Quần áo trên người cô đã được thay mới, nhẹ nhàng thoải mái không có bất kỳ mùi rượu gì. Tay nhỏ nâng lên, vô thức sờ lên gò má...
Hình như cũng tắm qua rồi?
Cố Phán có chút mơ hồ, tối hôm qua tuy rằng sau đó cô uống say, nhưng cũng không tính là hoàn toàn say đến không nhớ gì cả.
Cô loáng thoáng nhớ được hình như mình một mực quấn lấy Thẩm Mộ Ngạn, sau đó thì sao? Cô đã làm cái gì rồi?
Tiểu thư Cố mơ mơ màng màng suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra được nhiều chi tiết hơn nữa. Cho nên cô chôn khuôn mặt nhỏ vào trong chăn, khống chế không được kêu lên hai tiếng.
Trong lúc đôi môi khép mở, cánh môi khẽ chạm vào mặt chăn ở bên trên, cảm giác có chút tê tê.
Cô ngẩn người, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh ——
Cô trói chặt cổ tay của người đàn ông tùy tiện giở trò lưu manh.
Người đàn ông giam cô trong ngực hung hăng hôn môi.
Còn có, cô bị người đàn ông đó ép lẩm bẩm nói sẽ không thay người thích, thừa nhận người cô thích nhất vẫn là anh...
Cố Phán cảm thấy tất cả xấu hổ đời này có lẽ đều đã vứt đi vào tối hôm qua rồi.
Hai gò má cô hơi nóng, đầu óc ong ong hỗn loạn, không nói được là cảm giác gì. Có chút thẹn thùng, cũng có chút vui vẻ.
Hôm qua, cô vốn là ôm quyết tâm cuối cùng thử thái độ của Thẩm Mộ Ngạn một chút, mặc dù quá trình có phần không được như ý, nhưng kết quả tóm lại là tốt.
Có điều, hơi đáng tiếc chính là, hôm qua cô bị ép nói rất nhiều tiếng thích, nhưng lại quên mất Thẩm Mộ Ngạn người đàn ông kia có từng nói thích cô hay chưa.
Về sau, Cố Phán một mực nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên lại nghĩ tới một vấn đề hơi nghiêm trọng...
Hôm qua cô say như thế, chắc hẳn là không có tinh thần tự mình rửa tắm thay quần áo đi?
Vậy bộ áo ngủ sạch sẽ trên người cô đây, là có chuyện gì?
Cô chủ Cố khống chế không nổi nữa lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng ngay vào lúc này, cánh cửa của phòng ngủ chính đột nhiên bị người gõ vang.
Hô hấp của Cố Phán phút chốc ngừng lại, thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng có chút cứng ngắc. Nhịp tim như là có người ở phía trên đang đánh trống vậy, nhiệt độ trên hai gò má cũng càng ngày càng cao.
Chắc là Thẩm Mộ Ngạn...
Chờ lát nữa anh ấy đi vào cô nên phản ứng thế nào đây?
Mặc dù cô cảm thấy người đàn ông kia sẽ không đường đột như vậy, trực tiếp làm loại chuyện thân mật như thay quần áo cho cô, nhưng ngoài cái này ra, tối hôm qua, nụ hôn kia, sự thân mật của hai người, lại chân thật một chút nước cũng không có.
Vậy chờ lát nữa gặp mặt, cô nên nói trước gì đó? Hay là thận trọng một chút, chờ anh mở miệng trước nhỉ?
Người ở bên ngoài thấy Cố Phán chậm chạp không lên tiếng, lại khẽ gõ hai cái lên cánh cửa, tiếp đó, một giọng nói dịu dàng của phụ nữ cách cánh cửa truyền tới ——
"Cô Cố, cô đã tỉnh chưa ạ?"
Cố Phán ngẩn ra, vội vàng ôm chăn ngồi dậy.
"Tôi tỉnh rồi, vào đi."
Đẩy cửa vào chính là người quản lý phòng của bên khách sạn Hilton, cô ta vốn phụ trách căn phòng này, nhưng bởi vì Thẩm Mộ Ngạn không yêu cầu cô ta phục vụ 24 giờ, cho nên mấy ngày nay cô ta cũng chưa từng xuất hiện.
Đêm qua có thể nhận được điện thoại, cô ta còn có chút bất ngờ.
