Mặc dù hợp đồng của bọn họ đặc thù, tài nguyên cũng là đẳng cấp nghịch thiên, nhưng cũng không ỷ vào thân phận của Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn, đưa ra yêu sách đặc biệt gì.
Lisa từng hỏi bọn họ có muốn tham gia hội thường niên vào ngày tết ông Táo của công ty không. Đương nhiên, cái này nếu như đổi lại là nghệ sĩ khác của công ty, căn bản không cần hỏi.
Nhưng bọn họ thì khác, huống chi cô ấy cũng không biết cô Cố phải chăng có sắp xếp khác, phải chăng sẽ có hẹn với Thẩm Mộ Ngạn...
Bình thường cô ấy có chuyện gì cũng không dám tùy tiện quyết định thay bọn họ, càng miễn bàn đến mấy ngày thế này.
Có điều khiến cô ấy có chút ngoài ý muốn chính là, hoạt động lần này bọn họ đều không hề suy nghĩ đã đồng ý rồi.
Cô ấy còn đặc biệt nhỏ giọng hỏi Cố Phán một câu, về phần thời gian thật sự có thể không? Cô Cố cực kỳ sảng khoái gật đầu, nói không có vấn đề.
Quả thực không có vấn đề, chuyện tham gia tiệc thường niên ngày tết ông Táo của công ty, Cố Phán đã đưa vào thời gian biểu từ lâu rồi.
Trước đây cô không thích đến mấy chỗ thế này, nhưng về sau muốn phát triển lâu dài ở trong giới, có chút mạng lưới quan hệ cũng là phải làm. Cho dù không thể chuyển thành lợi ích thực tế, cô cũng không cần trở thành kẻ khác loài trong mắt người khác.
Nhất là tính đặc thù của cô và các thành viên ban nhạc, dưới trướng công ty giải trí của Thẩm Mộ Ngạn diễn viên chiếm đa số, phần lớn tài nguyên cũng không va chạm với ban nhạc các cô, không tồn tại quan hệ cạnh tranh. Thế nhưng cái này cũng không có nghĩa là, người khác sẽ không suy nghĩ nhiều.
Quan hệ của cô và Thẩm Mộ Ngạn vốn vẫn ở trạng thái bí mật, mọi người đối với ban nhạc „lính nhảy dù“ bọn họ cũng là phảng phất mang theo thành kiến, cho dù không muốn qua lại thật sự, nhưng cũng không muốn bởi vì những chuyện này mà sứt mẻ tỉnh cảm.
Cho nên ban đầu lúc mới nghe nói công ty sẽ tổ chức hội thường niên, thì Cố Phán ngay lập tức hỏi những thành viên khác, sau khi xác định bọn họ đều sẽ tham gia, cô lại đi nói với Thẩm Mộ Ngạn.
Dẫu sao thời gian đặc biệt, đêm tết ông Táo vốn dĩ ông bà nội là muốn để cô dẫn Thẩm Mộ Ngạn về nhà họ Cố đón Tết, khi đó lúc nhắc tới đề nghị này, anh cũng ở trên bàn ăn, cho nên nếu cô có ý nghĩ thay đổi, khẳng định cũng phải cố gắng trưng cầu ý kiến của anh.
Tối đó lúc hai người ăn cơm, Cố Phán liền túm lấy tay áo Thẩm Mộ Ngạn, nhõng nhẽo nói rất lâu.
Trên cơ bản có thể nói, không thể nói, có thể cầu, không thể cầu, cô đều nói ra cả.
Nhưng người đàn ông kia vẫn là biểu cảm bình tĩnh như nước, không có phản ứng gì lớn, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Trong lòng Cố Phán có hơi nản, nhưng vẫn muốn cố gắng một chút. Thế là ngoài dịu dàng cầu xin anh ra, còn hết sức cố gắng, lúc thì gắp cho anh miếng xương sườn, lúc thì múc cho anh bát nước canh, nhìn qua vô cùng ân cần.
