Hàn Hạo Thiên đi qua, liếc cái đại khái củng hỉu ít vấn đề, anh bật cười nhìn thằng bạn..
- Ê..!! Con Bướm kia..! Ba ngàn giai lệ của mi đâu..sao lại xách mông chạy tới đây..!! Không phải..nhà mi chán con gái giờ chuyển sang long vương chi phích chứ..???
Nghe thế Hoa Vũ Dực quay sang, phồng mang trợn mắt với Hàn Hạo Thiên...
- Này...Cái thằng bất lực..kia!! Tôi có long vương chi phích thì chắc chắn người đó không phải là cậu...!!!
Hàn Hạo Thiên sắc mặt đột biến...
- Cậu nói ai là bất lực...?
Hoa Vũ Dực bộ dạng không sợ trời không sợ đất đáp lại..
- Tất nhiên là cậu...nơi này chỉ có tôi với cậu, không nói cậu thì nói ai...??
Hàn Hạo Thiên mặt đen thui nhịn không được, giơ tay.. một tiếng
- "BỐP..." vang lên...kèm theo tiếng Hoa Vũ Dực vang lên
- Á..Cậu dám đánh bổn công tử...!!
Tiếng la của Hoa Vũ Dực làm mọi người làm gần đó đều chạy tới...vừa lúc này Tiểu Ngưu liền mở cửa đi ra nhận lấy ánh mắt mọi người...
Quay về hiện tại...
Thấy cả chục ánh mắt đều nhìn mình..cô hơi sợ hãi chuẩn bị mở cửa chạy lại vào trong phòng thì cánh cửa phòng lại mở ra, Lăng Tử Thần một thân quần áo đơn giản áo sơ mi đen kết hợp quần tây đen bước ra ngoài...
Anh đang tính đi xuống dùng cơm thì không ngờ vừa mới mở cửa lại thấy cảnh, một đám người hứng thú quan sát Tiểu Ngưu, mà Tiểu Lừa Đảo của anh lại sợ hãi lui dần về phía anh, anh nhíu mày khó chịu..
- Các người..đang tụ tập ở đây làm gì thế..???
Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên lại khiến mọi người xung quanh không khỏi lạnh thấu xương, bây giờ ai thông minh đều biết "anh đang không vui"... mọi người ta ngươi ngươi nhìn ta,một lúc Hoa Vũ Dực liền nói
- À..Thì...Tử Thần tớ có chuyện muốn nói với cậu...!!!
- Đã biết..cậu vào thư phòng chờ tôi...!!
Nói xong...trước mặt mọi người...anh cúi xuống ôm ngang eo cô đi thẳng xuồng phòng ăn..
Tại phòng ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn, cô âm thầm nuốt một ngụm nước miếng..cặp mắt nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn, lâu lâu lại liếc nhìn anh một cái.
Lăng Tử Thần đang dùng bửa thì cảm thấy có một ánh mắt đang quan sát mình, anh ngước mặt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt cô nhìn anh..thấy anh nhìn mình cô giật mình cúi đầu, thấy hành động đáng yêu này của cô anh khẽ nhếch môi cười...nhưng liếc thấy bát cơm cô vẩn còn đầy, anh nhíu mày..
- Em không đói sao..?
Cô vẩn cúi mặt, cái đầu nhỏ lắc lắc rồi lại gật gật...
- Thế sao em không ăn cơm, khẩu vị không hợp với em sao..?
Lúc này cô ngước mặt lên,,đôi mắt to tròn láp lánh vẻ mặt kinh ngạc hỏi anh..
- Tiểu ngưu..có thể ăn..?
Sau đó như sợ anh không hiểu, cô dùng ngón tay chỉ chỉ mấy món trên bàn..anh kì quái nhìn cô rồi gật đầu một cái xác nhận...chỉ thấy cô oa lên một tiếng vui mừng, trong chớp mắt từ vị trí ngồi ban đầu cô chạy tới đầu bàn, bàn tay nhỏ bé giơ lên kéo mặt anh xuống..
- "Chụt..!!"
Cô lại hôn lên chóp mũi anh, sau đó để lại câu " Cảm ơn " rồi chạy đi về vị trí ban đầu của mình bắt đầu ăn...
Lăng Tử Thần thất thần trong vài giây liền quay lại bộ dáng ban đầu, anh mỉm cười nhìn Tiểu ngu ngốc đang ngồi ăn như hổ đói kia..trong đầu xẹt qua một í nghĩ..
- " Ruốc cuộc.. lúc trước cô sống như thế nào..?? "
Sau khi dùng cơm tối xong thì đã trể..Tiểu Ngưu ăn đến nổi bụng no căng, vuốt vuốt bụng tròn vo nằm luôn trên bàn ăn mà ngủ..Lăng Tử Thần bất đắt dĩ đành ôm cô về phòng, vào phòng anh đặt cô xuống, anh lấy chăn đắp cho cô, chắc chắn cô không tỉnh giấc anh mới rời khỏi phòng...
Anh bước vào thư phòng, trong phòng đả có hai người đàn ông đang chờ sẵn, anh ung dung đi đến bàn làm việc ngồi xuống...một tay chống cằm hỏi:
- Vũ Dực cậu tìm ra viên pha lê xanh đó rồi sao..?
- Ừm..không hẳn...tớ chỉ biết nó hiện đang ở đâu..còn vị trí thì không chính xác...