• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Bị dọa đến mức sinh ra bóng ma

Vân Cẩm Nguyệt muốn phản kháng nhưng lại nhận ra mình không thể nhúc nhích, nàng tức giận cắn răng: "Sở Minh Khiêm, đồ cẩu vương gia nhà ngươi, ta là vương phi của ngươi đấy! Ngươi gọi ta đến làm nha hoàn thông phòng, rồi còn nhục nhã ta hết lần này tới lần khác, ngươi có tư cách gì mà đánh ta?"

"Bổn vương không muốn dông dài với ngươi, người đâu, kéo nàng ta ra ngoài, đánh hai mươi roi cho ta!" Đây là lần đầu tiên Sở Minh Khiêm bộc phát lửa giận lớn như thế.

Trước đây Vân Cẩm Nguyệt có dây dưa thế nào, hắn đều không đánh nàng một cái. Giờ đây hắn không thể nhịn được nữa, hắn vô cùng hận nữ nhân này, hận đến mức nằm mơ cũng muốn xiên chết đối phương, sở dĩ giữ lại một mạng là vì muốn chậm rãi dày vò nàng thôi.

Bây giờ nàng dám phá hoại đêm động phòng của hắn, hắn nhất định phải dạy dỗ nàng một trận nên hồn.

Thấy nhiều thị vệ ùa vào như thế, Nam Cung Nhu vội vã chui vào lòng Sở Minh Kiêu, nước mắt tuôn rơi không dứt, xấu hổ muốn đập đầu chết quách cho xong: "Vương gia, chàng mau kêu bọn họ ra ngoài đi, ta sợ, ta sợ lắm."

"Nhu Nhi, đừng sợ." Nhìn nữ nhân mình yêu bị hù dọa, sắc mặt Sở Minh Kiêu càng thêm khó coi, trông dáng vẻ như giông tố sắp ùa về: "Mạch Ly, ngươi tự mình giám sát, kéo xuống!"

"Vâng, vương gia." Mạch Ly lạnh lùng đáp, ra lệnh cho thị vệ áp giải Vân Cẩm Nguyệt ra ngoài.

Vân Cẩm Nguyệt không ngờ đám người cổ đại nói đánh là đánh, nàng tức giận cắn chặt hàm răng, nơi này đúng là xã hội ăn thịt người.

Nàng oán hận trừng Sở Minh Kiêu, cất giọng rét buốt: "Cẩu vương gia, có bản lĩnh thì đánh chết ta đi, đánh không chết, ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!"

Đáng tiếc, Sở Minh Kiêu không thể nghe thấy giọng nàng, bởi vì Mạch Ly đã khép cửa phòng tân hôn lại rồi.

Trong hỉ phòng, Nam Cung Nhu điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Minh Kiêu: "Vương gia, chàng đừng đánh tỷ tỷ được không? Thật ra tỷ ấy cũng là người đáng thương."

"Nàng không cần nói đỡ cho nàng ta, bổn vương muốn tự mình giám sát, tốt nhất là đánh gãy hai chân nàng ta luôn." Nói xong, Sở Minh Kiêu định xuống giường.

Nam Cung Nhu thấy thế vội ôm lấy hắn từ phía sau: "Khiêm, chúng ta vẫn chưa động phòng, chàng đừng đi mà, có được không?"

Nàng ta sợ Sở Minh Kiêu không động phòng với mình, đi xem Vân Cẩm Nguyệt bị đánh sẽ mềm lòng rồi tha thứ cho nữ nhân kia.

Vậy nên, nàng ta nhất định phải giữ hắn lại.

Bóng lưng Sở Minh Kiêu khẽ khựng lại, hắn xoay người, ôm chầm lấy Nam Cung Nhu: "Nàng yên tâm, bổn vương không đi, bổn vương ở đây với nàng."

"Khiêm, ta yêu chàng." Dứt lời, Nam Cung Nhu nhắm mắt, xúc động hôn lên môi Sở Minh Kiêu, đồng thời bàn tay nhỏ lại thẹ thẹ cởi áo ngoài của hắn xuống, muốn làm tiếp chuyện vừa nãy.

