"Ngươi trung thành như thế, chủ nhân Chung Uyển của ngươi có biết không?"
--------------------------------
Sau khi Chung Uyển hạ quyết tâm liền ngồi cùng với bọn người Tuyên Thụy, hít một hơi thật sâu.
Chung Uyển không muốn làm cho bọn họ tự dưng lo lắng nên cũng không coi chuyện này là chính sự, chỉ ở trên bàn cơm nhẹ nhàng nói: "Sau lễ vạn thọ, ta muốn lưu lại kinh thành một thời gian."
Chung Uyển nói nhẹ nhàng nhưng mấy hài tử vẫn giật mình một cái.
Chung Uyển thần sắc tự nhiên: "Ta còn một vài bạn cũ ở kinh thành, hiện tại gặp không tiện nên chờ các ngươi đi rồi, ta muốn tránh mặt người khác mà chăm sóc cho họ một chút."
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, Chung Uyển còn có cái gì "bạn cũ" cơ?
Tuyên Từ Tâm phản ứng sớm nhất, nàng dùng khăn tay lau lau khóe miệng, chậm rãi nói, "Sau lần gặp này......Hoàng Thượng ước chừng cũng sẽ không nhớ đến chúng ta nữa, Kiềm An bên kia cũng không có đại sự gì, nếu ngươi còn việc chưa xong ở kinh thành thì cứ lưu lại đi."
Tuyên Du nhìn Tuyên Từ Tâm, rồi lại nhìn Chung Uyển, hốc mắt lập tức đỏ, vội la lên: "Tại sao muốn ở lại?! Ta không muốn xa ngươi! Lạnh như thế này, ngươi chịu được sao? Chúng ta cùng nhau trở về đi, ngươi rốt cuộc là có chuyện gì? Bằng không...... cứ để ca ca và tỷ tỷ về trước, ta ở lại với ngươi, chờ chuyện của ngươi xong rồi, chúng ta lại cùng nhau trở về!"
"Chung Uyển tất nhiên còn có chuyện của y." Tuyên Từ Tâm thập phần chướng mắt bộ dáng uất ức hở chút là rơi nước mắt này của đệ đệ, nhíu mày trách mắng, "Này có cái gì mà khóc?! Không được khóc! Nín ngay!"
"Ta......" Tuyên Du từ nhỏ rất sợ người tỷ tỷ song sinh mạnh mẽ này của hắn, bị mắng một câu liền không dám khóc nữa. Hắn liều mạng nín khóc, tội nghiệp nói, "Chung Uyển, ngươi chừng nào thì trở về? Ta......Ta chờ ngươi cùng đi? Ta, ta......"
Tuyên Du lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng thử được, lung tung nói: "Ta còn phải theo ngươi học chữ mà!"
"Ai chẳng dạy được chữ cho đệ?!" Tuyên Từ Tâm nhíu mày, "Chúng ta thỉnh không nổi tiên sinh dạy học sao? Còn dám khóc!"
Tuyên Du lập tức thu hồi nước mắt, sợ tới mức một câu cũng không dám nói.
Chung Uyển thở dài, thầm nghĩ, đáng tiếc Tuyên Từ Tâm không phải là nam nhân, bằng không trong hai năm tất nhiên đã có thể đỉnh môn lập hộ, y cũng sẽ thập phần yên tâm về bọn họ.
Chung Uyển nhìn về phía Tuyên Thụy, Tuyên Thụy lo lắng sốt ruột, vùi đầu ăn cơm, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Vẫn là cùng chúng ta trở về đi, ngươi ở lại đây...... Ngươi không yên tâm chúng ta, chúng ta cũng không yên tâm ngươi."
Tuyên Từ Tâm nhíu mày: "Đại ca, sao ngay cả huynh cũng......"
Tuyên Thụy ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tuyên Từ Tâm một cái, thấp giọng cả giận nói: "Muội tưởng trong kinh tốt lắm sao? Các ngươi từ nhỏ đã ở Kiềm An vô ưu vô tư mà lớn lên, làm sao biết trước kia bọn ta chịu tội thế nào? Lúc đó, ngày nào huynh cũng phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng, một ngày cũng không muốn......"
"Ngươi yên tâm." Chung Uyển trấn an vỗ vỗ tay Tuyên Thụy, "Ta không tính làm gì cả, chỉ là......"
"Các ngươi sao không thể nghĩ cho y một chút nào!?" Tuyên Từ Tâm thật sự nhịn không được nữa, "Chung Uyển năm nay đã hai mươi bốn tuổi, nếu là người bình thường trong nhà thì đã......"