Cuối cùng cảm thấy mình làm cũng được rồi, lại chủ động chui vào trong lòng anh, ôm cổ anh, ngồi ở trên đùi anh làm nũng ——
"Ngài Thẩm, có được không hả? Đêm tết ông Táo anh cứ để em đi hội thường niên của công ty chơi, đợi lúc giao thừa, chúng ta lại cùng nhau qua chỗ ông bà nội? Thế nào?"
Thẩm Mộ Ngạn giữ lấy vòng eo mảnh mai của cô, thản nhiên liếc nhìn cô, xem như có chút phản ứng.
"Xem biểu hiện của em."
Mấy chữ thật đơn giản, gần như khiến Cố Phán một đêm không ngủ, ngày hôm sau rời giường, cổ họng khản đặc giống như mở buổi hòa nhạc một đêm vậy.
Lần đó may là hôm sau không có hoạt động công khai nào, chỉ là các thành viên ban nhạc tập hợp một chỗ sáng tác ca khúc cho Album đầu tay. Có điều dù là như thế, đại tiểu thư Cố cũng bị nhóm bạn mập mờ trêu chọc không ít.
Lúc ấy cô vừa âm thầm đỡ eo, vừa thầm mắng tên đàn ông xấu xa kia là cầm thú.
Có điều cũng may trả giá của cô coi như có hồi báo, Thẩm Mộ Ngạn ngầm chấp nhận chuyện có thể thả cô đi tham gia hội thường niên.
Cho nên hôm nay, sau buổi dạ tiệc của đài phát thanh, bọn họ liền ngồi xe bảo mẫu một mạch đuổi đến hội thường niên của công ty.
Lúc bọn họ đến nơi, hội trường đã ngồi đầy ắp người.
Ngoại trừ nghệ sĩ có hoạt động bên ngoài không có cách nào chạy trở về, trên cơ bản người nên tới đều đã tới. Vả lại phần lớn đều là ảnh đế, ảnh hậu run run chân là có thể rung chuyển giới giải trí, đi theo bên người cũng đều là người đại diện có nhân mạch cực lớn cùng lai lịch rất sâu.
Cố Phán chưa từng muốn công khai quan hệ của mình và Thẩm Mộ Ngạn ở trong công ty, mặc dù cô đúng là người có quan hệ, nhưng người có quan hệ cũng chia làm rất nhiều loại...
Nếu người khác biết bọn họ đang có quan hệ yêu đương nam nữ, không biết sẽ bị truyền thành thế nào nữa...
Cố Phán là một người sợ phiền toái, cho nên dứt khoát liền ngăn chặn khả năng xảy ra phiền phức.
Bởi vậy lúc này, sau khi cô cùng các thành viên ban nhạc đi vào hội trường, gần như là từ cổng một đường cúi đầu đi vào bên trong. Lai lịch của bọn họ ít nhất, tới công ty cũng mới hơn một tháng, chủ động chào hỏi mấy đàn anh kia, xem như lễ phép cũng coi như là tôn kính.
Thấy cô Cố như vậy, Lisa cũng thả lỏng đôi chút.
Nói thật, đối với chuyện tiếp nhận ban nhạc G5, Lisa vẫn luôn ở vào trạng thái có chút thấp thỏm không yên.
Bản thân tuy là người quản lý kim bài trong giới, nhưng nghệ sĩ kiểu này, cô ấy thật sự là lần đầu tiên dẫn dắt. Nhất là sau khi biết quan hệ của ca sĩ chính trong ban nhạc với ông chủ của bọn họ, cô ấy càng là đau hết cả đầu.
Lúc thì cô ấy sợ cô tiểu thư này không chịu nổi vất vả, lúc thì lại sợ cô không khống chế nổi tính tình, lại gây ra sự cố gì.
Nhưng đi theo bọn họ hơn một tháng nay, Lisa phát hiện Cố Phán tuy có hơi tiểu thư, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người ngang ngược hống hách kia. Dưới tình huống bình thường, cô cũng đặt bản thân vào vị trí một người mới, thái độ tương đối khiêm tốn.
