũng chỉ còn lại vệt mờ mờ.
Đợi nàng dùng thêm thuốc trị sẹo thì coi như vết thương đó hoàn toàn không có gì đáng ngại nữa rồi.
Đồng thời, vết thương của Mạch Trúc khôi phục cũng càng ngày càng tốt, Vân Cẩm Nguyệt mỗi ngày đều thay thuốc và đút thuốc cho hắn ta.
Năm ngày sau, vết thương của hắn ta bắt đầu kết vảy, miệng vết thương cũng đã khép lại, tinh thần của hắn cũng càng ngày càng tốt, lượng thức ăn ăn vào càng ngày càng nhiều, Mạch Ly thấy vậy không khỏi xúc động đến mức nước mắt quanh mi.
Vương phi nương nương thật lợi hại, nàng đã cứu Mạch Trúc, thực sự là ân nhân cứu mạng của Mạch gia.
Nhưng đêm hôm ấy, lúc Vân Cẩm Nguyệt đang đọc sách, Trương ma ma đột nhiên dẫn theo vài tên nô bộc hung ác chạt tới, chỉ tay về phía nàng quát lớn: “Vương phi nương nương, Mạch Trúc sắp chết rồi, vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ mà ngồi đây đọc sách, Vương gia nói, bệnh tình của Mạch Trúc chuyển biến xấu đi, lại rơi vào hôn mê, ngươi không chưa khỏi được cho hắn, sai não lô tới bắt ngươi!”
Vân Cẩm Nguyệt cả kinh, quyển sách trên tay cũng theo đó mà rơi rơi xuống đất.
Nàng lạnh giọng hỏi: “Mạch Trúc rõ ràng sắp khỏi hẳn rồi, sao giờ đột nhiên lại chuyển biến xấu đi?”
“Ngươi đi hỏi Vương gia sẽ rõ, hôm nay Mạch Trúc thổ huyết cả đêm, còn phát sốt, khó thở, vết thương cũng kết mủ trở lại, lâm vào hôn mê sâu, rốt cuộc ngươi đã cho hắn uống thuốc gì, vết thương vết thương của hắn tại sao lại chuyển biến xấu đi?” Trương ma ma trách cứ.
Chương 50: Sao lại hôn mê như thế được?
Vân Cẩm Nguyệt không để ý tới Trương ma ma, nàng xoay người xuống giường, lấy tui đeo ở trên bàn, dẫn theo Thu nhi tới Thanh Trúc Viên.
Đi tới Thanh Trúc Viên, bên trong truyền ra vài tiếng khóc thút thít của đám nha hoàn, còn có giọng nói tức giận của Mạch Ly, “Khóc cái gì mà khóc, Mạch Trúc còn chưa chết đâu!”
Vân Cẩm Nguyệt nhanh chóng đi vào, vừa mới bước chân vào cửa, nàng đã ngửi thấy một mùi hương kì lạ, giống như mùi hoa, lại giống như mùi thuốc, là lạ, rất hiếm thấy.
Nàng có thể ngửi thấy mùi này là bởi vì, vốn dĩ cửa phòng vẫn luôn mở, nay đột nhiên đóng lại khiến hương còn lưu.
Nàng ngẩng đầu một cái, không thấy Mạch Trúc đâu, ngược lại nhìn thấy Sợ Diệp Hàn đang lạnh lùng ngồi đó.
Sở Minh Khiêm mặc một bộ cẩm bào màu xanh đen, áo choàng thêu những họa tiết hình mây, viền chỉ được may bằng kim tuyến, dưới ánh nến trở nên rực rỡ vô cùng, gương mặt âm trầm của hắn chợt biến đổi, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Vân Cẩm Nguyệt, không khác gì đang nhìn kẻ thù cả.
Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vân Cẩm Nguyệt, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, giống như ác ma tới từ địa ngục: “Nói, ngươi đã làm gì Mạch Trúc, bệnh tình của hắn tại sao đột nhiên chuyển biến xấu đi?”
