Thật ra trước đó, đứa em gái nghịch ngợm nhà hắn chỉ nói đúng một nửa, quả thật hắn vì Đổng Thiện Thiện mới có ý lưu lại, nhưng cũng muốn nhìn họ Thẩm này mất mặt nữa.
Người đàn ông này luôn là dáng vẻ bình thản hờ hững không ai bì nổi, lúc trước hắn làm khó người này ở công ty, cũng không thật sự đi nhìn xem đối phương làm thế nào chịu đựng.
Dù sao hắn làm những chuyện đó đã đủ mất giá trị rồi, nếu thật sự trông mong đi qua đó, lại len lén liếc trộm vài lần, vậy ở trước mặt nhân viên của mình, hắn thật đúng là không còn mặt mũi để nói nữa.
Nhưng hôm nay lại khác.
Ngày hôm nay đây là họ Thẩm chủ động đưa tới cửa, vả lại làm khó dễ hắn ta còn là lão phật gia cùng chủ tịch Cố nhà hắn. Hai người này đều không phải người hiền lành, hẳn sẽ không tuỳ tiện để hắn ta qua được ngay.
Cố An Nam có cơ hội mà không xem cảnh tượng náo nhiệt thế này, quả thực lãng phí!
Hắn còn nghĩ tới, đợi lúc nữa ông bà nội kiếm chuyện làm khó dễ, hắn ở bên cạnh cũng nói hai câu.
Một điểm trong đó, chính là để người này ở ngay trước mặt gọi mình một tiếng anh trai đấy.
Nhưng ai có thể ngờ được, hắn ngàn tính vạn tính, tính thế nào cũng không tính được, họ Thẩm này lại chó má như vậy.
Vì đạt được mục đích, cũng có thể xuống tay độc ác với bản thân thế này!
Cậu chủ Cố nghe thấy câu "Cố... Anh Cố" kia xong thì ngoài cười nhưng trong không cười nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Tổng giám đốc Thẩm thật đúng là co được dãn được, tôi quá bội phục rồi."
Phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn rất bình thường, "Quá khen."
Mà Đổng Thiện Thiện ở một bên lúc này cũng kinh ngạc không thôi, theo bản năng liếc nhìn Thẩm Mộ Ngạn ở bên cạnh một chút.
Có lẽ là bọn họ nán lại ở cửa ra vào quá lâu, bà nội Cố ở bên trong hô lên một tiếng kêu bọn họ đi vào, Cố An Nam mới chậm rãi tránh người ra, nhường đường cho hai người.
Đổng Thiện Thiện đang thấp thỏm, lúc đi ngang qua bên người Cố An Nam, một mực cầu nguyện hắn tuyệt đối đừng làm chuyện gì.
Nhưng hiển nhiên là cầu nguyện thất bại.
Bên này cô mới lướt qua trước mặt hắn, cậu chủ Cố bất thình lình nghiêng người một cái, bàn tay to vững vàng phủ lên tay cô.
Đổng Thiện Thiện khẽ giật mình, chỉ chốc lát thầm cố chấp giãy dụa, lại không dám náo loạn quá mức, sợ hai ông bà ở bên trong nhìn ra manh mối gì.
Nhưng Cố An Nam lại vẫn như cũ cực kỳ không tập trung, rủ mắt xuống thưởng thức dáng vẻ xấu hổ lại không làm gì được của cô một lát, sau đó không nặng không nhẹ lên tiếng: "Anh xách giúp em nhé."
Nói xong, động tác cầm lấy tay cô hơi trượt xuống phía dưới, trực tiếp cầm lấy hộp quà mà cô xách theo trong tay, dẫn đầu cất bước đi ở phía trước.
Lúc này trong lòng Đổng Thiện Thiện rất phức tạp.
Thật ra, vốn dĩ lần này cô tới đây, mặc dù lòng không yên, nhưng cũng ôm hi vọng khác.