Ban đầu lúc được biết người cầm quyền kia của Thẩm thị sẽ vào ở căn phòng này, mấy cô gái trong khách sạn cũng không có thèm muốn. Sau khi đăng ký phòng cho vị kia xong, mấy đồng nghiệp lại bắt đầu ghen tị với cô ta, còn trực tiếp nói đùa bảo cô ta ở gần quan được ban lộc.
Cô ta không có tham vọng cao xa như vậy, hơn nữa hôm tiếp đón đối phương vào ở, cô ta từng thoáng quan sát người kia ở khoảng cách gần ——
Cả người lạnh lẽo, khóe mắt, đuôi lông mày mang theo kiêu ngạo cùng lạnh lùng, cùng với hơi thở mãnh liệt không cách nào coi nhẹ quanh người, tất cả đều mạnh hơn so với bất kỳ người nào mà cô ta từng gặp trong quá khứ.
Lúc mới gặp, cô ta từng có cảm giác động lòng ngưỡng mộ dành cho người đứng ở vị trí trên cao, nhưng cũng hiểu mình nên làm gì và có thể làm gì.
Vì thế, sau này anh hủy bỏ nhiệm vụ quản lý của cô ta, vẫn luôn chưa từng gặp lại, cô ta cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng mà, khách sạn bọn họ từ trước đến nay là quy chế một đối một, cho dù khách không có nhu cầu, bọn họ cũng phải luôn chờ lệnh đến lúc đối phương trả phòng mới thôi.
Cô ta vốn cho là mình phải tiếp tục nhàn hạ vài ngày nữa, lại không ngờ nửa đêm hôm qua đột nhiên nhận được điện thoại.
Người đàn ông ở bên kia giống hệt như trong ấn tượng, giọng nói lạnh nhạt, lời ít mà ý nhiều, nói đơn giản mấy câu, dặn dò cô ta mang một bộ quần áo sạch sẽ qua đó, lại giúp đỡ cô gái trẻ tắm rửa một chút.
Người đàn ông dường như có việc gấp phải đi, cô ta lo liệu xong cho cô gái trẻ, đi ra ngoài thì thấy anh ta đã thu thập xong hành lý, ăn mặc chỉnh tề rồi.
"Làm phiền cô sáng mai đúng giờ gọi cô ấy dậy ăn sáng, sữa tươi đổi thành nước trái cây, cô ấy không ăn ớt xanh và cà rốt, trứng gà phải lòng đào..."
Lúc ấy, người quản lý phòng nghe anh dùng giọng điệu lạnh lùng nói ra nhiều lời như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Sau đó anh đi rồi, còn dặn dò cô ta canh ở trong phòng, cô bé kia uống có chút say, anh sợ cô nửa đêm một mình sẽ xảy ra vấn đề.
Người quản lý phòng nghe xong tất cả yêu cầu của anh, sau đó mỉm cười tiễn người rời đi rồi ngay lập tức chia sẻ với đồng nghiệp những lời mà bản thân vừa nghe thấy.
—— người nắm quyền cấm dục lạnh lùng trong truyền thuyết của Thẩm thị kia vừa mới dặn dò tôi chăm sóc một cô bé, lời nói cực kỳ tỉ mỉ, một điểm cũng không thiếu! Hơn nữa tìm ra được sở thích của con gái nhà người ta cực kỳ rõ ràng! Tôi ghen tị quá đi, hẳn là chân mệnh thiên nữ không thể nghi ngờ.
Bên kia có đồng nhiệp trả lời ——? Cô cũng nói là cô bé mà, sao còn nói là chân mệnh thiên nữ gì, sao không thể là người thân thích trong nhà chứ? Mặc kệ! Vị này nhà họ Thẩm tuyệt đối là người đàn ông độc thân đáng giá, trước khi chưa kết hôn tôi cũng muốn ôm ảo tưởng, anh ta thực sự quá AAAA mà!
Người quản lý phòng nhìn thấy lời đáp của đồng nghiệp thì im lặng cả buổi, cuối cùng trả lời lại ——
"Tuyệt đối không phải là thân thích, ngày đầu tiên lúc tôi tiếp đón bọn họ, cô bé này cũng ở bên cạnh, tôi nghe thấy cô ấy gọi người kia là tổng giám đốc Thẩm. Cô vẫn là từ bỏ đi, kiểu Thần Tiên trên trời này không phù hợp với người phàm như chúng ta đâu."
Nói xong, cô ta cũng không để ý tới phản ứng của đồng nghiệp ở bên kia, trực tiếp chuyển điện thoại về chế độ yên lặng, đi đến phòng cho người quản lý để nghỉ ngơi.