Tuyên Từ Tâm rốt cuộc vẫn là một tiểu nữ nhi, có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng có lời nói không ra được, sắc mặt nàng ửng đỏ, dừng một chút mới nói: "Sau lễ vạn thọ, Vương phủ của chúng ta cũng coi như là hoàn toàn an ổn. Y đã chăm sóc chúng ta nhiều năm như vậy rồi, dù sao cũng đã tới lúc y nghĩ tới chuyện của mình, đúng không?
Tuyên Du ngốc lăng, "Chuyện của y......là chuyện gì?"
Tuyên Từ Tâm hai má ửng đỏ, thấp giọng nói: "Hiện giờ Hoàng Đế đã khai trừ thân phận nô tịch cho Chung Uyển, cũng đã tới lúc quyết định đại sự của y rồi. Kiềm An làm gì mà có cao môn quý nữ? Sợ trở về rồi cũng tìm không được người thích hợp, y đây là muốn lưu lại kinh thành để quyết định hôn sự bản thân, các ngươi sao ai cũng......"
Tuyên Từ Tâm nói đến đây, rốt cuộc nói không được nữa, nàng cúi đầu uống một ngụm canh, thanh âm nhỏ gần như không thể nghe thấy, "Chờ y định xong hôn sự rồi......thì tất nhiên sẽ mang phu nhân của y trở về, các ngươi nôn nóng cái gì?"
Tuyên Thụy quay đầu nhìn về phía Chung Uyển, cao hứng nói, "Hóa ra là như vậy? Ngươi muốn tìm tiểu tẩu tẩu cho ta sao?"
Tuyên Thụy cũng nhìn y, cứng họng: "Ngươi là......có ý này?"
Chung Uyển một lời khó nói hết nhìn ba người, cười gượng: "Chuyện này ta không biết phải nói thế nào..."
Tuyên Từ Tâm thập phần tò mò, nhưng ngại mình là phận nữ nhi, không thể lắm lời, chỉ có thể ám chỉ mơ hồ, nhàn nhạt nói, "Thế......ngươi đã nhìn trúng cô nương nhà ai?"
Tuyên Du hưng phấn nói: "Tiểu tẩu tẩu đẹp không?"
Chung Uyển chỉ có thể đâm lao phải theo lao, lúng túng nói: "Đẹp......"
Tuyên Từ Tâm nhịn không được hỏi tiếp: "Bao nhiêu tuổi?"
Chung Uyển gian nan nói: "Hai mươi......ba."
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Trong phòng nhất thời có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Hai tiểu chủ tử ngượng ngùng không nói, vẫn là Tuyên Thụy ngập ngừng, "Tuổi cũng hơi quá lớn đi? Ngươi......không cần ủy khuất bản thân như vậy."
Chung Uyển như nuốt phải răng vào bụng, cố gắng cười: "Không ủy khuất......ta cảm thấy tuổi đó không lớn lắm."
"Cũng không nhỏ." Tuyên Từ Tâm lẩm bẩm, "Ngươi......cần gì phải tìm một lão nương cao tuổi như vậy?"
Chung Uyển cười gượng: "Ta cũng đâu còn nhỏ, mà nàng ấy......nhìn mặt cũng không già chút nào."
Tuyên Thụy lắp bắp kinh hãi: "Ngươi gặp rồi?!"
Chung Uyển hối hận không thôi, "Đúng thế......" Chung Uyển hận không thể tự cắn chết mình, rốt cuộc vì cái gì lại muốn nói dối......Cần gì phải lấy cái cớ này để lừa bọn họ chứ?!
Tuyên Du hai mắt sáng lên: "Nói nói, dáng người như thế nào!"
Trong lòng Chung Uyển đang âm thầm sám hối, miệng nhất thời không giữ được, "Cao hơn ta một chút"
"Ặc......" Tuyên Du chấn kinh không ít, "Còn cao hơn ngươi!!!"
Sắc mặt Tuyên Thụy và Tuyên Từ Tâm cũng vặn vẹo.
Chung Uyển nhìn trúng cô nương gì thế này?!
"A không phải." Chung Uyển gắt gao nắm chặt tay, "Ước chừng là cao......bằng ta, ta...... ta không quan tâm mấy thứ này."
"Ngươi thích là được." Tuyên Từ Tâm sắc mặt phức tạp nhìn Chung Uyển, nhịn không được lại hỏi, "Nàng......tính cách thế nào?"
