Rồi anh giơ ngón tay lên ngoắc nghéo với cô.
Lăng Tử Thần mỉm cười:
- Tiểu Ngu Ngốc em hứa rồi đấy nhé.
Cô gật đầu vừa khóc vừa cười nhìn anh. Lăng Tử Thần dùng tay mình lau đi nước mắt trên mặt cô, sau đó kéo cô đứng lên hai bàn tay năm ngón đan chặt vào nhau, cùng bước trên con đường về.
Bấy giờ ở biệt thự Lăng Gia.
Trương Mỹ Duyên ngồi trên bàn ăn cầm máy tính bản cười cười, xung quanh bàn ăn Hàn Hạo Thiên, Hoa Vũ Dực cùng Long Phượng Ca toát mồ hôi.
Hoa Vũ Dực ghé sát vào tai Long Phượng Ca nói nhỏ:
- Này Phượng Ca, cậu tới khám cho bà thím đó xem.
Vừa đứt lời " Vút.." Long Phượng Ca thân thủ nhanh nhẹn liền nhảy đi chổ khác, Hoa Vũ Dực chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra liền hứng trọn chiếc giày cao gót.
- "BỐP"..."RẦM"
Giọng nói âm u của Trương Mỹ Duyên vang lên:
- Phượng Ca, cậu mau đem nó đi khám cho tôi.
Long Phượng Ca toát mồ hôi:
- Hơ hơ! Vâng ạ.
Hoa Vũ Dực té ngã được đàn em đở dậy, anh đen mặt đập bàn:
- "Rầm" Bà thím này đã xấu còn đóng vai ác.
Câu nói vừa ra cả căn phòng liền chìm trong im lặng. Hàn Hạo Thiên nuống nước miếng cái ực vuốt mồ hôi chảy trên trán, khí thế của Hoa Vũ Dực cũng liền giảm sút theo không khí.
Trương Mỹ Duyên hay chân phách đốc, hai tay đang lau chùi cây súng bằng bạc:
- Cậu vừa nói ai xấu hả?
Đúng lúc này ngoài cửa lớn các thuộc hạ cung khính chào.
- Lão Đại anh đã về.
Lăng Tử Thần bế Tiểu Ngưu trên tay đi vào. Thấy không khí khác lạ anh nhíu mày:
- Có chuyện gì sao?
Không nghe thất ai trả lời, anh nhìn xung quanh đại khái cũng hiểu ít vấn đề. Anh quay sang Trương Mỹ Duyên hỏi:
- Sao chị tính ở lại đây sao?
Trương Mỹ Duyên thu móng vuốt gật đầu nói:
- Ừm! Chị có chuyến công tác ở gần nơi này.
Lăng Tư Thần gật đầu nhẹ tỏ vẻ đã hiểu.
- Quản gia ông mau chuẩn bị phòng cho bà thím này giúp tôi.
Quản gian khung kính thưa một tiếng " Vâng"
Trương Mỹ Duyên nổi cáu:
- Thằng quỷ nhỏ, cậu gọi ai là bà thím đấy hả?
Lăng Tử Thần tỏ vẻ đương nhiên trả lời:
- Già rồi không gọi bà thím vậy thì gọi gì đây? Độc cô bà sao?
Trương Mỹ Duyên trợn mắt tức sùi bọt mép.
- Thằng oắc con này, lớn rồi mà vẩn độc mồm độc miệng như xưa.
Lăng Tử Thần nghiên đầu nhìn bảo bối của mình, chỉ thấy cô ngủ gật trên vai anh, anh mỉm cười xoay người đi lên lầu.
Phía dưới mọi người đều rủ nhau mượn cớ chuồng đi hết chỉ còn mình Trườn Mỹ Duyên, cô đứng dựa vào cái ghế nhìn những bóng lưng thẳng tắp trước mặt mình mĩm cười thở dài.
- Thời gian trôi qua nhanh thật.
" Cô còn nhớ ngày nào, cha dẫn về mấy cậu nhóc con luôn đi theo gọi cô là chị, cùng cô chịu huấn luyện thế mà bây giờ đều đã trưởng thành, liệu cái thế giới ngầm này có khiến chúng ta vui vẻ đến hết cuộc đời được hay không "
Lăng Tử Thần ôm Tiểu Ngưu lên phòng anh đặt cô ngay ngắn xuống giường, rồi xoay người đi vào nhà tắm lúc bước ra nhìn thấy cô vẩn mặc bộ quần áo hôm qua anh liền nghĩ đến việc phải giúp cô thay đồ.
