- Uy..Uy..Tiểu Thần Thần cầm giùm nha...!
Không cần biết anh có trả lời hay không cô đặt chiếc dép lên đùi anh rồi xoay người chạy tới ổ khóa khiến cô hứng thú kia.
Hoa Vũ Dực nuốt nước miếng cái ực dụi dụi mắt không tin vào mắt mình:
- " Thiên a..! Ai tin không Lão đại đang xách giày cho phụ nữ,[email protected]@!!!"
Lúc này, Hắc Báo và Bạch Hổ đi tới báo cáo:
- Lão đại đường hầm thoát thân củng đã bị chặn bằng boom bong bóng rồi.
Lăng Tử Thần gật đầu đứng dậy đi tới chổ Tiểu Ngưu, Bạch Hổ tinh mắt nhìn thấy chiếc dày trên tay hơi chút bất ngờ Bạch Hổ cung kính:
- Lão đại! Để em cầm giày cho tiểu thư Ngưu thay anh...
- Không cần...!!
Lăng Tử Thần nhìn xuóing chiếc giày đang treo trên đai lưng quần, anh mỉm cười:
- " Trên thế giới này chắc chỉ có em là dám cho lão đại tôi xách dép...!
Anh đứng sau lưng tay xỏ túi quần nhìn cô loay hoay với cái ổ khóa.
- Này...tiểu ngu ngốch, em mở ra được chứ?
Cô tay cắm ổ khóa, đầu không bận nhìn liền quay lại đằng sau cãi lại:
- Được, được, coi nè....!
Anh trêu cô:
- Đừng cố moi nữa làm hư cả ổ khóa rồi!
- Ủa..hư rồi hả...?
Cô dừng lại động tác, cô nhắm một mắt nhìn vào bên trong ổ khóa, nhìn qua nhìn lại cô gãi gãi đầu:
- Không có hư mà...?
Đúng lúc này cô nghe phía sau coa tiếng cười khúc khích...Tiểu Ngưu trề môi:
- Tiểu Thần Thần...đồ cái đồ...???....
Phía sau Lăng Tử Thần nhếch miệng:
- Hửmm...?
Cô nhíu mày nghĩ nghĩ sau đó lại gãi gãi đầu rồi lại quay đi típ tục mở ổ khóa.
- CẠCH...!!
Ổ khóa đã được mở, cô quay lại nhìn anh phun ra một câu:
- Đồ lừa đảo....!
- Hả..?
Anh ngơ ngác nhìn cô chặp lâu sau mới hỉu vấn đề:
- " À...! Đồ ngốc này là thù dai nha.."
Cô quẹt mũi giật lấy chiếc gày trên đai lưng anh xuống mang vào, chưa để anh kịp phản ứng thì cô đã nắm lấy tay anh:
- Đi..đi nhanh a...Tiểu Thần Thần đi theo Tiểu Ngưu a...!
Nhìn ra phí sau anh, cô dùng tay ngoắc ngoắc đám người đang há hốc miệng nhìn. Sau đó liền kéo Lăng Tử Thần ra ngoài ban công, cô chạy tới cái bao đồ chơi của mình lôi ra một đoạn dây leo, không để anh kịp phản ứng cô cột anh lại rồi đẩy anh ra rìa ban công.
Từ trên cao nhìn xuống cô nuốt nước miếng cái ực, lùi lùi về sau 2 bước, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay anh cứ trên mu bàn tay anh mà vuốt vuốt:
- Tiểu Thần Thần ngoan nha! Có Tiểu Ngưu ở đây liền không sợ..!
Lăng Tử Thần còn đang hứng thú nhìn xem cô muốn làm gì típ theo thì nghe cô nói mặt anh đen xì.
- " Gì chứ..anh là đứng thế bị động có được không!"
Anh nhìn cô trừng trừng, cô giật mình lại nghĩ rằnng anh hiểu lầm cô muốn giết anh, cô lắc đầu nói:
- Không có nha...!!
Lăng Tử Thần ngốc lăn, anh nhíu mày nhìn cô:
- Cái gì, không có?
Cô củng nghiên đầu:
- Thì không có?
Lăng Tử Thần đầu đầy hắc tuyến. Anh thở dài:
- Ngốc à, mở trói cho anh!
- Hả..?
Cô nhìn anh, 2 tay bị trói 2 chân củng bị trói không khác gì phạm nhân, cô ngước mặt nhìn anh hỏi:
- Ai trói Tiểu Thần Thần á?
Lăng Tử Thần khóe miệng co quắp:
- " Trời..! Lăng Tử Thần ơi...mày nhặt trúng người từ dưới quê mới lên hay từ trên trời rơi xuống thế?"
Nhìn cô loay hoay mở trói anh thở dài:
- Để anh...!
Cô ngơ ngác ngước mặt lên nhìn anh rồi nhìn sợi đây trề môi cúi mặt gãi gãi đầu.