Sáng nay cô ta cũng đã rời giường từ sớm, dựa theo yêu cầu của vị tổng giám đốc Thẩm kia, chuẩn bị bữa sáng cho cô bé trong phòng. Tranh thủ thời gian cảm thấy cũng gần đến giờ, cô ta liền khẽ gõ cửa gọi đối phương rời giường.
Có điều, lúc cô ta tiến vào phòng ngủ chính, cô gái trẻ hình như rất bất ngờ.
Cố Phán quả thực rất bất ngờ, cô hoàn toàn chưa rõ ràng tình huống là thế nào, rõ ràng một giây trước cô còn đang suy nghĩ làm thế nào đối mặt với Thẩm Mộ Ngạn, trong đầu tràn ngập căng thẳng cùng vui vẻ, một giây sau lại chợt phát hiện, mình tưởng tượng quá nhiều rồi, người tới căn bản không phải là người mà cô đang mong chờ.
... Cô đây có thể bình tĩnh sao?
Cũng may người quản lý phòng kia tự giới thiệu bản thân trước: "Xin chào cô Cố, tôi là Lynn, người quản lý phòng của khách sạn. Đêm qua tổng giám đốc Thẩm tạm thời đi công tác, trước khi đi đã dặn tôi chăm sóc cô. Quần áo mới tôi đã thay cô chuẩn bị xong rồi, bữa sáng cũng dựa theo sở thích của cô mà chuẩn bị xong xuôi, giờ cô rời giường rửa mặt dùng cơm chứ ạ?"
Loại phục vụ này Cố Phán cực kỳ quen thuộc, trước kia ở khách sạn cũng sẽ có người như vậy thay cô chuẩn bị tất cả mọi thứ, khách quan mà nói, người quản lý phòng này cũng dễ chịu hơn so với những người mà cô gặp phải trong quá khứ.
Nhưng cô bây giờ không có lòng dạ nào mà thưởng thức tính tình của đối phương, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt trên mấy chữ "Đêm qua tổng giám đốc Thẩm tạm thời đi công tác".
"Anh ấy đi rồi à?"
Cố Phán không nói rõ là ai, nhưng người quản lý phòng cũng nghe ra được, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, tổng giám đốc Thẩm đêm qua tạm thời bay ra nước ngoài công tác."
Cố Phán im lặng giây lát, "Vậy anh ấy có để cô chuyển lại lời gì cho tôi không?"
Người quản lý phòng ngẩn người, cẩn thận nhớ lại một chút.
"Thật xin lỗi, hình như không có."
Cố Phán có vẻ hơi sa sút, người quản lý phòng không biết cô gái trẻ đang suy nghĩ những gì, cũng không dám quấy rầy. Chờ một hồi lâu, thấy cô vẫn như trước không có ý muốn lên tiếng, mới mở miệng hỏi một câu ——
"Cô Cố, cô rời giường bây giờ chứ ạ?"
"Vâng, tôi dậy, nhưng mà không phiền cô, tôi có thuê căn phòng ở sát vách, có đồ rửa mặt với quần áo để thay đổi."
Cố Phán vừa nói chuyện, vừa vén chăn lên bước xuống giường.
Người quản lý phòng hơi lúng túng, không biết có phải mình đã nói sai lời gì chọc cho cô tiểu thư này mất hứng hay không.
Đang lúc chần chừ, Cố Phán đã đi tới trước mặt cô ta, bước chân hơi ngừng lại.
"Quần áo của tôi, hôm qua là cô giúp tôi thay à?"
Người quản lý phòng gật gật đầu, "Đúng vậy."
Cố Phán không có biểu cảm gì, gật đầu rời đi.
Lúc quay trở lại gian phòng của mình, Đổng Thiện Thiện đã không còn ở đó nữa. Thời gian này hẳn là cô ấy đã ở trụ sở chính của Thẩm thị bắt đầu làm việc, kế hoạch tối hôm qua của Cố Phán cô ấy cũng biết rõ, cho nên cho dù cô suốt đêm không về phòng, Đổng Thiện Thiện cũng không quá lo lắng.
Trở lại căn phòng của mình, Cố Phán trước tiên nhào lên trên giường nằm úp sấp hai phút.
Cô chôn mặt vào trong chăn, cố gắng hết sức xem nhẹ sự trĩu nặng trong lòng.