Cô vẫn cảm thấy mình trốn tránh lâu như vậy, lấy thói quen trước đây của Cố An Nam, phỏng chừng đã sớm ném cô ra sau đầu rồi.
Khoảng thời gian này cô làm mọi chuyện cũng đều rất kiên quyết, điện thoại nói không nhận là không nhận, tin nhắn Wechat cũng không hề trả lời.
Thậm chí lúc Cố An Nam tìm đến nhà họ Thẩm, cô cũng một mực đóng cửa không gặp, chỉ kêu người giúp việc đuổi hắn đi.
Đổng Thiện Thiện cho là làm như vậy, hoặc sớm hoặc muộn hắn chắc chắn sẽ từ bỏ.
Nhưng vừa rồi nhìn thái độ của người đàn ông này dành cho mình...
Hoàn toàn không giống như có chuyện như vậy.
Đổng Thiện Thiện cực kỳ buồn phiền, lại không muốn bị ông bà nội Cố phát hiện ra chuyện gì, cho nên chỉ có thể thu lại cảm xúc, theo ở phía sau cùng nhau đi về hướng phòng khách.
Lúc này Thẩm Mộ Ngạn đã chào hỏi xong, Đổng Thiện Thiện đi qua, cũng cười gọi một tiếng "Cháu chào ông nội Cố, bà nội Cố."
Hai người già từ trước đến nay đối với cô bé này là vẻ mặt hiền từ, giờ cũng như vậy, cười đáp lại cô.
Cuối cùng, thấy bà bạn già của mình không nói gì, ông nội Cố liền mở miệng trước: "Hai đứa các cháu ngồi xuống trước đi."
Thẩm Mộ Ngạn không từ chối, lập tức ngồi đối diện hai ông bà.
Từ sau khi bọn họ vào cửa thì Cố Phán vẫn vùi mình ở trên ghế sa-lon giả làm chim cút.
Cũng không phải cô sợ cái gì, chẳng qua với tính tình của bà nội, thời điểm kiểu này cô nói càng ít, có lẽ càng có lợi với Thẩm Mộ Ngạn hơn.
Nhưng không lên tiếng thì không lên tiếng, ánh mắt của cô lại vẫn lặng lẽ quan sát anh.
Hôm nay anh còn xem như nghe lời cô, chọn chính là âu phục màu xám mà cô đề xuất.
Lúc anh ngồi ở chỗ đó, sống lưng thẳng tắp, bả vai phẳng phiu, khí thế của người ngồi lâu ở vị trí lãnh đạo gần như lập tức ép tới phía đối diện.
Có điều so với bình thường, hôm nay dường như anh có chỗ cố ý kiềm chế, ít nhất Cố Phán cảm thấy luồng sức mạnh lạnh lẽo quanh người anh kia không bằng lúc bình thường.
Cùng lúc, hai ông bà Cố cũng đang nhìn Thẩm Mộ Ngạn.
So sánh với ảnh chụp, người thật hiển nhiên càng anh tuấn hơn một chút. Bà nội Cố còn tốt, dù sao trước đó từng gặp một lần, ông nội Cố lại chỉ liên tục nghe nói về anh chàng này, nhưng chưa từng gặp lần nào.
Lúc này nhìn thấy người thật ngồi ngay ở trước mặt mình, thì không khỏi cười híp mắt bắt đầu đánh giá.
Bà nội Cố nhìn dáng vẻ kia của người bạn già, không khỏi nhíu mày, giống như đang nhắc nhở cái gì, hắng giọng một tiếng.
Ông nội Cố lập tức phản ứng lại, trong nháy mắt che dấu ý cười, khuôn mặt cứng rắn, thoáng nghiêm túc hỏi: "Nghe An Nam nói, cậu và con bé nhà tôi quen nhau đã rất nhiều năm rồi?"
Thẩm Mộ Ngạn khẽ gật đầu, thẳng thắn đáp lại: "Đúng vậy."