Lăng Tử Thần đỏ mặt suy nghĩ:
- " Nhưng mà ai thay đây?"
Trong đầu nảy ra suy nghĩ đi kêu cô giúp việc thay nhưng lí trí lại không muốn, đắn đo một hồi anh quyết định lại đảm nhiệm chức kim bảo mẫu giúp cô thay đồ.
Anh nâng cô dậy để cô tựa vào người mình, anh cố tình lay nhẹ người Tiểu Ngưu cho cô tỉnh lại thế nhưng Tiểu Ngưu vẩn ngủ như chết.
Lăng Tử Thần hít sâu một hơi anh bắt đầu kéo khóa kéo phía sau áo xuống, khóa kéo được kéo xuống phần cúp áo bên trên cũng theo đó mà tuột xuống, lộ ra chiếc cổ trắng ngần,nhìn xuống phía dưới chiếc áo lót ren màu đen bao bọc lấy cặp ngực tròn căng mịn.
Lăng Tử Thần lại hít sâu anh trừng mắt nhìn cái người vẩn ngủ say như chết kia chửi thầm.
- " Tiểu Ác Ma mau dậy đi"
Người trong lòng vẫu ngủ như chết, đã thế còn gác chân lên tay anh, Lăng Tử Thần nổi đóa lại hít lấy một hơi rồi thở ra, anh lại típ tục công việc cởi đồ đau khổ mới cởi được chiếc váy ra, anh ngước lên nhìn liền giật bắn người, cô nằm im trong lòng anh, mở hai con mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, Lăng Tử Thần tự dưng có cảm giác mình đang làm chuyện xấu, anh để tay lên miệng ho khan.
- Khụ, khụ! Tỉnh rồi à, mau đứng dậy đi thay đồ đi.
Chỉ thấy Tiểu Ngưu chớp chớp cặp mắt rồi ngáp dài một tiếng, lắc lắc cái đầu nói:
- Tiểu Ngưu, không biết thay đồ.
Lăng Tử Thần hóa đá:
- " Ặc, Tiểu Quỷ này lớn thế này còn không bết thay đồ?"
Cô liếc nhìn bộ đồ bị Lăng Tử Thần vứt xuống đất rồi nhìn Lăng Tử Thần, gãi gãi đầu nói:
- Không phải Tiểu Ngưu ngoan ngoãn đứng im thay đồ Tiểu Thần Thần mới xương sao?
Lăng Tử Thần trên đầu có hàng ngàn con quạ bay qua:
- Quạ..quạ...quạ....
- Là ai nói như thế?
"Thiên a, anh nhớ là anh chưa từng nói ra câu nói đó."
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt.
- Là Tiểu Phi a.
Lăng Tử Thần nghe hai từ " Tiểu Phi " liền trừng mắt nhìn cô.
- Tiểu Phi là ai?
Nhìn thấy sắc mặt anh chuyển biến xấu, cô nuốt một ngụm nước miếng cẩn trọng nói:
- Là Tiểu Phi a, Tiểu Phi rất xinh đẹp.
Trong đầu Lăng Tử Thần " Ầm ầm " vài tiếng:
- Xinh đẹp sao? Vậy Tiểu Ngu Ngốc em nói xem anh với Tiểu Phi ai đẹp hơn?
Không cần suy nghĩ cô cười hì hì trả lời:
- Tất nhiên là Tiểu Phi đẹp nhất nha.^^
Vừa dứt lời liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng giản xuống cô rùng mình liếc trộm Lăng Tử Thần.
- A..có phải cô nói sai cái gì không?
Một lúc lâu vẩn không thấy Lăng Tử Thần có phản ứng, cô liếc mắt nhìn anh lần nửa liền rùng mình, cái đầu nhỏ suy nghĩ.
- Tiểu Thần Thần giận rồi.
Tiểu Ngưu nhắm mắt giả chết, cô tự vào lại người anh cọ qua cọ lại rồi lại nhích qua nhích lại kím tư thế thỏa mái nhất liền ngủ.
Lăng Tử Thần đang tức đến thâm trầm liền hít một hơi khí lạnh.
- " Trời đất, hết cọ rồi nhích tới nhích lui, anh vẩn là nam nhân vẩn chưa tàn phế có được hay không."