Liền ví dụ như bây giờ, Lisa căn bản chưa từng nghĩ cô sẽ chủ động chào hỏi với mấy người nghệ sĩ của công ty có mặt ở đây, nhưng cô lại dẫn đầu cùng với các thành viên ban nhạc lần lượt cúi đầu hỏi thăm những người kia, đặt bản thân cực thấp, cái này hiển nhiên là chuyện Lisa không ngờ tới.
Nghệ sĩ công ty có mặt ở đây đều biết gần đây có một đội „lính nhảy dù“, cũng một mực ôm thái độ tò mò trông ngóng, cho nên hôm nay thấy bọn họ tới, những người đó cũng đều lặng lẽ quan sát.
Chẳng qua khiến bọn họ không ngờ chính là, mấy đứa trẻ được lãnh đạo nâng trong lòng bàn tay, tài nguyên nghịch thiên trong lời đồn, ngược lại là rất lễ phép.
Cho dù địa vị lớn nhỏ, tất cả mọi người ở đây, bọn họ đều chào hỏi, đồng thời thái độ cũng rất thành thật, cung kính.
Trong lúc nhất thời, phòng bị của mọi người đối với bọn họ ngược lại là buông xuống không ít, lúc trả lời họ, dáng vẻ cũng chân thành hơn một chút.
Người đến đông đủ rồi, hội thường niên liền đúng giờ bắt đầu.
Ngoại trừ hai lãnh đạo diễn thuyết tổng kết có chút không thú vị, thời gian còn lại, không khí toàn trường gần như đều sôi động tới cực điểm.
Ban nhạc của Cố Phán cũng có tiết mục biểu diễn, sau khi trông thấy mọi người lục tục chạy qua sân khấu, bọn họ cũng không kìm được nữa, sau khi một vị Ảnh hậu hát xong một bài đi xuống sân khấu, thì vội vàng mang theo ghita, đàn điện tử các loại chạy lên sân khấu.
Cùng lúc đó, Thẩm Mộ Ngạn cũng ở dưới sự tiếp đón của lãnh đạo công ty, lặng yên mà tới.
Người lãnh đạo hoàn toàn không nghĩ tới ông chủ lớn của bọn họ sẽ tới tham gia gặp mặt hằng năm, lúc vừa nhận được điện thoại của thư ký Lý, ông ta quả thực giật mình.
Trước đây công ty cũng không phải là chưa từng mời Thẩm Mộ Ngạn tới, nhưng ông chủ lớn của bọn họ gần như đều chưa từng đồng ý, mà lời từ chối của thư ký Lý luôn đi theo bên cạnh anh kia cũng rất thống nhất — ----
"Xin lỗi, cuối năm rồi, tổng giám đốc rất bận, một ít chuyện trong công ty các anh toàn quyền xử lý là được."
Lời này nói rất dễ nghe, nhưng mọi người lại không phải là không có đầu óc, đều hiểu là có ý gì.
Cho nên về sau lại có sự kiện kiểu này, mấy người lãnh đạo cũng đều không tự làm bẽ mặt chủ động đi tìm Thẩm Mộ Ngạn nữa.
Vừa rồi lúc Lý Trì gọi điện thoại qua, vị lãnh đạo kia còn tưởng rằng là bên trên có dặn dò gì, dù sao gần đây bởi vì ban nhạc G5 kia, bọn họ đã trải qua không ít tình huống kiểu này.
Nhưng ai có thể đoán được, Lý Trì ở đầu kia nói lại là, ông chủ lớn của bọn họ một lát nữa cũng muốn tới tham gia hội thường niên, gửi địa chỉ cụ thể qua cho họ.
Trong lòng vị lãnh đạo âm thầm ngạc nhiên, lập tức gửi địa chỉ khách sạn nơi tổ chức hội thường niên, đồng thời tự mình xuống lầu nghênh đón.
Lúc này dẫn người đi tới, vị lãnh đạo vốn chỉ muốn lớn giọng nói một tiếng với người có mặt ở chỗ này, nhưng Thẩm Mộ Ngạn lại thản nhiên đáp lại một câu không cần.
Ông ta cũng không miễn cưỡng, dẫn người từ cửa hông đi vào, vốn là muốn đưa ông chủ lớn này bố trí đến vị trí trung tâm trên bàn tiệc chính, nhưng nào ngờ sau khi đối phương tùy tiện đảo mắt, thì đem ánh mắt dừng lại ở một góc ngồi đầy người mới của công ty.
"Chỗ đó đi."
Vị lãnh đạo công ty nhìn một chút, trong lòng cảm thấy hiểu rõ.
Bàn kia vừa rồi là người của ban nhạc G5 ngồi, hiện tại ông chủ lớn này chủ động yêu cầu ngồi bên đó...
Tâm tư của vị lãnh đạo xoay chuyển một vòng lớn ngàn vạn lần, cuối cùng theo lời Thẩm Mộ Ngạn, tươi cười, một mực cung kính dẫn người qua đó.
Khoảng cách từ cửa hông đến góc bên đó không tính là xa, nhưng bản thân khí thế của Thẩm Mộ Ngạn rất mạnh, chỗ đi qua, mọi người đều không ngoại lệ lặng lẽ đánh giá nhân vật tai to mặt lớn sống trong truyền thuyết này.
Cho nên trong lúc nhất thời, phần lớn người trong hội trường, đều bị anh hấp dẫn ánh mắt.
Thẩm Mộ Ngạn lại giống như không hề nhận ra, khuôn mặt yên lặng đi đến chỗ mà Cố Phán vừa ngồi, tùy tiện chọn một chỗ trống hai bên trái phải đều không có người mà ngồi xuống.
Trên sân khấu, Cố Phán và ban nhạc đã điều chỉnh xong thiết bị, chuẩn bị bắt đầu hát.
Vừa rồi bọn họ vẫn luôn xúm lại một chỗ thương lượng ca khúc, căn bản không chú ý đến Thẩm Mộ Ngạn tới. Mà chỗ anh ngồi là chỗ nhóm bọn họ vừa ngồi, một cái góc rất lệch, từ trên sân khấu nhìn, thật đúng là không thể liếc mắt là trông thấy.
Cho nên lúc này Cố Phán cũng không lập tức phát hiện anh đã đến.
Tiếng ghita, tiếng đàn điện tử từ từ vang lên, làn điệu ngay từ đầu giống như mang theo điểm bùng nổ, đốt nóng bầu không khí trong hội trường.
Cố Phán đứng ở giữa sân khấu, trên người còn đang mặc trang phục biểu diễn vừa rồi mặc ở dạ tiệc của đài phát thanh, một thân quần áo rất ngầu màu đen, tóc dài buộc lên một cái đuôi ngựa thật cao ở đỉnh đầu, vừa bắt mắt lại khoa trương.
Dần dần, sự chú ý vốn bị Thẩm Mộ Ngạn phân tán đều từ từ quay trở về trên sân khấu, sức bùng nổ của cô gái nhỏ tràn đầy, đem bầu không khí trong hội thường niên, thoáng chốc đẩy đến điểm cao nhất.
Thẩm Mộ Ngạn ngồi ở trong góc, ánh mắt nhàn nhạt không xem là quá nóng bỏng, lại hết sức chuyên chú một mực nhìn về phía giữa sân khấu.
Lúc này, một người đại diện lặng yên tiến tới bên cạnh anh, nhỏ giọng chủ động tiếp chuyện Thẩm Mộ Ngạn.
"Tổng giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp nhỉ."
Người tới chính là người đại diện cấp bậc nguyên lão của công ty, ban đầu lúc Thẩm Mộ Ngạn vừa bị đày đến công ty con này, thì từng có quen biết với người đó. Năng lực của đối phương không tệ, nhân phẩm cũng được, lúc Thẩm Mộ Ngạn mới tới công ty con, đã ngay lập tức mang theo nghệ sĩ nhà mình biểu lộ lòng trung thành.