Câu trả lời của anh nằm trong dự đoán của hai ông bà già.
Thật ra ban đầu, sau khi nghe nói về chuyện này, bọn họ quả thực sợ hết hồn. Từ tuyến thời gian mà nhìn, bọn họ làm thế nào cũng không thể tin được. Mặc dù sau đó Cố An Nam cũng đã nói, rất nhiều chuyện đều là Cố Phán tự mình xác nhận đồng thời là sự thật có đóng dấu.
Nhưng hai ông bà già vẫn mang thái độ hoài nghi.
Bởi vậy lúc này nghe xong lời Thẩm Mộ Ngạn, hai người liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó ông nội Cố lấy ra một cuộn câu hỏi chi chít chữ từ trong ngăn kéo dưới bàn trà.
Ông nội Cố đẩy tờ giấy kia qua, lúc mở miệng, có chút xấu hổ, nhưng lại không thể không nói: "Cậu Thẩm, cậu nên hiểu tấm lòng của người làm phụ huynh chúng tôi, rất nhiều chuyện chúng tôi không thể nào điều tra, dù sao ban đầu chuyện cậu và Phán Phán quen biết gần như chỉ có hai đứa biết nội tình.
Nhưng hai đứa đã ở bên nhau một đoạn thời gian rồi, con bé này lại là đứa đã thích cái thích gì thì thích cắm đầu xông tới, cho nên ông bà thật sự có chút lo lắng tính chân thực của một vài chuyện, hỏi nó chắc cũng chẳng hỏi ra được cái gì. Nên..."
Ông nội Cố cảm thấy phương pháp gọi người ta đến nhà rồi làm bài thi gì đó, quả thực ngây thơ không tưởng.
Nhưng khổ nỗi bà bạn già của mình nhất định muốn làm, hơn nữa làm thì làm đi, phương pháp mà bà đưa ra lại bắt ông nói!
Hiện tại khiến bản thân giống như một ông già lập dị, bà ở bên cạnh thì vẫn đoan trang như cũ bày ra tư thế của bậc bề trên.
Cái này cũng quá oan ức rồi.
Trong lòng ông nội Cố đắng vô cùng, nhưng một câu dư thừa cũng không dám nói thêm.
Dường như Thẩm Mộ Ngạn cũng không để ý lắm, sau khi nhận lấy tờ giấy kia, anh chỉ yên lặng đảo mắt qua, rồi bình tĩnh lễ phép hỏi một câu: "Có bút không ạ?"
Mà lúc Cố Phán nhìn thấy cuộn câu hỏi này, thì vô cùng kinh ngạc.
Đây là dự án sát hạch quái quỷ gì chứ? Ông nội bà nội trẻ con như vậy sao?
Cô không nhịn được nữa, lặng lẽ di chuyển bước chân muốn tiến lại gần bên kia, nhìn xem trên tờ giấy kia rốt cuộc viết chi chít những cái gì.
Nhưng mới động đậy một chút, bà nội Cố đã lạnh lùng liếc cô một cái.
"Thành thật ngồi xuống."
Cố Phán bĩu môi, rốt cuộc không làm thêm động tác mờ ám gì nữa.
Tốc độ nâng bút viết chữ của Thẩm Mộ Ngạn rất nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thái độ của anh vẫn như cũ thong thả không vội vàng, vẻ mặt hơi thu lại, đôi mắt cụp xuống.
Trong khoảng trống lúc anh yên tĩnh trả lời bài thi, ông nội Cố lặng lẽ dùng ánh mắt liếc về phía bên đó, nhìn thấy mấy câu hỏi mà Thẩm Mộ Ngạn đã viết.
Mặc dù không biết đáp án đúng hay sai, nhưng chữ của đối phương lại hết sức phóng khoáng, đẹp đẽ.