Tuổi lớn như vậy, cơ thể cao lớn như vậy mà còn có thể khiến Chung Uyển yêu thích, người này tất nhiên phải có chỗ nào đó hơn người, chắc là tính tình nàng rất tốt, ôn nhu lại cực kì chu đáo?
"Tính cách thì......"
Chung Uyển thầm nghĩ trong lòng, âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, lúc nào cũng muốn giết người, lúc nào cũng muốn nổi điên.
Nếu nói ra mấy lời này, Tuyên Thụy, Tuyên Du, Tuyên Từ Tâm sợ là sẽ thề sống thề chết, không cho y ở lại.
Y đây là coi trọng quái vật nào thế này......
Chung Uyển liều mạng nói: "Rất tốt......"
Ba người lại nhìn nhau, thầm nghĩ, miễn Chung Uyển vui vẻ là được.
Sau bữa cơm, bọn họ tâm sự một chút xong, từng người đều trở về phòng của mình.
Chung Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười hai tiếng, trở về viện của mình.
Mới vào tới cửa, Nghiêm quản gia Nghiêm Bình Sơn đã ở bên ngoài tiếp đón.
"Chuyện gì vậy?"
Chung Uyển ngồi cạnh chậu than, lấy cây đũa sắt mà gắp than từ trong chậu bỏ vào lò sưởi tay của mình, khều khều than trong chậu, nhẹ nhàng thổi thổi, không lâu sau chậu than đã nóng lên.
Nghiêm Bình Sơn đóng kỹ cửa sổ rồi thì thấp giọng nói: "Nghe người của chúng ta truyền tin, Tam hoàng tử sợ là không qua khỏi."
Chung Uyển nhíu mày.
Tam hoàng tử từ khi sinh đã yếu ớt, kéo hắn sống được tới ba mươi mấy năm đã không dễ dàng gì, nhưng vì sao ngay lúc bọn họ tới lại xảy ra chuyện......
Nghiêm Bình Sơn u buồn chồng chất: "Nếu có thể kéo dài thêm mấy tháng, chờ xong lễ vạn thọ thì tốt......Bằng không tang sự xảy ra ngay sau lễ vạn thọ, chúng ta có muốn cũng không rời khỏi đây được."
"Đúng vậy......" Chung Uyển hỏi, "Thái y nói như thế nào?"
Nghiêm Bình Sơn nói: "Thái y nói, nếu dưỡng được tới mùa xuân thì bệnh tình sẽ tốt lên.
Chung Uyển khàn khàn thở một hơi: "Ý là nói hắn sống không qua được mùa xuân......Vừa đúng ngay sau lễ vạn thọ."
Nghiêm Bình Sơn nhịn không được, thấp giọng oán giận: "Chọn không đúng lúc chút nào."
Chung Uyển hỏi: "Hoàng Đế tất nhiên cũng biết, lễ vạn thọ vẫn tiếp tục sao?"
"Vẫn tiếp tục." Nghiêm Bình Sơn cười khinh miệt, hạ giọng nói, "Tam hoàng tử hiện giờ ngay cả uống một ngụm cháo còn vất vả như vậy, cũng không gặp Hoàng Đế khiến ngài thương tâm, nên mọi chuyện vẫn như vậy. Mấy ngày gần đây thánh thượng còn mở yến tiệc chiêu đãi tôn thất, ăn được ngủ được, ai cũng không màng đến sự tồn tại của hắn."
Chung Uyển sầu lo, thế này......sợ là phải trì hoãn đến mấy tháng.
Úc Vương phủ bên kia, tâm tình Úc Xá cũng không tốt đã mấy ngày liền.
Hắn vốn định tìm một chút sai lầm của Lâm Tư, bắt hắn lại, bỏ vào Đại Lý Tự nhốt hai ngày. Thế nhưng đã mấy ngày trôi qua, Lâm Tư đột nhiên như cành cây rũ xuống, cả ngày chui rúc trong phủ của Tứ hoàng tử, đầu cũng không ló ra một chút.
Úc Xá không biết là Lâm Tư đã được Chung Uyển bày mưu đặt kế án binh bất động, chỉ cảm thấy kẻ câm này là khắc địch trời sinh của mình. Lúc Úc Xá không cần thì hắn ngày nào cũng làm phiền tới phát ngán, nhưng lúc cần thì như thế nào lại tìm không ra.
Úc Xá mất kiên nhẫn, "Hắn không có tội thì ta bắt hắn không được sao? Khỏi cần tìm cớ nữa, trực tiếp bắt hắn lại đi!"
Phùng quản gia nhếch mép: "Vô cớ bắt người, sợ là sẽ đắc tội Tứ điện hạ......"