Thế nhưng khi tay Nam Cung Nhu chạm vào cơ thể Sở Minh Kiêu, cả người hắn bỗng cứng đờ, trong đầu hiện lên khuôn mặt phóng đại của Vân Cẩm Nguyệt và những lá cờ nhuốm máu kia, dường như trên mặt cờ còn thấp thoáng hồn phách của các tướng sĩ.

Tâm hắn lập tức chìm xuống.

Hắn cũng phát hiện vậy mà bản thân lại chẳng có chút hứng thú với chuyện phòng the, mỗi khi hắn chạm vào Nam Cung Nhu là gương mặt của Vân Cẩm Nguyệt lại hiện lên trước mắt, hình ảnh đó vô cùng đáng sợ.

"Nhu Nhi, tối nay bổn vương không có tâm trạng, để hôm khác nhé." Sở Minh Kiêu nói xong thì đẩy Nam Cung Nhu ra, lạnh lùng xuống giường, mặc thêm áo choàng, an ủi nàng ta mấy câu rồi đi thẳng ra ngoài.

Nam Cung Nhu ngỡ ngàng không dám tin vào mắt mình, đây là đêm động phòng hoa chúc của nàng ta đó, Sở Minh Kiêu lại cứ thế bỏ nàng ta mà đi mất!

Nàng ta tức giận đập mạnh xuống ván giường, hai con ngươi vằn vện tia máu: "Tiện nhân, lại là ngươi!"

Con tiện nhân Vân Cẩm Nguyệt kia lại phá hủy chuyện tốt của nàng ta, Nam Cung Nhu hung ác nghiến răng, hận không thể cào nát gương mặt tuyệt trần kia.

Rõ ràng Sở Minh Kiêu rất yêu nàng ta, chỉ vì Vân Cẩm Nguyệt quấy rối mà hắn lạnh lùng với nàng ta, thậm chí còn không chịu viên phòng, nàng ta tức đến mức sắp nổ phổi luôn rồi.
Chương 22: Hai mươi roi

Bên ngoài Phi Nguyệt Các, Mạch Ly sai người kéo Vân Cẩm Nguyệt ra ngoài.

Mấy tên thị vệ kéo nàng vào trong viện rồi trói chặt tay chân nàng lên ghế dài, sau đó bọn họ lấy roi sói dùng khi hành quân đánh giặc ra, bắt đầu đánh Vân Cẩm Nguyệt.

"Chát!" Một roi vừa đánh xuống, toàn thân Vân Cẩm Nguyệt co lại, da thịt nứt toạc làm nàng phải hét lên vì đau đớn.

"Các ngươi không được đánh ta, ta là vương phi, các ngươi còn không mau dừng tay?" Vân Cẩm Nguyệt nhăn mày vì đau, nàng cảm thấy phía sau lưng nóng rát giống như bị lửa đốt.

Mạch Ly lạnh lùng nhìn nàng: "Vương phi đã làm phu nhân hoảng sợ, đây là mệnh lệnh của vương gia, thuộc hạ không thể cãi lời vương gia được, đánh tiếp đi."

Nghe được mệnh lệnh của Mạch Ly, bọn thị vệ cũng mặc kệ người nằm trên ghế là vương phi, bọn họ vung rồi, từng roi từng rồi đánh lên người nàng.

"Mạch Ly, thù này ta nhớ kỹ, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ trả thù ngươi, a..." Vân Cẩm Nguyệt còn chưa nói xong, cảm giác đau đớn như bị khoét tìm đã ập tới.

Từng roi từng roi đánh mạnh vào lưng, đùi và mông nàng, mỗi roi đều vô cùng mạnh làm cho máu thịt lẫn lộn, vết thương chồng chất, bất kỳ ai nhìn thấy những vệt máu trên lưng nàng cũng sẽ sợ hãi.

Đau quá!