Thật ra trong thâm tâm ông nội Cố đối với một vài quan niệm nhận biết rất sâu.
Ông cảm thấy người có học đều có khí phách, mà người có thể tĩnh tâm luyện chữ, nhân phẩm cùng tính cách, cũng sẽ không quá kém.
Cho nên lúc này, mặc dù trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, nhưng thiện cảm trong lòng dành cho Thẩm Mộ Ngạn đã tăng thêm một tầng.
Cố Phán ở bên này thật sự sốt ruột, cô ngẫm nghĩ, rồi nháy mắt ra hiệu với người chị em ở đối diện, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn Wechat cho cô ấy.
【 Wechat 】 Cố Phán: Cậu ở gần, mau nhìn giúp tớ xem, trên tờ giấy kia viết vấn đề gì.
Đổng Thiện Thiện nhận được Wechat xong thì tỉnh bơ nhích lại gần bên đó, nhưng lại không dám làm quá rõ ràng, ánh mắt liếc qua một hồi khá lâu, mới trả lời lại cho Cố Phán ——
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Câu hỏi quá nhiều quá dày, rất nhiều câu tớ cũng không nhìn rõ, có điều hình như trên cơ bản đều là một vài câu hỏi có liên quan tới vấn đề thường ngày của cậu. Tớ nhìn thấy có hỏi cậu thích ăn cái gì, ghét ăn cái gì, còn có hỏi ca sĩ cậu thích nhất là ai...
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Tớ thấy anh cả nhà tớ viết rất nhanh, chắc hẳn là đều biết đáp án, cậu trước tiên đừng lo lắng.
Thật ra, lúc nhìn thấy câu trả lời trước của người chị em, Cố Phán đã yên tâm rồi.
Nếu như đều là câu hỏi kiểu đó, lấy hiểu biết của Thẩm Mộ Ngạn về cô, chắc chắn anh đều có thể trả lời đúng. Trước đó cô chỉ sợ ông bà nội không ra bài theo lẽ thường, hỏi mấy thứ ly kỳ cổ quái cố ý làm khó dễ anh.
Nghĩ như vậy, hai ông bà vẫn thật sự nương tay không ít.
Tốc độ làm bài của Thẩm Mộ Ngạn rất nhanh, mười mấy câu hỏi, trên cơ bản anh không có lúc nào có do dự hay không nắm chắc ở bất kỳ câu nào, gần như đều là vừa nhìn một cái đã hạ bút.
Cho nên về sau, khi một lần nữa đóng nắp bút lại, trước sau cũng mới qua mấy phút đồng hồ.
Trên mặt ông bà nội Cố tuy đều chưa lộ ra cái gì, nhưng trong lòng lại cũng rất kinh ngạc ngoài ý muốn.
Mà bất ngờ hơn còn ở phía sau.
Sau khi Thẩm Mộ Ngạn đem cuộn câu hỏi kia một lần nữa giao đến tay hai ông bà, bọn họ tỉ mỉ kiểm tra hai lượt, phát hiện không có một đáp án nào sai.
Thậm chí có hai câu hỏi, ông nội Cố không nắm chắc, còn nhỏ giọng hỏi Cố Phán.
Kết quả đáp án mà cháu gái đưa ra, giống như đúc kết quả mà Thẩm Mộ Ngạn viết trên giấy.
Lần này hai ông bà già đều không nói gì nữa.
Sau cùng, bà nội Cố đứng lên trước, âm thầm quét mắt nhìn qua Thẩm Mộ Ngạn một chút rồi quay người hướng về phía Đổng Thiện Thiện cười cười.
"Thiện Thiện này, bà nhớ lúc trước cháu từng nói biết làm món ngó sen tẩm bột rán? Hôm nay cháu thể hiện cho mọi người xem, được không? Bà đã chuẩn bị không ít món ngon, buổi trưa các cháu ở lại ăn cơm nhé."