Úc Xá hỏi lại: "Ta còn sợ đắc tội hắn?"
Phùng quản gia cứng họng, thầm nghĩ đúng vậy, Hoàng Đế mà ngài còn dám đắc tội thì còn sợ cái gì?
Thế là Lâm Tư đáng thương chỉ vừa bước ra phủ hít thở một cái, ngay lập tức bị người của Úc Vương phủ tròng bao tải bắt đi.
Úc Xá tọa ở chính vị, từ trên cao liếc xuống nhìn Lâm Tư.
Bảy năm trước, lúc Chung Uyển đi rồi thì Úc Xá ban đầu cũng không tiếp xúc gì với Lâm Tư.
Úc Xá không để tâm hắn, thì hắn cũng sẽ không đi tới làm phiền Úc Xá. Hai người yên ổn mà sống, không có việc gì.
Cho đến ngày Lâm Tư không biết sống chết mà điều tra thân thế Úc Xá.
Ngày đó, Úc Xá thật sự đã động sát tâm.
Dù sau đó Tuyên Cảnh có làm ầm ĩ ở Đại Lý Tự, Úc Xá cũng không thay đổi chủ ý.
Tuyên Cảnh dám tra thân thế của mình, nếu không giáo huấn hắn thì là tự mình chờ chết.
"Nếu không phải là vì......" Úc Xá nhìn Lâm Tư trong chốc lát, không nói nữa, nhàn nhạt bảo, "Mang lên đi."
Hạ nhân bưng lên vô số hình cụ, quăng xuống trước mặt Lâm Tư.
"Thủ đoạn của ta, ngươi cũng biết rồi đó......" Úc Xá chậm rãi nói, "Không cần nói với ta gì mà không thể tra tấn vô cớ, lạm dụng tư hình, ở chỗ ta không có quy củ, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi không nói, chúng ta sẽ từ từ dùng hết hình cụ ở đây."
Úc Xá am hiểu sâu sắc cách tra tấn người khác, cũng không sốt ruột động thủ. Hắn chỉ tìm một lão nha dịch rành về dụng hình, kêu hắn đem mấy chục hình cụ tới, an trí thật thỏa đáng, chuẩn bị ra oai phủ đầu trước Lâm Tư.
Hình cụ của Đại Lý Tự tinh xảo hơn rất nhiều so với Hình Bộ, lão nha dịch đùa nghịch nửa canh giờ mới lo liệu chu toàn, Úc Xá thong thả ung dung uống trà, "Ngươi yên tâm, ta có rất nhiều thời gian."
Lâm Tư nhìn mớ hình cụ, lại ngẩng đầu nhìn Úc Xá.
Úc Xá rốt cuộc để ý tới Lâm Tư, hỏi, "Nhũ danh của Chung Uyển là gì?"
Lâm Tư: "......"
Úc Xá ngữ khí bình tĩnh: "Không cần nói với ta là ngươi không biết, hai ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta sẽ không tin."
Úc Xá buông tách trà, nhìn về phía một kiện hình cụ nọ, nói: "Không muốn nói? Vậy để ta nói trước...... Ngươi muốn biết vật kia dùng thế nào hay không? Đúng lúc hôm nay ta khá nhàn rỗi, có thể chậm rãi giảng giải cho ngươi......"
Lâm Tư hơi hơi giãy giụa một chút, Úc Xá nheo mắt lại.
Lâm Tư gian nan nâng lên một bàn tay, ấn ở trên mặt đất.
Úc Xá nghi hoặc nhìn hắn.
Lâm Tư bị hai hạ nhân đè lại, hành động cực kì bất tiện, hắn giơ tay, cố sức chấm vào nước ớt trên mặt đất, ngay tại phiến đá xanh trước mặt mà viết từng nét xuống, hai chữ.
—— Là nhũ danh của Chung Uyển.
Sau đó lại lùi xuống dập đầu.
Úc Xá: "......"
Qua một hồi lâu, Úc Xá mới nói: "Ngươi trung thành như thế, chủ nhân Chung Uyển của ngươi có biết không?"
Trên mặt Lâm Tư hơi lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu không trả lời.
Úc Xá một lời khó nói hết nhìn mớ hình cụ ngổn ngang đầy phòng......
Lăn lộn hết một canh giờ, đùa nghịch lẫn bài trí năm xưa đều là vì cái gì?
"Tốt, biết co được dãn được." Úc Xá sau một lúc lâu mới nói, "Ngươi đi đi."
Lâm Tư lại dập đầu một cái, nhanh chạy đi.