Lăng Tử Thần kìm nén đến khổ sở mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt, lúc này Tiểu Ngưu ngủ gật không may cái đầu nhỏ dựa trên vai Lăng Tử Thần trượt xuống, cô giật mình theo bản năng liền nắm lấy vạt áo tắm của Lăng Tử Thần.
Vạt áo bị cô nắm liền theo cô mà trược xuống, thoát chết Tiểu Ngưu liền thở hổn hển ổn định lại tinh thần, cô ngước mặt lên lại thấy Lăng Tử Thần đang nhìn mình chằm chằm mô hôi trên trân chảy xuống nhỏ lên mặt cô.
- Tiểu Thần Thần bị đau sao?
Cô nhoài người dậy lấy tay lau đi mô hồi trên trán anh, dônng tác này khiến cho bộ ngực của cô càng cọ xác vào thân thể anh.
Lăng Tử Thần gầm nhẹ một tiếng, nghe tiếng anh Tiểu Ngưu càng lo lắng cô lại sợ loạn trên người anh mà không biết rằng mình đang châm lửa.
- Tiểu Thần Thần, đau chổ nào a, Tiểu Ngưu gọi bác sĩ nhé.
Lăng Tử Thần nhìn cánh môi nhỏ nhắn đang hé mở kia bật thốt lên một câu:
- Không cần, có thuốc rồi.
Dứt lời anh liền hôn lên môi cô, bị tấn công bất ngờ Tiểu Ngưu lại ngây ra như phỗng, cô cảm nhận được cái lưỡi của anh đang đi vào trong miệng mình. Ngây người một lúc cô bắt đầu cảm thấy tầm mắt hơi mơ màng, thì Lăng Tử Thần lại tách hai đôi môi ra.
Chưa kịp định thần lại bị Lăng Tử Thần xoay người đè xuống phía dưới, anh bên tai cô tà mị nói:
- Tiểu Quỷ, cùng chơi trò chơi với anh nhá.
Tiểu Ngưu mắt sáng bừng, nghiêng nghiên cái đầu.
- Đồ chơi? A có đồ chơi mới sao?
Lăng Tử Thần cười xấu xa gật đầu khẳng định:
- Umk...là đồ chơi mới.
Tiểu Ngưu mừng rở cô vỗ tay cười híp mắt.
- Tiểu Thần Thần cho Tiểu Ngưu chơi đi Tiểu Ngưu hứa sẽ ngoan.
Lăng Tử Thần cũng híp mắt cười.
- Được.
Nói xong anh liền thổi khí vào bên tai cô, Tiểu Ngưu rùng mình, thấy cô có phản ứng Lăng Tử Thần cười tà rồi lại liếm từ vành tai cô xuống cổ.
Phía dưới Tiểu Ngưu cảm giác hơi nhột, cô ngọ ngoạy né tránh.Lại nghe Lăng Tử Thần ren rỉ một tiếng, Tiểu Ngưu giật mình lại nhớ đến Tiểu Thần Thần bị thương, cô liền dùng sức lực bẩm sinh lật người anh đè xuống phía dưới.
Lăng Tử Thần bị đánh úp ngạc nhiên mở mắt nhìn cô, chỉ thấy cô ngồi trên hông anh sờ soạn vết thương trước ngực anh, một lúc sau cô lắc đầu.
- Không được a, Tiểu Thần Thần bị đau.
Cô nhảy xuống khỏi người anh, bò lên đầu giường vén cái chăn lên, bàn tay nhỏ vỗ vỗ cái nệm.
- Mau..mau đi ngủ! Ngày mai lại chơi típ.
Nằm cuối giường mặt Lăng Tử Thần đen thui anh không nhúc nhích mặt kệ cho cô kéo anh lên đầu giường.
Sau khi để anh nằm ngay ngắn cô liền leo lên giường kéo chăn đắp lên cho hai người, rồi liền nhắm mắt ngủ, Lăng Tử Thần nhìn người anh em của mình rồi liếc qua nhìn Tiểu Ngưu cười khổ.
- " Trông coi bệnh nhân mà ngủ ngon lành thế sao? Mà cái này có được tính là vừa đấm vừa xoa không, anh là bị cô châm lửa thế nhưng người đốt lửa lại không chịu dập "
Anh thở dài nhảy xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.