Từ trước đến nay Vân Cẩm Nguyệt chưa từng bị ai đánh, nàng đau tới mức hàm răng run cầm cập, cuối cùng nàng cắn rách môi và phun ra một ngụm máu tươi. Cảm giác đau đớn tận xương tủy làm nàng muốn cắn lưỡi tự sát chết cho rồi, bây giờ nàng chẳng còn chút sức nào để phản kháng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hai mươi roi này cũng đánh xong. Mấy tên thị vệ cung kính lùi về phía sau và thu roi lại.

"Vương phi nương nương, đắc tội." Mạch Ly cũng không đành lòng khi nhìn tình cảnh này, thật sự quá máu me.

Nhưng phụ thân của vương phi lại là kẻ thù giết chết phụ thân của vương gia, bởi vậy hắn ta cảm thấy chỉ đánh nàng hai mươi roi như vậy đã là phạt nhẹ rồi. Có điều, dáng vẻ thở thoi thóp của vương phi ngay lúc này đúng là rất tội nghiệp, hắn ta không đành lòng xem tiếp, chỉ có thể lạnh lùng quay đầu sang hướng khác.

"Đánh xong rồi?" Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên cách đó không xa.

Mạch Ly lập tức dẫn đám thị về đi về phía nam nhân và bẩm báo: "Bẩm vương gia, đã đánh xong, vừa đủ hai mươi roi."

"Nàng ta chết chưa?" Sở Minh Khiêm chắp tay sau lưng, thân hình cao lớn như ngọn núi, hắn lạnh lùng bước tới gần Vân Cẩm Nguyệt.

Vân Cẩm Nguyệt híp mắt, mơ màng nhìn thấy một bóng đen to lớn đổ lên người nàng. Vân Cẩm Nguyệt cắn răng ngẩng đầu lên, gắng gượng nói: "Nhờ phúc của ngươi nên ta vẫn chưa chết!"

Sở Minh Khiêm, nàng nhất định sẽ trả lại mối thù ngày hôm nay!

Nàng không chỉ báo thù mà còn bắt hắn phải trả giá gấp mười, gấp trăm lần!

Tới bây giờ nàng mới biết, cuộc sống ở cổ đại không hề vui sướng như trong tivi mà nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi.

Người ta xuyên thành vương phi thì ăn ngon uống tốt, kẻ hầu người hạ, còn có một người chồng tốt nuông chiều.

Còn nàng thì quá thảm, vừa xuyên tới đã bị đánh bằng roi.

"Đến bây giờ còn bướng bỉnh như vậy, Vân Cẩm Nguyệt, ngươi lợi hại hơn tưởng tượng của bổn vương đấy!" Sở Minh Khiêm bước tới phía trước, nắm chặt cằm của Vân Cẩm Nguyệt, hắn dùng lực mạnh đến nỗi suýt nữa đã bóp nát cằm nàng.

Gương mặt này sau khi thay đổi đúng là đẹp hơn nhiều, cũng rất quyến rũ. Nhưng rất đáng tiếc, hắn chỉ muốn hủy hoại nàng mà thôi.

Vân Cẩm Nguyệt kêu đau, nhưng nàng vẫn kiên cường ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Sở Minh Khiêm không chớp mắt, tỏ vẻ bản thân chẳng sợ gì cả: "Cám ơn vương gia đã khen!"

"Đừng nghĩ rằng bản thân trở nên xinh đẹp thì muốn làm gì ở vương phủ cũng được, sao mặt ngươi lại đẹp lên?" Giọng nói trầm thấp của Sở Minh Khiêm lộ rõ sự lạnh lẽo.
Chương 23: Sống chết có số

Trong mắt Vân Cẩm Nguyệt đầy sự mỉa mai: "Chẳng phải vương gia không thèm quan tâm đến ta sao? Vậy thì gương mặt ta ra sao có liên quan gì với ngươi chứ?"

Thấy Vân Cẩm Nguyệt châm chọc mình, Sở Minh Khiêm lập tức nổi giận, ánh mắt của nàng giống như đang cười nhạo hắn vậy.

Hắn tăng thêm sức mạnh, giống như muốn tháo cằm của nàng ra, lửa giận nhanh chóng bùng lên trong mắt hắn: "Đừng tưởng ngươi trở nên xinh đẹp là sẽ quyến rũ được ta, trong lòng bổn vương, ngươi còn không bằng một ngón tay của Nhu Nhi. Bổn vương chỉ tò mò sao gương mặt của ngươi lại trở thành thế này? Ngươi có phải là Vân Cẩm Nguyệt hay không?"