Tuy lời này không nói rõ, nhưng người ngồi đây đều nghe ra được là chuyện gì.
Đổng Thiện Thiện đương nhiên vui vẻ, lần này qua đây chính là ôm hi vọng chị em tốt và anh trai cô ấy sẽ „người có tình có thể thành thân thuộc“, ban đầu cô ấy còn sợ hai ông bà Cố làm khó anh cả quá mức, hiện tại xem ra, hình như cô ấy đã nghĩ nhiều rồi.
Bởi vậy nghe xong lời của bà nội Cố, cô ấy liên tục gật đầu, lập tức đứng dậy, "Cháu đi với bà đến phòng bếp."
Cố Phán vốn cho rằng bà nội cũng sẽ gọi cô, nhưng ngoài ý muốn chính là, sau khi bà nội kéo chị em tốt của cô qua thì chẳng nhìn đến cô dù chỉ một chút.
Cô có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Trong phòng khách thoáng cái cũng chỉ còn lại có ba ông cháu nhà họ Cố và Thẩm Mộ Ngạn.
Cố An Nam lúc này là ngồi ở đây, nhưng tâm tư đã sớm bay đến phòng bếp rồi. Hắn đang nghĩ làm thế nào tìm lý do qua đó nhìn xem thì ông nội ở bên cạnh đã nói chuyện trước ——
"Tiểu Thẩm này, cháu biết đánh cờ không?"
Thẩm Mộ Ngạn không chần chờ, "Dạ biết."
"Vậy theo ông già này đến thư phòng làm một ván đi?" Ông nội Cố cười tủm tỉm nhìn Thẩm Mộ Ngạn, xưng hô cũng từ tổng giám đốc Thẩm chuyển thành Tiểu Thẩm, hiển nhiên đã bắt đầu xem anh là người nhà mình rồi.
Thẩm Mộ Ngạn nào sẽ không đồng ý, ngay cả Cố Phán ở bên cạnh nghe được cũng vui vẻ.
Cho nên lúc này không đợi người đàn ông ở đối diện đáp lại gì nữa, cô cướp lời mở miệng trước: "Ông nội, để cháu đi cùng hai người nhé! Cháu làm trọng tài, về sau còn có thể giúp hai người thu quân cờ!"
Ông nội Cố dở khóc dở cười, lúc nào thì chơi cờ vây còn cần trọng tài chứ.
Ông cười nhẹ nhàng nhìn cháu gái nhỏ, cố ý trêu chọc: "Trước kia sao không thấy cháu tích cực như vậy nhỉ? Kêu ở thêm một lúc với ông nội, cháu cũng nói nhìn bàn cờ váng đầu, hôm nay ngược lại là rất chủ động đấy."
Cố Phán biết ông nội cố ý, cũng không quan tâm, tiến lên ôm chầm lấy cánh tay ông nội, thân thiết làm nũng.
"Đi thôi, đi thôi, ông nội à, xem như ông thương xót, nếu ông không mang cháu theo, vậy phỏng chừng lát nữa cháu sẽ bị bà nội gọi đi phòng bếp giúp một tay. Ông nỡ nhìn cháu đi làm cô bé nhặt rau à?"
Ông nội Cố vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lắc đầu rồi thoáng nhìn Thẩm Mộ Ngạn ở đối diện, "Vậy Tiểu Thẩm này, chúng ta đi thư phòng thôi?"
Thẩm Mộ Ngạn không nhiều lời, dẫn đầu đứng dậy, khiêm tốn lễ độ đứng ở trước sô pha đưa tay mời.
"Mời ông đi trước ạ."
Lúc ba người đều đứng dậy đi về hướng thư phòng, Cố An Nam vẫn yên tĩnh ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích.
Đương nhiên Cố Phán biết anh trai cô muốn làm cái gì, cố ý lên tiếng hỏi: "Anh này, anh không đi cùng mọi người đến thư phòng à?"