Cách khoảng mười mấy giây, cô không nhịn được nữa, bàn tay nặng nề vỗ lên chăn hai cái, có chút sụp đổ kêu lên hai tiếng.
Tức quá đi!
Vẫn là tức quá đi mà!
Thật ra cô biết, chuyện có thể khiến Thẩm Mộ Ngạn hơn nửa đêm rời đi nhất định vô cùng khó giải quyết, nhưng khó giải quyết thế nào đi nữa, gấp gáp thế nào đi nữa, cũng không nên sau khi hai người trải qua thân mật như vậy, một câu dặn dò cũng không có đã rời đi rồi chứ?
Cô vừa rồi còn cố ý kiểm tra điện thoại, cũng không có một cái tin nhắn hay một cuộc gọi nhỡ của Thẩm Mộ Ngạn.
Anh thật sự bình tĩnh như vậy sao? Vậy trạng thái bây giờ của mình đây xem là gì? Tự mình đa tình sao?
Cố Phán càng nghĩ càng bực bội, trong lòng giống như có cục tức, muốn phát tiết nhưng lại không tìm được thời cơ.
Nghĩ rồi nghĩ, cô quyết định đi đến trụ sở chính của Thẩm thị tìm chị em tốt của cô.
Dù sao tiếp tục ở đây một mình như vậy, cô có lẽ còn muốn cho nổ cả cái phòng này luôn.
-
Chuyện Thẩm Mộ Ngạn đi chi nhánh nước ngoài công tác, ở trụ sở chính chỉ có mấy vị quản lý cấp cao mới biết được.
Lam Tâm thân là một trong những thư ký của anh, đương nhiên cũng biết rõ hành trình của anh.
Lúc đợi thang máy, trưởng phòng kế hoạch trùng hợp đứng ở bên cạnh cô ta.
Vốn dĩ phòng kế hoạch hôm nay phải ngồi họp với phòng tổng giám đốc để thương thảo kế hoạch cho dự án mới, nhưng bởi vì hành trình tạm thời của Thẩm Mộ Ngạn, tất cả kế hoạch toàn bộ theo sau gặp trở ngại.
Trưởng phòng kế hoạch là một người phụ nữ tinh nhanh, có quan hệ khá tốt với Lam Tâm, vì thế cô ta ngay lập tức thảo luận chuyện Thẩm Mộ Ngạn ra nước ngoài với Lam Tâm.
"Tôi nghe nói, lần này hình như là người trong nội bộ nhà họ Thẩm giở trò quỷ. Tổng giám đốc của chúng ta cũng đủ xui xẻo mà, không những phải chống lại áp lực bên ngoài, còn phải thỉnh thoảng đề phòng tiểu nhân trong nhà. Chậc, ngẫm lại cũng thấy mệt lòng thay anh ta."
Lam Tâm rất ít bàn luận chuyện của cấp trên, giờ nghe thấy bạn tốt không nhịn được nói ra những lời này, lông mày hơi nhíu lại, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, bất chợt ở chỗ phản quang trên mặt kính của thang máy, nhìn thấy hình ảnh Cố Phán đứng ở sau lưng bọn họ.
Đôi môi cô ta hơi hé mở, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục im lặng.
"Có điều, lần này vấn đề của chi nhánh nước ngoài cảm thấy rất khó giải quyết đấy, cũng không biết tổng giám đốc của chúng ta ở bên đó phải bận rộn bao lâu. À, phải rồi, tôi trước đó có nghe bọn họ nói, tổng giám đốc lần này về nước mục đích chủ yếu là để tìm đối tượng kết hôn phù hợp? Thật hay giả đây, cô luôn theo bên cạnh anh ta, chuyện bên trong hẳn sẽ biết một chút đi. Tôi còn nghe bọn họ nói nhá, người tổng giám đốc vừa ý hình như là tiểu thư của một công ty xuyên quốc gia?"
Lam Tâm lại nhàn nhạt quan sát cái bóng của Cố Phán trên mặt kính cửa thang máy, hồi lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng: "Có lẽ vậy."
Cố Phán không đi vào thang máy cùng hai người bọn họ, cô yên lặng đứng ở bên cạnh chờ chuyến tiếp theo.
Thật ra thì đối thoại vừa rồi của hai người kia, đổi lại là lúc bình thường, một chữ cô cũng sẽ không tin.
Hiện tại cô cũng không tin lắm, nhưng nghe vào tai, vẫn cảm thấy có chút buồn phiền. Bắt đầu từ buổi sáng cảm xúc trong lòng đã bị đè ép, giờ phút này dường như lại tăng thêm một tầng nữa.