"Tất nhiên ta là Vân Cẩm Nguyệt rồi, về phần độc tố trên mặt ta, ta đã dùng thuốc mang từ nhà mẹ đẻ đến để chữa lành, ngay cả chuyện này vương gia cũng không cho phép à?" Chắc chắn Vân Cẩm Nguyệt sẽ không để lộ bí mật bản thân có hệ thống không gian.

Bởi vậy, nàng chỉ có thể dùng nhà mẹ đẻ làm lá chắn để đánh lạc hướng Sở Minh Khiêm.

"Thuốc của nhà mẹ đẻ ngươi? Thuốc gì? Đưa cho bổn vương xem."

"Giải độc đan, trong phòng ta vẫn còn thuốc. Trước đây, khi còn ở nhà mẹ đẻ, phụ thân và mẫu thân vẫn luôn dùng giải độc đan chữa trị cho ta. Ban đầu, cả người ta đều có độc tố nhưng sau khi sử dụng giải độc đan, lượng độc tố trong cơ thể ta đã được giải trừ hơn phân nửa. Tối hôm qua, ta đã dùng một lượng lớn thuốc trong một lần nên tất cả độc tố trên mặt đều bị loại bỏ. Nếu vương gia không tin có thể sai người đến nhà mẹ đẻ của ta dò hỏi."

Sở Minh Khiêm cười lạnh: "Loại giải độc đan này đúng là thần kỳ, trước đây mặt ngươi không thể trị hết, vậy mà bây giờ có thể khỏi hẳn chỉ trong một đêm."

"Đúng vậy, ta cũng không ngờ nó thần kỳ như thế, vương gia có muốn thử một lần không?" Vân Cẩm Nguyệt cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn trên người, đôi mắt đong đầy ý cười quyến rũ nhìn về phía Sở Minh Khiêm.

Cho dù nàng có đua tới mức chết đi sống lại thì cũng sẽ không để lộ dáng vẻ đau khổ, lại càng không chịu thua trước mặt hắn.

Huống chi, nam nhân này rất hận nàng, cho dù nàng có nhún nhường trước mặt hắn thì hắn cũng không buông tha cho nàng, nàng sẽ không tự rước lấy nhục đâu.

So với việc tự hạ nhục mình, chi bằng nàng cứ đấu với hắn một trận xem sao.

"Cút!" Sở Minh Khiêm bực tức đẩy mặt Vân Cẩm Nguyệt ra: "Đừng có nhìn bổn vương bằng ánh mắt đó, bổn vương không có chút hứng thú nào với ngươi cả."

Nữ nhân này sắp chết đến nơi mà còn dám nháy mắt quyến rũ hắn, đúng là tính xấu không đổi.

"Vương gia nghĩ nhiều rồi, ngươi không hứng thú với ta, lẽ nào ta lại thích ngươi hay sao? Trong lòng ngươi chán ghét ta bao nhiêu thì ta cũng ghét ngươi bấy nhiêu, hai chúng ta đều như nhau thôi." Vân Cẩm Nguyệt cười nhạt, tình ý trong mắt dần biết mất.

Sở Minh Khiêm giật mình, rốt cuộc nữ nhân này bị sao thế?

Trước đây nàng không như vậy, lúc trước nàng vừa hèn nhát lại yếu đuối, chỉ cần nhìn thấy hắn là nàng đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, y hệt như một chú nai con bị giật mình. Còn bây giờ, dường như Vân Cẩm Nguyệt chẳng còn quan tâm gì đến hắn nữa.

"Đừng có chơi trò làm nền một cặp với bổn vương, ta mong ngươi nói lời thì giữ lời, sau này đừng bao giờ đến dây dưa với bổn vương nữa." Nói xong, Sở Minh Khiêm không thèm để ý tới Vân Cẩm Nguyệt mà lập tức xoay người bỏ đi.