Lăng Tử Thần cười khổ:
- Tiểu ngu ngốc em xem!
Thấy cô ngước lên nhìn mình mắt đỏ khoe anh nhíu mày:
- Sao lại khóc rồi, nhìn xem...
Tiểu Ngưu nhìn tay anh động vài cái sợi dây liền được tháo ra. Cô tròn mắt nhìn quên luôn cả khóc. Cô quẹt đi nước mắt nước mũi liền nắm bàn tay của anh mà nhìn.
Lăng Tử Thần cúi xuống nhìn cô:
- Sao hả? Hay không...?
Tiểu Ngưu dương cặp mắt to tròn linh động nhìn anh miệng cũng nở nụ cười rực rở:
- Hay..! Hay...! Tiểu Thần Thần làm sao hay quá a...!
- Tiểu ngu ngốc...?
Nghe Lăng Tử Thần gọi cô ngước mặt lên nhìn:
- Hả...?
Lúc này Lăng Tử Thần cúi xuống hôn lên môi cô.
- Chuzzz....
Bên trong phòng đấu giá mọi người đều dừng động tác hàng ngàn con mắt nhìn cặp đôi ngoài ban công kia quên luôn cả chạy trốn.
Dẫn đầu sân khấu Hoa Vũ Dực ôm ngực trái, móc trong áo tây trang trắng ra một chiếc khăn vừa khóc vừa kêu la:
- Hic!...Đau tim quá...thật giống bộ phim Nụ Hôn Từ Biệt..., Lão Đại a đừng quên cả đám này còn FA nha...!!!
Bên cạnh Hàn Hạo Thiên liếc mắt nhìn Hoa Vũ Dực:
- Này con Bướn kia nhìn đi, học hỏi đi sau này còn lấy vợ!
Hoa Vũ Dực dừng động tác:
- Này cái tên yếu sinh lý kia, tôi có lấy vợ hay không liên quan gì tới cậu?
Hàn Hạo Thiên mặt đen thui.....Vài giây sau Hàn Hạo Thiên vứt bỏ hình tượng nắm lấy cổ áo Hoa Vũ Dực giữa đám đông mà gầm thét:
- Hoa Vũ Dực tôi nói cậu bao nhiêu lần rồi hả? Tên tôi không phải là...YẾU SINH LÝ...biết không hả?
Không biết sợ chết Hoa Vũ Dực cũng gầm thét lại:
- Vậy củng không nên gọi tôi là Con Bướm..!
- BỐP...!!!
- Aaaaaaa...
Hàn Hạo Thiên chố lên đầu Hoa Vũ Dực một cái rõ đau:
- Nhà mi cấm ta được sao...?
Phía sau, đám đàn em nhìn hai vị lãnh đạo phía trước rồi quay lại nhìn đám boom đang đếm ngược không khỏi đổ mồ hồi hột.
Lúc này bên ngoài. Lăng Tử Thần một tay ôm Tiểu Ngưu đang cứng đờ nói nhỏ vào tai cô:
- Tiểu ngu ngốc...Ôm chặt vào anh nhảy xuống đó!^^
Tiểu Ngưu hồi thần:
- A..hả?. Ngôn Tình Hài
Trong lúc đang nhớ lại chuyện khi nãy thì anh đã ôm cô nhảy xuống phía dưới. Cô nhìn mọi thứ xung quanh đang trôi lên rồi nhìn xuống thấy mặt đất sắp gần mình.
Cô tròn mắt nhìn thì thầm:
- Sắp xuống đất rồi...?
Nghe cô lầm bầm anh trả lời:
- Uk...có sợ không?
- KỊCH...
Dứt lời thì anh cũng nhẹ nhàng đáp xuống đất...Cô nhìn anh:
- Tiểu Thần Thần nhảy xuống đất rồi! Wa...Hay quá a..!
Lăng Tử Thần mỉm cười...vừa lúc này một tiếng súng vang lên:
- BẰNG....
Lăng Tử Thần nhíu mày:
- Chết tiệt...! Có mai phục..!
Lăng Tử Thần nhanh nhẹn né đi viên đạn bắn tới đồng thời vung súng nả đạn. Dựa vào kĩ thuật điêu luyện nhiều năm bắn súng, Lăng Tử Thần không tốn bao nhiêu công sức liền hạ gục đối phương.
Bấy giờ một toán áo đen chạy lại dẫn đầu Hàn Hạo Thiên lên tiếng:
- Tử Thần cậu không sao chứ?
- Không sao...
Anh nhìn xuống Tiểu Ngưu trong ngực mình:
- Tiểu ngu ngốc em không sao chứ?
Cô nhìn anh lắc đầu:
- Không có nha... Tiểu Thần Thần thật giỏi nha!
Anh xoa đầu cô cười khổ