Lúc cô nói chuyện, ý tứ khiêu khích trong mắt quá rõ ràng, Cố An Nam muốn bỏ qua cũng không được.
Hắn âm thầm nghiến răng, nghĩ thầm chờ lát nữa phải tìm cơ hội dạy dỗ con nhóc này một phen mới được, để cô một mực không biết lớn nhỏ như thế, luôn lấy anh ruột của mình ra trêu chọc!
Ông nội Cố nghe xong lời Cố Phán, ngược lại mở miệng trước: "Cháu cũng đừng làm khó nó nữa, lúc trước để nó chơi một ván cờ với ông, lúc đánh ngủ gà ngủ gật thiếu chút nữa đập hỏng bàn cờ của ông, thôi đi, nó không phải người như vậy, đừng làm khó nó."
Cố An Nam lập tức hùa theo lời ông nội, vội vàng gật đầu, "Đúng, ông nội nói đúng, quá đúng!"
Cố Phán bĩu môi, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.
-
Hai ông cháu và Thẩm Mộ Ngạn trước sau đi vào thư phòng.
Chỗ này là địa bàn cá nhân duy nhất của ông nội Cố ở trong cả ngôi biệt thự.
Nhà họ Cố từ trước đến nay đều là nữ lớn hơn nam.
Phòng ngủ của Cố Phán to hơn của Cố An Nam gấp mấy lần, phòng giữ quần áo của bà bạn già cũng vậy, ông nội Cố và cháu trai sống trong kẽ hở nhiều năm như vậy, ông có thể có một gian thư phòng của riêng mình là đã cực kỳ vui vẻ rồi.
Thư phòng của ông nội Cố nhìn rất cổ kính, giá sách chiếm trọn vị trí hai mặt tường, bên trên cơ bản đều bày đầy các loại sách vở. Đa số là sách cổ, cũng có một vài quyển du ký của tác giả trong và ngoài nước viết, còn lại, chính là các loại thư mục tài chính và kinh tế cùng quân sự.
Bàn đọc sách rộng lớn, phía trên bày không ít giấy Tuyên Thành đã viết chữ, trên giá bút treo mấy cây bút lông, ngoài cái đó ra, chỉ còn lại có bàn cờ đang bày ở ngoài cùng bên phải.
Vừa rồi Cố Phán chỉ muốn theo hai người qua đây, lại quên mất chuyện quan trọng.
Lúc này nhìn thấy bàn cờ xong thì đột nhiên nhớ đến, vội vàng nói với ông nội: "Ông ơi, quà mà Thẩm Mộ Ngạn mang cho ông là bộ cờ mới đấy, ông chờ cháu lấy tới đây, hai người chờ một lúc chơi bộ đó nha!"
Cố Phán nói xong thì hấp tấp chạy ra ngoài, ông nội Cố rất bất đắc dĩ, cười tủm tỉm thoáng nhìn Thẩm Mộ Ngạn, "Con bé bình thường ở bên cạnh cháu cũng rất ồn ào nhỉ."
Trên khuôn mặt hơi lạnh lùng của Thẩm Mộ Ngạn có vẻ khiêm tốn mà ngày thường ít có.
Anh hơi hướng về phía ông nội Cố lắc đầu, "Cũng tạm, Phán Phán rất hoạt bát."
Ông nội Cố bật cười, "Cháu đây là đang thích con bé, có ầm ĩ nữa cũng có thể xem như hoạt bát."
Hai người chưa nói được hai câu, Cố Phán đã cầm hộp cờ mà Thẩm Mộ Ngạn chuẩn bị chạy về.
Cô thấy hai người giống như đã nói qua cái gì đó, vừa bày bàn cờ lên bàn trà trong phòng, vừa hỏi: "Vừa rồi cháu ra ngoài, hai người có phải đã nói xấu cháu cái gì không?! Sao cháu quay lại, cả hai người đều không lên tiếng nữa!"
Ông nội Cố đâu phải không biết đứa cháu gái này đang nghĩ gì, chắc chắn là sợ ông nói lời gì làm khó Thẩm Mộ Ngạn, thế là cũng ăn ngay nói thật ——
"Đúng là nói cháu đấy, nói cháu sao mà cứ thích làm ầm ĩ đấy."
Ông nội Cố vừa nói vừa đưa tay ra hiệu cho Thẩm Mộ Ngạn, bảo anh ngồi xuống.
Hai người ngồi mặt đối mặt trên ghế sa lon trong thư phòng, bàn trà ở giữa, trên đó Cố Phán đã bày xong bàn cờ, hai hộp cờ đen trắng, cũng đều chia ra đặt ở trước mặt hai người.
Lúc này nghe xong lời ông nội Cố, cô bĩu môi, "Ông nội, ông cũng không nên nói mò, hiện tại tính cách của cháu chín chắn hơn nhiều rồi đấy."
"Đúng, đúng là chín chắn hơn một chút." Ông nội Cố cười ha hả tiếp lời, cầm lên một quân đen trong tay, hạ cờ xuống bàn trước, "So với khi còn bé, đúng là chín chắn hơn rất nhiều."
Thẩm Mộ Ngạn nghe ra được ông nội Cố còn có lời muốn nói, cũng không nhiều lời, sau khi đối phương hạ cờ, cũng cầm quân trắng ở trước mặt mình lên, đặt một quân lên bàn cờ.
Bộ cờ này Thẩm Mộ Ngạn tặng là làm bằng ngọc thạch, màu sắc cùng cảm giác đều là vô cùng cao cấp, sờ ở trong tay cũng trơn bóng mát lạnh.
Quân cờ màu trắng được anh kẹp giữa ngón tay, giống hệt như đồ trang sức tốt nhất, ngón tay càng lộ vẻ trắng nõn thon dài.
Ánh mắt của anh nhìn qua rất chuyên chú, lực chú ý cũng không biết thật sự ở trên bàn cờ, hay là ở lời nói của ông nội Cố.
Mí mắt hơi cụp xuống, nhìn từ phía trước, đường nét cả khuôn mặt càng mạnh mẽ rõ ràng.
Ông nội Cố âm thầm đánh giá người ngồi đối diện, đối với khí thế thong dong quanh người anh càng là âm thầm tán thưởng một phen.
Ông cũng không định dừng lại chủ đề vừa rồi, cười tủm tỉm lại nói: "Tiểu Thẩm à, cháu không biết, đứa cháu gái này nhà ông trước kia có thể tinh quái thế nào đâu.
Xa thì không đề cập tới, chỉ nói lúc nó học cấp ba, có giai đoạn nó làm sai chọc bà nội nó tức điên lên, đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được, bà nội nó trong cơn tức giận chỉ có thể khóa thẻ của nó.
Kết quả lúc ấy nó vì dỗ bà nội nó vui vẻ, học người khác bắt đầu thu thập chai nước, gom được vài ngày bán được ít tiền, mua cho bà nội nó cái khăn lụa. Về sau bà bạn già bị nó dỗ đến vui vẻ, chuyện khóa thẻ tự nhiên cũng không giải quyết được gì."
Lời này của ông nội Cố thật ra cũng không có gì, chẳng qua Cố Phán nghe mà hai gò má không khỏi nóng lên.
Không phải vì chuyện khác, mà là bởi vì sự thật... căn bản không phải như vậy.
Ban đầu cô quả thực chọc bà nội nổi giận một trận, cũng bị khóa thẻ, nhưng cô lại không nghèo chút nào.
Cái này còn phải tính công cho người đàn ông đối diện kia, lúc ấy anh đã bắt đầu chiếu cố cứu tế cô rồi, sau khi nghe nói cô phạm sai lầm bị phạt thì lập tức chuyển qua không ít tiền.