"Vương gia cũng... đừng đến làm phiền ta." Vân Cẩm Nguyệt kiên cường nói xong câu đó thì rơi vào hôn mê.

Thấy vậy, Mạch Ly nhanh chóng đuổi theo Sở Minh Khiêm: "Vương gia, vương phi hôn mê rồi, có cần mời đại phu đến khám cho nàng ta không?"

Ánh mắt Sở Minh Khiêm loé lên vẻ u ám: "Nàng ta xứng sao? Không cần mời đại phu, cứ mặc kệ sự sống chết của nàng ta đi."

"Hai mươi roi kia thật sự quá mạnh, lỡ như vương phi xảy ra chuyện thì chính là một mạng người. Vả lại, nếu Vân Thanh và Hoàng thượng truy hỏi thì chúng ta biết trả lời thế nào?"

"Vân Thanh không biết dạy dỗ con gái, mặc kệ nữ nhi ông ta làm xằng làm bậy trong phủ của bổn vương, bổn vương không trách tội ông ta không biết dạy con thì thôi, ông ta có tư cách gì truy hỏi bổn vương?"

"Dạ, vậy bây giờ nên giải quyết như thế nào về nương nương?" Mạch Ly hỏi.

"Kéo nàng về Phi Nguyệt Các, sống chết có số, các ngươi không được phép nhúng tay vào."

Mạch Ly nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Sở Minh Khiêm rồi dời mắt, nhìn Vân Cẩm Nguyệt bằng ánh mắt thương hại.

Thật ra vương phi cũng không quá đáng ghét, chỉ là, tại sao nàng là con gái của Vân Thanh chứ!
Chương 24: Tự chữa vết thương

Phi Nguyệt Các.

Vân Cẩm Nguyệt bị vết thương trên người làm đau đến mức phải tỉnh lại.

Vừa tỉnh, nàng đã thấy Phượng Nhi quỳ gối trước mặt mình, khóc thút thít: “Tiểu thư ơi, số của người khổ quá! Tối qua người mới té ao, vật vã lắm mới đỡ được chút, giờ lại bị đánh tới mức như này, hu hu hu...”

"Phượng Nhi..." Vân Cẩm Nguyệt yếu ớt lên tiếng: “Ta khát quá, muốn uống miếng nước...”

"Tiểu thư, người tỉnh rồi ạ? Trời ơi tốt quá rồi, muội rót nước cho người ngay đây.” Phượng Nhi nói xong thì nhanh chân chạy đi rót nước cho Vân Cẩm Nguyệt.

Sau đó, nàng ta đỡ Vân Cẩm Nguyệt dậy, đút nước cho nàng uống.

Uống hết chén nước, Vân Cẩm Nguyệt mới cảm thấy cơ thể mình khá hơn chút.

Vừa rồi ngực nàng căng tức, nhờ chén nước ấm này trong người nàng đỡ hơn nhiều.

Thấy nàng như vậy, Phượng Nhi vừa tức giận vừa đau lòng: “Tiểu thư, sao vương gia có thể đối xử với người vậy chứ? Người là chính phi của hắn cơ mà, hắn lại vì một ả thiếp thất mà đánh người đến mức này. Vừa rồi muội nhờ Trương ma ma đi mời đại phu, Trương ma ma không chịu. Bà ta nói là Vương gia căn dặn, bảo tiểu thư bụng làm dạ chịu sống chết có số, vương phủ không thể mời đại phu cho người. Vương gia làm vậy tức là dứt khoát muốn người chết cho xong mà, người thương hắn như vậy, sao hắn ác thế không biết.”

"À thế à? Ta không cần đại phu đâu Phượng Nhi, chỗ ta có thuốc, muội bôi giúp ta được không?” Sở Minh Khiêm không chịu mời đại phu khám cho nàng, chả sao cả.

Nàng là đại phu đó, tự nàng có thể chữa trị vết thương.

"Tiểu thư, người có thuốc trị thương sao? Người biết trị thế nào ư?” Phượng Nhi lo lắng hỏi han.

