Lăng Tử Thần dở khóc dở cười, kéo chăn lên đắp cho cô, lúc sắp rời đi anh còn luyến tiếc hôn lên tráng cô một cái mới đi ra khỏi phòng...
Sáng hôm sau, sau khi ngủ dậy làm vệ sinh dùng bửa sáng xong cô lại về phòng chơi với búp bê gỗ, đang chơi thì cảm thấy nhàm chán cô kéo con búp bê gỗ ra ban công đứng..
Đứng trên cao nhìn xuống xung quanh ánh mắt cô bị một dàn xe màu đen hấp dẩn...
- " Cái này...!!! Không phải hôm bửa đưa mình đến đây sao??"
Vẻ mặt cô hứng thú chạy tới ôm cái trụ bên lang can ý định tụt xuống, lại thấy Lăng Tử Thần từ trong nhà bước ra âu phục đen phẳng phiêu, các khuy nút áo được làm bằng kim cương vì ánh nắng mặt trời chiếu vào mà phát sáng...
Thấy vật sáng sáng trên áo Lăng Tử Thần, ánh mắt Tiểu Ngưu đảo một vòng rồi miệng cười cơ hồ ngoác tới tận mang tai...Nhưng vài giây sau cô liền bỉu bỉu môi...Lăng Tử Thần bước vào xe đoàn xe liền rời đi..
- Tiểu Thần Thần thật đáng ghét, lại đi chơi một mình...cơ mà đồ chơi trên trên áo Tiểu Thần Thần a...Không được, phải đi mượn Tiểu Thần Thần một cái đồ chơi..!!
Nghĩ là làm, tại một nơi không ai để í một bóng dáng xẹt qua rồi biến mất...
Trên xe Lăng Tử Thần có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm mình từ xa... đôi mắt khép hờ chân mày nhíu lại một lúc sau vì không chịu được cảm giác này anh khẽ mở mắt, ánh mắt liếc qua cửa kính xe lại thấy mọi người đang cùng nhìn về một hướng, hiếu kì anh củng dời tầm mắt lên kính chiếu hậu ngoài xe xem xét anh liền trợn tròn mắt, trong kính xe anh thấy được một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi trên một nóc chiếc xe trên tay con ôm theo con rối gỗ...anh hít sâu một hơi..
- Dừng xe..!!!
Hai hộ vệ của anh Hắc Báo và Bạch Hổ không hiểu chuyện gì nhưng vẩn làm theo mệnh lệnh mà dừng xe...
Lăng Tử Thần mặt không bỉu cảm mở cửa bước ra khỏi xe, không nói một lời đôi chân thon dài của anh bước lên mui xe sau đó dùng một tay xách cô đi về lại xe của mình...
Ngồi trong xe Hàn Hạo Thiên và Hoa Vũ Dực sợ hết hồn,, tưởng rằng mình đả đắt tội gì với Lão Đại..nhưng sau khi thấy Lăng Tử Thần xách Tiểu Ngưu từ trên xe hai người xuống thì đồng thời hai người củng thở phào một hơi...
Lấy lại tinh thần Hoa Vũ Dực hỏi..
- Này..nhóc con đó nhảy lên xe tụi mình khi nào thế???
Hàn Hạo Thiên mặt vô tội nhún nhún vai tỏ í...
- " Trẫm không biết.."
Sau khi Tiểu Ngưu bị quăng vào xe đoàn xe lại típ tục chạy...trong xe không khí ngột ngạt, xung quanh Lăng Tử Thần tỏa ra hàn khí khiến Hắc Long vá Bạch Hổ lạnh cả sống lưng..Tiểu Ngưu, tiểu ngu ngốc sau khi bị Tử Thần quăng vào xe thì chỉ lo xoa xoa cái mông vì đau của mình, mà không biết ai đó đang bốc hỏa còn đổ thêm dầu vào lửa...
- Tiểu Thần Thần thật đọc ác a...!!! Làm Tiểu Ngưu đau...
Lăng Tử Thần mặt lạnh...
- Biết đau mà không biết nghe lời...? Đã bảo ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về...
Cô cải lại...
- Tiểu Ngưu rất ngoan mà... là Tiểu Thần Thần không cho Tiểu Ngưu đi theo...Tiểu Thần Thần...
Anh quát.. Truyện Bách Hợp
- Im miệng...
Cô giật mình, lần đầu tiên thấy anh hung dữ như thế, cô sợ hãi lui về sát cánh cửa xe nước mắt bắt đầu ứa ra quanh hốc mắt, chỉ cần cô khẽ chớp là nước mắt sẽ rơi xuống..
Hắc Báo và Bạch Hổ không khỏi lắc đầu thương cảm cho cô...
- " Lão Đại..bọn họ trước nay không thích phụ nữ...hazzz "
Thế nhưng như để phản bác suy nghĩ của hai người bọn họ...Lăng Tử Thần vươn tay ôm Tiểu Ngưu đặt cô ngồi trên đùi mình sau đó ôm vào lòng dịu dàng mà trấn an cô...
- Tiêu Ngưu không sợ...!! Là anh sai...!!! Anh xin lỗi...!!
Nghe ba từ " anh xin lỗi " phát ra từ miệng Lão Đại nhà mình Hắc Báo cầm lái xém chút nữa là trượt tay...Bạch Hổ trợn mắt nín thở...
- " Lão Đại...sao anh giết oan nhiều người thế mà sao chưa nghe anh nói từ ' Xin lỗi ' nha!!! "
Lúc này cô ngồi trong lòng anh khóc bù lu bù loa,, nhưng bàn tay vẩn không quên nhiệm vụ sờ mó trên người anh, lúc anh không chú í nhón một cái cái nút áo tay trang của Lăng Tử Thần liền biến mất,, cô hít hít cái mũi rồi chôn mặt vào lòng ngực anh nở một nụ cười sáng lạng rồi cứ thế mà ngủ thiếp đi