Lúc rạng sáng, Cố Phán có tỉnh lại một lần.
Rèm cửa sổ cạnh cửa sổ sát đất lúc trước chỉ kịp kéo lên một nửa, lúc này ánh trăng ẩn hiện, mông lung chiếu vào trong phòng.
Tầm mắt Cố Phán mơ mơ màng màng rơi vào giữa một mảng trắng bạc kia, trong nháy mắt có phần hoảng hốt.
Phải mất một lúc, mạch suy nghĩ mới dần dần rõ ràng.
Ờ, đúng rồi, mình bị người đàn ông kia lừa về chung cư rồi.
Bởi vì cô lỡ miệng nói câu chia tay, nên anh đã dùng hành động thực tế chứng minh, nếu thực sự vứt bỏ anh, thì có bao nhiêu đáng sợ.
Lúc này Cố Phán bị người đàn ông ôm vào trong lòng thật chặt, hai người không phải nằm mặt đối mặt, mà là anh ôm lấy cô từ phía sau.
Cả tấm lưng của cô có thể cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh, đầu cô gối lên một cánh tay của anh, mà một cánh tay khác, thì lại như cái bàn là, gắt gao giữ lấy eo cô.
Không cần mở miệng, Cố Phán cũng biết hiện tại cổ họng mình khàn đặc thế nào.
Hai chân cũng như bị người đánh qua vô số lần, mỗi tấc thịt trên đùi đều đau nhức không chịu nổi.
Cô duỗi cánh tay ra nhìn, được rồi, vốn dĩ đã như cái khay thuốc nhuộm, lúc này màu sắc đậm hơn rồi.
Cố Phán nghĩ đến tối qua anh đối với cô không khách khí cùng giày vò thì rất tức giận. Cô xoay người hung hăng véo cơ bắp căng chặt bên hông anh, thấy người không có phản ứng gì, lại lớn gan, cắn anh một cái.
Hô hấp của người đàn ông nặng hơn, thoáng chốc, cơ thể cao lớn lập tức xoay một cái, đặt cô ở dưới người.
“Làm loạn cái gì?” Giọng anh khàn khàn nhừa nhựa, hiển nhiên chưa tỉnh ngủ, trong trầm thấp mang theo sức hút khiến người ta mê loạn: “Vẫn chưa đủ à? Hả?”
Cố Phán theo bản năng cứng người, đẩy anh một cái: “Đừng có không biết xấu hổ! Em là để anh đưa em về nhà!”
Thẩm Mộ Ngạn không thèm để ý chút nào, nhẹ nhàng hôn hôn khóe môi cô: “Đừng làm loạn, mau ngủ đi.”
“…” Cố Phán đập anh một cái. “Ai làm loạn chứ? Em thật sự không muốn lại ở lại đây nữa!”
Tuy Cố Phán không tức giận thật sự, nhưng tên xấu xa này hôm nay dám nổi giận giày vò cô như vậy, nói không chừng ngày mai sẽ thế nào. Đến lúc đó lỡ như thật sự để anh quen rồi, cảm thấy cho dù đối xử quá đáng với cô nữa, cô cũng sẽ không phản kháng, vậy tương lai chẳng phải hỏng mất sao?
Cô phải sửa lại ngay! Để anh biết tính tình của cô cũng rất lớn đấy!
Đại tiểu thư Cố đã âm thầm tính toán là một tuần không để ý đến anh, hay là mười ngày không để ý anh rồi.
Nhưng Thẩm Mộ Ngạn lại giống như không cảm nhận được chút nào, một lần nữa nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô gái nhỏ vào trong lòng.
“Thức dậy sẽ đưa em về, giờ nhắm mắt lại.”
Lần này Cố Phán bị anh ôm mặt đối mặt, khuôn mặt nhỏ gần như áp lên trước ngực anh. Mùi đàn hương mát lạnh thấm trên quần áo anh trong ngày thường, lúc này cũng tản ra khắp người.
Lúc trước Cố Phán bị anh đè lại hai cánh tay mà bắt nạt, đã cảm thấy trước chóp mũi ngoại trừ cực kỳ nóng bỏng, thì tất cả đều bị mùi vị này ăn mòn.
Giờ lại ngửi thấy, tất cả những hình ảnh đêm qua lập tức lại tiến vào trong đầu.
Hai gò má cô có chút nóng, không thành thật lại ngọ nguậy.
Thẩm Mộ Ngạn nhắm mắt, siết chặt hai cánh tay đang ôm bên hông cô, giọng nói không có gợn sóng gì mở miệng –
“Không muốn ngủ thì thêm một lần nữa.”
“...”
Cố Phán lập tức nhắm mắt, không dám làm bừa chút nào nữa.
Đùa à, giờ cô vẫn cảm giác nơi đó vừa tê vừa xót, mặc dù hình như đã được người rửa ráy qua, cũng bôi thuốc rồi, nhưng...
Lại thêm một lần nữa cũng là đòi mạng luôn đó!
Chẳng qua, khiến Cố Phán không ngờ chính là, đôi mắt này vừa khép lại rồi mở ra, bên ngoài trời đã sáng choang, mà người đàn ông bên cạnh cũng đã không thấy bóng dáng từ lâu.
Cô gái nhỏ ngủ đủ giấc tinh thần không uể oải như khi tỉnh lại lúc nửa đêm nữa, cũng không biết có phải ảo giác không, đau đớn trên người lúc này cũng giảm đi không ít.
Cô thức dậy, ôm chăn ngồi trên giường, nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên chiếc ghế ở chân giường đang để điện thoại di động của mình và một bộ quần áo mới sạch sẽ.
Quần áo lót đều mới tinh vừa gỡ mác, hẳn là đã giặt qua rồi. Bên ngoài phủ áo len mềm mại cùng quần dài, phong cách trắng đen đơn giản lại nổi bật, vừa nhìn chính là xuất phát từ tay người đàn ông xấu xa kia.
Cố Phán lại ngồi một lát, thấy thật sự vẫn không có ai đi vào liền đứng dậy ôm chăn trước tiên đi đến phòng tắm rửa mặt.
Phòng tắm có treo một cái gương lớn, sau khi Cố Phán đến gần, căn bản không cần nhìn kỹ, thì đã thấy dấu vết đậm nhạt trên người mình.
Khoảnh khắc đó, đại tiểu thư Cố quả thực muốn ở trong lòng đánh vỡ đầu chó của Thẩm Mộ Ngạn. Sau khi bước vào bồn nước nóng, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm tên xấu xa, tên xấu xa, tên xấu xa không có lương tâm.
Về sau, khoan khoái ngâm nước nóng xong, tâm tình Cố Phán tốt hơn nhiều.
Mặc xong quần áo mà Thẩm Mộ Ngạn chuẩn bị cho cô, cô chịu đựng toàn thân đau nhức, hơi khó nhọc ra khỏi phòng.
Vốn cho là lúc này Thẩm Mộ Ngạn hẳn là ở bên ngoài, nhưng nào ngờ, lúc này phòng khách cũng không một bóng người.
Cô ngẩn ra, tìm xung quanh một vòng, phát hiện trong căn hộ thật sự chỉ còn lại một mình mình.
Có điều tên đàn ông xấu xa kia ngược lại cũng không phải cứ như vậy rời đi. Phòng bếp có trứng rán và bánh mì nướng được đậy lại, còn có một cốc nước trái cây mới ép.
Phỏng chừng là biết anh không ở trước mặt, cô sẽ không ngoan ngoãn uống hết sữa, nên dứt khoát còn không bằng chuẩn bị luôn cho cô cái này.
Trên bàn ăn còn có một tờ giấy nhỏ, nét chữ mạnh mẽ lại khí khái, chỉ viết vài chữ -
Thức dậy thì gọi cho anh.
Cố Phán bĩu môi, cô bị thần kinh mới gọi cho anh, tự mình lại không phải không tìm được đường về nhà.
Hừ! Mới không cần liên hệ với anh!
Sau đó Cố Phán vừa nghĩ vừa ăn hết bữa sáng mà người đàn ông chuẩn bị cho cô, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị rời đi, nào ngờ…
Cửa căn hộ vậy mà bị tên đàn ông xấu xa kia khóa trái rồi!
Lần này Cố Phán triệt để ngẩn người, đứng ở cửa hồi lâu không lấy lại được tinh thần.
Đây coi là gì? Đây là dự định một mực giam giữ cô?
Lúc này điện thoại vang lên hai tiếng, cô tưởng là Thẩm Mộ Ngạn, vội vàng móc từ trong túi ra nhìn, phát hiện là có người gửi tin nhắn Wechat –
【 Wechat 】Đổng Thiện Thiện: Người chị em, hôm qua trôi qua thế nào hả? (liếc mắt) Còn nữa, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Có muốn đồng ý chương trình tạp kỹ về âm nhạc kia không? Sáng nay đoàn đội của Hứa Hoài lại gọi cho tớ hỏi chuyện của cậu.
【 Wechat 】Cố Phán: Cái này trước tiên cứ thong thả đã, tớ con mẹ nó bây giờ đến cả cửa cũng không ra được!
Đổng Thiện Thiện ở đầu bên kia hiển nhiên giật mình, vội vàng hỏi –
【 Wechat 】Đổng Thiện Thiện:??? Hôm qua đi chơi muộn quá bị bà nội Cố giam lại à?
【 Wechat 】Cố Phán: Cái rắm ấy! Là anh cả cậu!
【 Wechat 】Đổng Thiện Thiện: … Chị em này, cho cậu micro, kể chuyện của cậu đi.
Sau đó Cố Phán cố gắng ngắn gọn nói rõ cho Đổng Thiện Thiện chuyện từ hôm qua tới sáng nay, chị em tốt ở bên kia nghe xong, ngay lập tức đáp lại –
【 Wechat 】Đổng Thiện Thiện: Quá đáng quá mà!!!
【 Wechat 】Cố Phán: Đúng đó!!! Anh cả xấu xa nhà cậu thật quá đáng mà!
【 Wechat 】Đổng Thiện Thiện: Tớ nói cậu đó!! Hôm qua bị XXX lâu như vậy, sáng nay lại không lập tức tâm sự với tớ, tình nghĩa chị em này của chúng ta sợ là đã thành nhựa rồi.
【 Wechat 】Cố Phán:? Cậu có còn là người nữa không hả?
【 Wechat 】Đổng Thiện Thiện: Hì hì, được rồi, đây không phải là thấy cậu tức giận nên trêu cậu một chút à. Vậy giờ cậu làm sao? Chủ động liên hệ anh cả tớ? Không phải anh ấy để lại cho cậu tờ giấy à? Cậu gọi cho anh ấy có lẽ anh ấy sẽ về ngay.
【 Wechat 】Cố Phán: Đánh rắm, tớ mới không cần anh ta quay về.
Cố Phán nghĩ xong rồi, cũng đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải trị cái tên xấu xa kia mới được.
Nếu không thì cuộc sống sau này, không phải là nước sôi lửa bỏng, nhất định cũng không thể nào thoải mái!
Đến lúc đó lỡ như mình nóng đầu lên, vô ý phạm vào chút lỗi lầm gì…
Vừa nghĩ tới cách anh trừng phạt, Cố Phán đã run chân.
Không được! Tuyệt đối không được!
Cố Phán chìm vào suy nghĩ, cuối cùng gửi mấy chữ cho người chị em ở đầu bên kia –
【 Wechat 】Cố Phán: Cậu tới cứu tớ đi! Tớ biết mật mã là gì, cậu ở bên ngoài mở cửa cho tớ!
【 Wechat 】Đổng Thiện Thiện: …Anh cả mà biết có khi nào đuổi tớ ra khỏi nhà không?
【 Wechat 】Cố Phán: Sợ cái gì? Đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm thì tớ mang cậu về nhà tớ.
【 Wechat 】Đổng Thiện Thiện: … Vậy tớ vẫn là dựng cái lều ở bên ngoài nhà cũ nhà họ Thẩm đi. Được rồi, gửi địa chỉ tới, chờ tớ.
…
Sáng nay Thẩm Mộ Ngạn quả thật có cuộc họp vô cùng gấp.
Gần đây Thẩm thị đang thúc đẩy một dự án đa quốc gia. Đối phương là một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài thực lực tương đối hùng hậu. Nếu không ban đầu lúc Thẩm Mộ Ngạn ở tổng công ty, cũng sẽ không bỗng nhiên nhắc đi nhắc lại mình phải tự bàn bạc lần hợp tác này.
….Hừ, tuy Lý Trì biết, 80% là tổng giám đốc vì về thành Bắc tìm cô Cố, mà tìm cái lý do đường hoàng thôi.
Có điều, dự án này đối với Thẩm thị rất quan trọng, đúng là sự thật không thể thay đổi được.
Thế nên sáng nay Lý Trì bất chấp khả năng bị sa thải, sớm trước hai giờ đã gọi điện thoại tới.
Hôm qua là ngày gì anh ta biết, tổng giám đốc nhà anh ta và cô Cố ở trong văn phòng bao lâu anh ta cũng biết. Sau đó hai người có vẻ mặt gì đi ra, đáy mắt tổng giám đốc nhà anh ta có bao nhiêu dịu dàng, anh cũng càng biết.
Theo lý thuyết thì sáng nay, nên cho hai vợ chồng son người ta thời gian tình cảm, anh ta không nên làm cái thứ khiến người ta ghét kia.
Nhưng…
Quên đi, không nói nữa, nói nhiều rồi trong lòng khổ, có nước mắt vẫn là chảy vào lòng đi.
Lý Trì vừa yên lặng ngấn lệ trong lòng, vừa canh giữ ở bên ngoài phòng họp.
Vào lúc này điện thoại bỗng vang lên, anh ta nhìn ghi chú trên màn hình, trong đầu nhất thời nổi lên dự cảm không tốt –
“Alo?”
“Cái đó… Thư ký Lý, cô Cố với cô Tư cùng nhau chạy rồi. Theo ý của tổng giám đốc, là để chúng tôi bảo vệ người không có chuyện gì là tốt rồi, nên vừa rồi chúng tôi cũng không dám ra mặt ngăn cản…”
Trong lòng Lý Trì “lộp bộp” một cái, vẻ đau khổ trên mặt càng đậm hơn.
Cũng may sau khi vệ sĩ cúp máy không lâu, cuộc họp bên trong cũng kết thúc.
Thẩm Mộ Ngạn vừa bắt tay tạm biệt với đại diện của công ty đối tác, vừa đưa mấy người đó ra ngoài.
Lý Trì lặng lẽ đi theo sau tổng giám đốc nhà mình, lúc chờ thang máy, anh ta nhỏ giọng nói với Thẩm Mộ Ngạn một câu –
“Cái đó, thưa tổng giám đốc… cô Cố chạy rồi, hình như là cô Tư qua đó mở cửa cho cô ấy.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộ Ngạn không xuất hiện sóng lớn gì, vẫn rất bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được.
Lúc này cửa thang máy mở ra, anh tiễn đối tác vào thang máy xong, rồi mới trầm giọng mở miệng –
“Không cần để ý.”
Dừng một chút, người đàn ông lại bổ sung một câu.
“Mặt khác, giúp tôi liên hệ bên kia.”