"Muội đi múc một thau nước nóng đến trước đã, lát nữa ta sẽ nói cho muội biết, muội cứ yên tâm, ta chữa được.” Vân Cẩm Nguyệt ho khan rồi nói.

Phượng Nhi rưng rưng nước mắt: “Dạ tiểu thư, muội đi ngay đây.”

Đợi Phượng Nhi đi khuất bóng, Vân Cẩm Nguyệt mới tập trung tinh thần, đưa ý thức vào không gian hệ thống.

Nàng lướt quanh một vòng không gian, chọn mấy bình thuốc kháng viêm, cầm máu, Amoxicillin, Cephalosporin, đồng thời lấy thêm ít gạc, băng vải và dược phẩm thường dùng.

Tốt xấu gì cũng phải lấy nhiều loại thuốc ra chút, lỡ gặp chuyện cũng có cái để cấp cứu.

Lấy thuốc xong, nàng nuốt trước vài viên thuốc kháng viêm.

Chỉ trong chốc lát, Phượng Nhi đã mang thau nước nóng về, nàng ta vừa về thì thấy Vân Cẩm Nguyệt bày một đống thuốc kỳ quặc ở đầu giường.

Nàng ta tò mò hỏi: “Tiểu thư, số thuốc này với đống thuốc hồi trước, tất cả đều là người mang từ nhà mẹ tới ạ? Xưa giờ muội chưa thấy bao giờ hết.”

"À số thuốc này là do một thần y tặng cho nương ta, nương ta lén đưa cho ta, tất nhiên muội đâu có biết, ngay cả cha ta còn chẳng biết nữa là. Được rồi, muội rửa vết thương giúp ta đi, rồi dựa theo chỉ dẫn của ta mà bôi thuốc.” Vân Cẩm Nguyệt nói xong thì ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường.

Nàng bị như này cũng chỉ có thể nằm sấp ngủ, không thể nằm thẳng nổi.

"Dạ tiểu thư."

Thế là Vân Cẩm Nguyệt sai Phượng Nhi rửa sạch vết thương cho mình trước, sau đó rắc thuốc cầm máu lên, cầm máu rồi lại tiến hành khử trùng, nhỏ i-ốt với thuốc kháng viêm xong, dùng băng gạc băng lại vết thương hộ nàng.

May thay tất cả vết thương của nàng đều là ngoài da, miệng vết thương không sâu, không cần khử trùng rồi khâu, nếu không còn khó hơn, bởi vì vết thương ở lưng tự tay nàng không khâu được.

Đợi Phượng Nhi xử lý vết thương hộ mình xong xuôi, Vân Cẩm Nguyệt bèn lấy nước, nuốt hai viên Amoxicillin vào, tránh cho vết thương chảy mủ nhiễm trùng.

Xong xuôi hết thảy, Vân Cẩm Nguyệt phát hiện bụng mình kêu vang.

Nàng hỏi Phượng Nhi: "Phượng Nhi, có gì ăn không? Tốt nhất là có canh dinh dưỡng á, vết thương sẽ lành nhanh hơn.”

Sau khi bôi thuốc lên vết thương, nếu muốn nó lành nhanh thì bản thân mình phải tăng cường bổ sung dinh dưỡng, chỉ khi sức đề kháng của cơ thể tăng lên, vết thương mới mau liền lại được.
Chương 25: Giò heo ngon nhất

“Nương nương, xin lỗi, chúng ta không có phòng bếp nhỏ, phòng bếp lớn đã đóng cửa, hơn nữa phòng bếp lớn do Trương ma ma quản lý, bà ta sẽ không làm canh ngao bổ thân thể cho người, hôm nay lúc đi thu dọn tiệc rượu, muội có trộm lấy mấy giò heo về cho nương nương, nương nương có muốn ăn hay không?” Phượng Nhi nói.

“Giò heo?” Vân Cẩm Nguyệt nhíu mày, cô ghét ăn mấy đồ béo ngán như vậy.

Nhưng bây giờ cô bị bệnh nghiêm trọng, thật sự nếu không bổ sung dinh dưỡng, miệng vết thương sẽ tệ hơn.