Cô cầm theo túi đi lên tầng lầu của phòng kế hoạch. Lúc ở tầng dưới cô có gọi điện thoại cho Đổng Thiện Thiện, nhưng người chị em ở đầu kia liên tục đang trong tình trạng trò chuyện, cô đành phải tùy tiện đi lên tìm cô ấy trước.
Vị trí của phòng kế hoạch rất dễ tìm, Cố Phán từng đi qua mấy lần, cho nên lúc đi lên, cơ bản không phí chút sức lực nào.
Vừa khéo là, lúc cô đi qua đó, Đổng Thiện Thiện cũng không có ở chỗ ngồi, mà là đang ở phòng trà nước pha cà phê.
Chị em tốt của cô lúc này thật sự như hóa thân thành em gái chạy việc, vừa kẹp lấy điện thoại bên tai, vừa hấp tấp pha cà phê.
——
"Không có việc gì đâu mẹ, trước kia mẹ không phải một mực muốn để con rèn luyện đấy sao, bây giờ con chỉ là một thực tập sinh, khổ một chút, mệt một chút cũng là nên mà."
"Đừng đừng... Mẹ tuyệt đối đừng nói gì với anh cả! Con thật sự không sao! Con cũng không muốn quay về, con ở thành phố S rất vui vẻ! Hơn nữa mẹ không phải biết rồi sao, lần này con đến đây chủ yếu cũng là muốn chơi với Phán Phán, cô ấy tự mình qua đây, lại âm thầm không nói với người trong nhà, ở bên này không có người chăm sóc cũng không tốt lắm."
"Vâng vâng, được, con biết, con sẽ không để bản thân chịu uất ức, mẹ yên tâm đi, thật không được nữa con sẽ từ chức rời đi... Được, vậy con cúp máy đây."
Đổng Thiện Thiện cúp điện thoại xong, cũng vừa vặn pha xong cốc cà phê tan cuối cùng.
Cô cầm khay quay người lại, lúc nhìn thấy Cố Phán ở phía sau, biểu cảm cực kỳ bất ngờ.
"Tớ nghe nói anh cả tớ ra nước ngoài công tác rồi, cậu không đi theo à?"
Trong đầu Cố Phán còn vang vọng lời Đổng Thiện Thiện vừa rồi nói với mẹ cô ấy qua điện thoại, sau cùng, cô không hề mỉm cười hướng về phía chị em tốt mở miệng: "Cậu đến trụ sở chính bên này, không phải là yêu cầu của dì à? Là vì tớ mà đến?"
Đổng Thiện Thiện hơi lúng túng, "Cũng không phải đâu, tớ chủ yếu cũng là ở nhà nhàm chán, nên muốn qua đây chơi với cậu..."
Lời vừa dứt, bên phía bàn làm việc của phòng kế hoạch, liền truyền đến một tiếng vang.
Đổng Thiện Thiện vừa nghe, thì vội vàng cầm khay lên đi về phía đó, lúc đi vào bên trong văn phòng, đối diện đụng phải trưởng phòng kế hoạch đang muốn đi ra.
Hai bên đều tránh không kịp, Đổng Thiện Thiện mang theo cà phê trong khay đụng thẳng vào người đối diện. Một thân áo sơ mi trắng sạch sẽ của đối phương, lập tức nhuộm đầy vết nước cà phê.
Người này chính là người vừa nói chuyện với Lam Tâm ở dưới lầu, cũng là người lãnh đạo trực tiếp phải giúp đỡ Đổng Thiện Thiện trong thời gian ở phòng kế hoạch.
Cô ta vốn cũng giống như Lam Tâm, cực kỳ bài xích thực tập sinh dùng quan hệ tiến vào, bình thường cũng thường xuyên trách mắng Đổng Thiện Thiện, nhưng năng lực thích ứng của cô gái này cực mạnh, sau khi nói qua mấy lần, thì cực ít phạm sai lầm.
Cô ta cũng không phải là kiểu lãnh đạo mỗi ngày đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm đi bới lông tìm vết, nếu thực tập sinh làm tốt công việc của mình, cô ta đương nhiên cũng không thừa lời.
Có điều, hôm nay cô ta vốn dĩ cũng bởi vì hội nghị bị trì hoãn, dự án mới không có cách nào thúc đẩy mà hơi bực bội, lại bị cô nàng này trực tiếp đụng vào cả người đổ đầy cà phê, lửa giận của cô ta xoẹt một cái liền bùng lên.