“Ta ngoại trừ trị thương cho hắn thì chẳng làm gì cả.” Vân Cẩm Nguyệt nói xong, định đi lên trước xem bệnh tình cho Mạch Trúc, lại bị Sở Minh Khiêm ngăn cản.
“Có Vương thái y ở đây, không cần đến ngươi, Mạch Trúc biến thành như vậy, bản vương muốn ngươi cho ta một lời giải thích!”
“Ta còn chưa được xem vết thương của hắn, làm sao biết hắn bị gì được? Thuốc của ta dùng chắc chắn không có vấn đề, nếu không phải xảy ra sự cố nào đó ngoài ý muốn thì chắc chắn hắn sẽ không hôn mê.” Vân Cẩm Nguyệt căm phẫn nói.
Lúc này, Vương thái y với vẻ mặt tức giận đi tới, hắn chỉ vào Vân Cẩm Nguyệt nói: “Vương phi nương nương, người có thể cho ta xem thuốc mà người cho Mạch Trúc dùng không?”
“Ngươi xem cũng không hiểu.” Vân Cẩm Nguyệt xoay người, nhìn về phía Sở Minh Khiêm: “Vương gia, Mạch Trúc là ta chữa trị, hiện tại hắn thành ra như thế, ngươi thả ta ra đi, để ta xem tình huống của hắn một chút.”
Vương thái y nói chen vào: “Vương phi nương nương, lão phu hoài nghi người căn bản không hiểu y thuật, trước đó người mạnh mẽ rút đầu mũi tên sắt ra cho Mạch Trúc, đó là hành động trị liệu qua quýt, người đã làm tổn thương tới thân thể hắn, mặc dù lúc đó hắn có thể tỉnh lại, nhưng đó chính là hồi quang phản chiếu, giờ hồi quang phản chiếu kết thúc rồi, bệnh tình của hắn càng trở nên nặng nề hơn, người là lang băm hại người!”
“Ngươi nói bậy, thuốc ta cho hắn dùng là loại thuốc tốt nhất, làm sao mà hồi quang phản chiếu được.” Vân Cẩm Nguyệt không muốn cùng tên Vương thái y này tranh cãi.
Nàng xoay người, ánh mắt chờ mong nhìn Sở Minh Khiêm: “Ngươi có muốn cứu mạng Mạch Trúc không? Nếu muốn thì để ta đi vào, còn nếu không, hắn mà có mệnh hệ gì, ngươi sẽ phải hối hận!”
Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Minh Khiêm liếc nhìn Vân Cẩm Nguyệt, trong mắt tràn đầy sự tức giận cùng chán ghét: “Bản vương sẽ cho ngươi một cơ hội, bản vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm ra vẻ, bản vương sẽ lấy mạng của ngươi!”
Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, không trả lời, nhanh chóng đi tới trước giường của Mạch Trúc.
Nàng đi tới liền nhìn thấy Mạch Trúc đang nằm hôn mê.
Nàng nhanh chóng mở mí mắt của Mạch Trúc lên, quan sát tình hình của hắn, lại lấy ống nghe từ trong hệ thống trị liệu ra, nghe nhịp tim của Mạch Trúc.
Mọi người thấy nàng dùng một dụng cụ kì quái, khuôn mặt đều trở nên nghi hoặc.
Vân Cẩm Nguyệt bắt đầu kiểm tra tai, mắt, mũi, miệng của Mạch Trúc, phát hiện những chỗ này đều biến thành màu đen, nàng lại xem vết thương của hắn, phát hiện vết thương kia lại mưng mủ rồi, chảy ra rất nhiều huyết tương.
Ngày hôm qua vẫn tốt, vậy mà sang đến hôm nay lại như vậy, theo kinh nghiệm của nàng, Mạch Trúc trúng độc rồi.
Nàng đứng dậy, ánh mắt quét về phía Mạch Ly, “Mắt, mũi, tai, miệng của Mạch Trúc đều đen, hắn trúng độc rồi.”