“Thôi, giò heo cũng được, muội chọn mấy miếng nhỏ cho ta.” Vân Cẩm Nguyệt cố nén cảm giác buồn nôn, nói.

Rất nhanh, Phượng Nhi lấy giò heo nàng ta giấu ra, cầm bát, đưa bát giò heo nóng hổi cho Vân Cẩm Nguyệt: “Nương nương, bát này vẫn chưa có ai ăn, giò heo sạch sẽ, muội đã hâm nóng lại rồi, người nhanh ăn đi.”

Vân Cẩm Nguyệt sửng sốt: “Đây là đồ thừa của tiệc rượu?”

“Vâng, đây là đồ nô tỳ trộm giấu trong lúc thu dọn tiệc rượu, nương nương yên tâm, đám vương tôn quý tộc và các phu nhân quan lại không thích ăn mấy thứ này, bọn họ ghét bỏ giò quá béo, không động vào mấy giò heo này nên nô tỳ mới lấy, người nhanh ăn đi.”

Nghe thấy Phượng Nhi nói vậy, Vân Cẩm Nguyệt mới gật đầu, cô cắn miếng giò, thịt này được hấp hơi nên vô cùng mềm mại, vào miệng là tan, ăn rất ngon.

Tay nghề của đầu bếp vương phủ rất tốt.

Sau khi ăn mấy miếng thịt, nàng phát hiện mình đã rất no nên quyết định không ăn nữa.

Bởi vì hiện tại nàng đang bị thương, không thể ăn quá nhiều giò.

Đúng lúc này, đột nhiên nàng nhìn thấy Phượng nhi nhìn chằm chằm giò trong tay nàng, đứng chảy nước miếng.

Ánh mắt của Phượng Nhi vô cùng khát vọng, hâm mộ, liên tục nuốt nước bọt, thấy vậy, Vân Cẩm Nguyệt có hơi ngạc nhiên: “Phượng Nhi, muội ăn không?”

Phượng Nhi hiểu chuyện lắc đầu: “Nô tỳ không ăn, nô tỳ cũng cất giấu một ít bánh bao, lát nữa nô tỳ sẽ đi ăn.”

“Muội không ăn giò sao?” Vân Cẩm Nguyệt hỏi.

“Nô tỳ không ăn, nương nương bị thương, phải để giò cho nương nương ăn, nô tỳ ăn bánh bao là được.” Phượng Nhi nói.

Vân Cẩm Nguyệt rất cảm động, hốc mắt ươn ướt, nàng đưa giò cho Phượng Nhi: “Muội ăn chút giò, bổ thân thể, nhìn muội gầy quá.”

“Nương nương, nô tỳ không thể ăn, cái này để nương nương bổ thân thể.” Phượng Nhi vội vàng từ chối.

“Không được, muội đang tuổi lớn, nghe ta nói nhanh ăn đi, một mình ta không ăn hết được, nếu muội không ăn giúp, đống giò này để đấy sẽ thối, rất lãng phí.” Vân Cẩm Nguyệt nghiêm túc nói.

Nghe thấy Vân Cẩm Nguyệt nói vậy, Phượng Nhi cảm động chảy nước mắt, trước kia nương nương chưa bao giờ quan tâm nàng ta như vậy, trong mắt người chỉ có vương gia.

Bây giờ lại đưa chân giò ngon nhất cho nàng ta.

Nàng ta cầm giò, liên tục gật đầu: “Cảm ơn nương nương, nô tỳ ăn ngay, khó khăn lắm mới lấy được bát giò này, không thể lãng phí.”

“Nhà mẹ đẻ của ta không cho ta tiền bạc và của hồi môn hả? Sao ngay cả một bữa cơm tử tế chúng ta cũng không ăn nổi.” Vân Cẩm Nguyệt hỏi.

Nếu có bạc, thu mua đầu bếp sẽ không bị đói bụng nữa.

Phượng Nhi ngẩng đầu nói: “Nương nương, người đã quên, bạc mà phu nhân cho người, người đã dùng hết rồi.”

“A? Ta dùng hết rồi?” Vân Cẩm Nguyệt vội vàng nhớ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK