Nói xong, nàng ta cười nhẹ, thân thể mềm mại tựa vào vòng tay của Sở Minh Khiêm: “Khiêm, đêm nay để thiếp hầu hạ chàng có được không?”
Mỹ nhân trong lòng đang đứng trước mặt nhưng Sở Minh Khiêm vẫn không có cảm giác gì.
Trong lòng chợt lóe lên câu nói “Sở Minh Khiêm, ngươi có mắt không vậy? Tim của ngươi có phải đặt nhầm chỗ rồi không? Rõ ràng là ả đã cho ta cơm ôi thiu, ngươi không nhìn thấy sao? Sao ngươi cứ luôn bảo vệ ả ta chứ!”
Hắn có mắt không?
Rõ ràng là hắn đã nhìn thấy sự thật, nhưng hắn sẽ không bao giờ trả lại công bằng cho Vân Cẩm Nguyệt, bởi vì nàng là con gái của kẻ thù giết cha hắn.
Nhưng tại sao ánh mắt ngang ngược của Vân Cẩm Nguyệt cứ luôn hiện lên trong tâm trí hắn. Ngoài ra, khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt vào đêm động phòng đột nhiên xuất hiện ra trước mặt hắn.
Nghĩ đến điều này, hắn không còn cảm giác gì với Nam Cung Nhu nữa.
Hắn nhìn nữ nhân trong lòng một cái, vừa nghĩ tới nữ nhân vốn ôn nhu thiện lương, lại có một khuôn mặt khác, tâm của hắn đột nhiên lạnh đi.
“Nhu Nhi, bản vương nhớ ra vẫn còn có một số việc quân chưa xử lý xong, bản vương về xử lý công việc trước, đêm nay sợ rằng không thể ở cùng nàng được.” Sở Minh Khiêm nói xong, nhẹ nhàng đứng dậy đẩy Nam Cung Nhu ra.
Đôi mắt của Nam Cung Nhu rưng rưng như bị đóng băng: “Vương gia, đêm nay chàng lại bận sao?”
“Đúng vậy, nàng ngủ trước đi, bản vương sau khi làm xong việc sẽ đến với nàng.” Sở Minh Khiêm đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Vương gia…” Nam Cung Nhu khóc lóc khổ sở bám theo sau, thế nhưng Sở Minh Khiêm vẫn cứ thế rời đi. Bóng dáng của hắn có phần hờ hững.
Cả người Nam Cung Nhu lạnh lẽo, thân thể cứ như mềm nhũn gục trên đất, nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng buồn, có lẽ Vương Gia thực sự có việc phải làm, đợi khi nào làm xong việc, ngài ấy sẽ đến đây với người.” Đàm Nhi cũng không vui khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của tiểu thư.
Nam Cung Nhu đau khổ, bàn tay nắm chặt, nghiến răng thật mạnh: “Không phải đâu, từ trước tới nay chàng ấy chưa bao giờ đối xử với ta như thế, dù bận rộn đến đâu, chàng cũng sẽ dành thời gian ở bên ta, nhưng mấy hôm nay, chàng đều dùng lý do công việc bận rộn để né tránh việc viên phòng với ta, chuyện gì đã xảy ra với chàng vậy? Có phải chàng đã thay lòng đối dạ rồi không?”
“Tiểu thư, người nghĩ nhiều quá rồi, nô tỳ có thể nhìn ra người được Vương Gia yêu người nhất, đối xử tận tâm nhất chính là người, làm sao có chuyện vương gia thay lòng đổi dạ được?” Đàm Nhi an ủi.
“Không phải đâu, ngươi không phải là ta, làm sao biết được cảm giác này. Ta có thể cảm nhận được chàng có vẻ miễn cưỡng khi chạm vào ta. Trước đây, đối với chàng, ta cũng có chút kích thích, lúc trước chàng còn nói ước gì chàng có thể lấy ta sớm hơn. Nhưng bây giờ, cơ hội đã ở ngay trước mắt, nhưng chàng lại không chạm vào ta.” Nam Cung Nhu vừa nói, nước mắt như vỡ òa rơi xuống.
Đàm Nhi đột nhiên cũng cảm thấy đau lòng: “Tiểu thư, Vương Gia yêu người như vậy, không thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy được, nói không chừng còn có việc bận thật, hay là người tìm cơ hội hỏi ngài ấy thử xem?”
“Làm sao ta có thể hỏi về chuyện này được chứ? Ngươi nói xem, chàng ấy có phải bị Vân Cẩm Nguyệt hấp dẫn nên mới không còn hứng thú với ta nữa đúng không?” Suy cho cùng thì bây giờ Vân Cẩm Nguyệt đã trở nên xinh đẹp hơn rồi, thậm chí còn có thể đẹp hơn cả nàng ta.
“Làm sao có khả năng đó được, Vương Gia vô cùng ghét Vương Phi, làm sao có thể bị hấp dẫn được. Tiểu thư à, người là mỹ nhân số một của nước Sở, bản thân người phải có lòng tin, cho dù Vương Phi có trở nên xinh đẹp hay không thì cũng không thể đẹp bằng người, Vương Phi vốn dĩ là không thể so sánh với người, Vương Gia còn không thèm nhìn Vương Phi lấy một cái, người thật sự là nghĩ quá nhiều rồi!”
“Hy vọng là như vậy.” Nam Cung Nhu chán nản nói.
Nàng ta phải tìm ra lý do tại sao Vương Gia lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt với nàng ta như thế.
Nàng ta có linh cảm rằng chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan đến Vân Cẩm Nguyệt.