"Cô làm cái gì vậy hả?! Bình thường kế hoạch không biết viết cũng thôi đi, để cô làm chút chuyện nhỏ cũng có thể làm ra thế này là sao? Cà phê pha xong là để hất lên trên người người khác hả? Đi đường không biết nhìn phía trước à?!"
Đổng Thiện Thiện cũng không phải cô nàng có thể nhẫn nhịn, nếu như là lỗi của cô, cô nhận, nhưng vừa rồi rõ ràng là vị trưởng phòng này bỗng nhiên bước nhanh đi thẳng về phía cô mà, cô bê nhiều cà phê như vậy làm sao có thể kịp thời nhường đường cho đối phương chứ?
Nghĩ tới đây, vừa muốn nói ra lời phản bác, bất chợt bị Cố Phán ở bên cạnh kéo cánh tay lại.
"Chuyện vừa rồi rõ ràng là cô sai trước, bây giờ lại trách người khác? Thế nào? Cảm thấy thực tập sinh thì nên để mặc cho cô tùy tiện bắt chẹt, mặc cô mắng chửi à?"
Lúc Cố Phán nói chuyện, đã dùng hết toàn lực khắc chế, sắc mặt cô nặng nề tới cực điểm, cục tức trong lòng kia cũng ở ranh giới sắp bộc phát tuôn trào ra.
Trưởng phòng kế hoạch không có quá nhiều ấn tượng với Cố Phán, lúc này nghe thấy cô thay Đổng Thiện Thiện bất bình, còn tưởng rằng là người mới từ đâu tới, cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Thay cô ta kêu oan à? Cô là ai hả? Cô có tư cách gì?
Cô ta tiến vào bằng cách nào tất cả mọi người đều rõ! Tôi có thể tiếp nhận cô ta đã là lui bước đến cực hạn, không nhịn được quy củ của tôi thì sớm cút xéo đi!"
Đổng Thiện Thiện không nghe nổi nữa, bản thân lúc trước đã nhận được không ít giáo huấn của người này, nhưng trên cơ bản cô đều là vào tai trái ra tai phải, không để ý lắm.
Nhưng lần này chị em của cô bởi vì cô mà bị liên luỵ, sắp lần lượt bị mắng như vậy, sao cô có thể vẫn xem như chưa có chuyện gì xảy ra chứ?
Vừa muốn mở miệng nói gì đó, Cố Phán ở bên cạnh lại có động tác trước.
Cô lưu loát tháo thẻ nhân viên treo trên cổ Đổng Thiện Thiện xuống, ánh mắt lạnh như băng đập nó lên mặt trưởng phòng kia.
Thẻ nhân viên không phải vũ khí sắc bén gì, nhưng không chống lại được lực ném của Cố Phán.
Chốc lát, trên mặt của trưởng phòng kia liền hiện ra một vết đỏ không sâu không cạn.
"Nhìn cho rõ, người đang bắt nạt cô là tôi, sau này nếu có vấn đề..." lúc Cố Phán nói chuyện, quanh người mang theo khí thế lạnh lùng, "Nếu có vấn đề, đến nhà họ Cố ở thành Bắc tìm tôi!"
Trưởng phòng kia sững người, lời mắng vừa muốn phun ra lúc này toàn bộ kẹt lại trong cổ họng, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Cố Phán dẫn Đổng Thiện Thiện rời đi.
Lúc xuống tầng dưới, Đổng Thiện Thiện còn chưa kịp phản ứng lại.
Cô ấy luôn cảm thấy tâm trạng của chị em tốt hôm nay không đúng lắm, thận trọng nhìn sang bên đó đánh giá, hỏi: "Phán Phán, cậu sao thế?"
"Không sao."
"Vậy cậu vừa rồi sao... sao bỗng nhiên lại nhắc đến nhà họ Cố chứ? Cậu không phải vẫn muốn tiếp tục làm việc ở bên cạnh anh cả tớ à?"
Cố Phán hung dữ tháo thẻ nhân viên trên cổ mình cũng xuống, rồi không chút do dự, một phát ném vào trong thùng rác bên đường.
"Tiếp tục cái rắm!" tiểu thư Cố hiếm khi nói tục, lửa giận bùng lên trong lòng lúc này tuyệt không muốn nhịn xuống nữa.
"Đàn ông cặn bã gì đó! Bà cô đây không cần nữa!"