Mà cái khăn lụa kia, Cố Phán cũng là lấy tiến của Thẩm Mộ Ngạn mà mua, căn bản không phải cái gì mà gom góp chai nước tích lũy ra.
Cho nên lúc này nghe thấy, Cố Phán chột dạ, cô còn nhớ lúc ấy khi nhắc tới chuyện này với anh, cô đã nói dối anh, nói lí do thoái thác ở trước mặt bà nội là, một người bạn rất tốt đã giúp đỡ mình.
Ai có thể nghĩ tới, sự việc đã qua lâu như vậy, thế mà có thể bị ông nội cô trong lúc vô tình lại đào ra.
Cố Phán cho rằng ông nội nói cũng gần xong rồi, nào ngờ cô còn chưa kịp phản bác lại gì, bên kia ông nội lại lật ra chuyện mới ——
"À, còn có một lần, con bé này vì theo đuổi con trai mà chạy khắp nơi trong tỉnh, bà nội nó sốt ruột lại khóa thẻ của nó, muốn để nó nhanh chóng quay về. Nào ngờ dưới tình huống không có tiền, nó còn ở bên ngoài hai ba ngày, về sau lúc quay về lại chọc tức bà nội nó, thật sự phạt nó nhảy cóc một trăm lần."
Ông nội Cố vừa nói cái này, thì trong lòng Cố Phán "Lộp bộp" một cái, thầm nghĩ, xong rồi.
Chuyện đó cô chưa từng nói với 【S 】, bởi vì biết đối phương khẳng định sẽ cằn nhằn cô.
Trước đây cô thích một anh chàng chơi thể thao điện tử, đối phương tham dự thi đấu ở gần thành Bắc, khi đó nhiệt tình của cô đang nồng đậm, đương nhiên phải chạy tới hiện trường xem cuộc so tài rồi.
Bà nội không đồng ý khóa thẻ cũng chẳng sao, cô cầm lấy thẻ của Thẩm Mộ Ngạn, không chỉ thảnh thơi ở bên đó ngây người vài ngày, về sau lúc xem phát sóng trực tiếp, còn quét không ít tiền quà tặng.
Khi đó cô vui vẻ cực kỳ, nhất là trong lúc phát trực tiếp cậu ta còn nói lời cảm ơn với nickname của cô, cô kích động thật sự sắp nhảy dựng lên ở trong khách sạn.
Có điều về sau cô rất nhanh lại thay thần tượng mới, hâm mộ một lưu lượng nam ra mắt từ cuộc thi tìm kiếm tài năng, có năng lực nghiệp vụ cực mạnh. Mà chuyện này cũng bị đại tiểu thư Cố quẳng ra sau đầu rồi, đâu đoán được ông nội sẽ lại đột nhiên nhắc tới.
Mặc dù đã cách nhiều năm như vậy, nhưng lấy hiểu biết của cô về người đàn ông ở đối diện kia, chuyện trước đó có lẽ anh sẽ không để ý lắm, nhưng chuyện này, anh tuyệt đối không có khả năng lại làm như không nghe thấy. Hơn nữa với cái tính ghen tuông kia của anh, chuyện này bị anh biết rồi... Khẳng định không có khả năng cứ dễ dàng cho qua như vậy!
Cố Phán vừa nghĩ tới mấy lần "Trừng phạt" trước đó, thì cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Một giây sau, quả nhiên như Cố Phán đã nghĩ, người đàn ông vốn yên lặng nghe ông nội Cố nói dông dài, sau khi nghe xong mấy lời ông vừa nói, con ngươi hơi nâng lên.
Ánh mắt anh bình tĩnh quét về phía Cố Phán, một quân cờ trắng đang cầm giữa ngón tay, thoáng chốc hạ xuống bàn cờ.
—— "Cạch."
Theo tiếng hạ cờ, giọng nói lành lạnh của người đàn ông truyền đến ——
"Thế ạ?"