Cho nên sau này rất nhiều tài nguyên, Thẩm Mộ Ngạn đều gọi người cho bọn họ, cũng gián tiếp giành được diễn viên mà anh mang theo trong tay kia, bây giờ là Ảnh đế cấp bậc cao nhất trong giới.
Thẩm Mộ Ngạn đối với ông ta còn xem như lịch sự, hơi gật đầu, xem như đáp lại.
Đối phương thấy anh liên tục nhìn lên sân khấu, trong lòng cũng có chút bồn chồn, nhưng nghĩ đến mục đích mình qua đây, thì khẽ cắn răng, lấy dũng khí nói câu ——
"Tổng giám đốc Thẩm, chắc ngài không biết? Hợp đồng của Tạ Văn Thanh tháng sau sắp đến hạn rồi."
Tạ Văn Thanh chính là vị Ảnh đế mà người đại diện này dẫn dắt trong tay, hợp đồng của anh ta và công ty lúc trước đã ký mười năm, thời gian qua lại, công ty cho anh ta đãi ngộ tốt nhất, anh ta cũng vì công ty kiếm tới lợi ích lớn nhất, cho nên coi như cả hai cùng có lợi.
Nếu không phải như vậy, người đại diện này cũng sẽ không tùy tiện qua đây tìm Thẩm Mộ Ngạn để nhắc tới chuyện này.
Tầm mắt Thẩm Mộ Ngạn cũng không thu về, vẫn như cũ nhìn Cố Phán trên sân khấu, thuận miệng đáp một câu: "Cho nên là?"
"Ách... thật ra tôi là muốn giữ cậu ta lại, ngài cũng biết, bây giờ người có chút địa vị trong giới, hợp đồng đến hạn đều sẽ tự mở công ty, tôi đã thử thăm dò ý cậu ta, câu trả lời của cậu ta lập lờ nước đôi, nhưng cũng cho tôi một lời đáp chắc chắn.
Có điều mấy ngày trước, cậu ta gặp được ca sĩ chính của nhóm G5 mới ký với công ty chúng ta, chính là cô bé họ Cố kia. Tôi nhìn cậu ta hình như rất thưởng thức..."
Ám chỉ này của người đại diện đầy đủ rõ ràng, hơn nữa nói cũng rất uyển chuyển.
Tạ Văn Thanh ở đâu là thưởng thức, đã coi như là trạng thái để tâm rồi. Người đại diện rất ít thấy cậu ta đặt nhiều sự chú ý lên người cô bé nào như vậy, hình như trước kia cậu ta từng nhìn thấy Cố Phán trong một video nào đó, nhưng lúc đó cũng không biết đối phương là ai, trong lòng có nhớ nhung mơ hồ cũng không có bất kỳ khả năng nào có thể tiếp tục.
Về sau ở công ty ngẫu nhiên nhìn thấy một lần, Tạ Văn Thanh đã kêu người đại diện nói cho cậu ta nghe toàn bộ sự việc dò la được về đối phương.
Khi đó người đại diện mới biết, Tạ Văn Thanh có thể là vừa gặp đã yêu cô ca sĩ chính kia.
Cho nên khoảng thời gian này, vì để Tạ Văn Thanh tiếp tục ở lại công ty, ông ta liền nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới một biện pháp như vậy.
Mặc dù biết cô ca sĩ kia có lẽ có quan hệ với ông chủ của bọn họ, nhưng người đại diện cũng không có nghĩ chuyện quá phức tạp. Dù sao những năm này Thẩm Mộ Ngạn đối với người khác phái có bao nhiêu lạnh nhạt lại không nể tình, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.
Ông ta không cảm thấy cô bé như vậy sẽ là gu của Thẩm Mộ Ngạn, nếu chỉ là thân thích hoặc là quan hệ đặc thù gì khác, ngược lại không quan trọng.
Tạ Văn Thanh không kém, sánh đôi với ca sĩ chính của một ban nhạc mới, thì dư dả.
Mà Thẩm Mộ Ngạn nghe xong lời người đại diện, rốt cuộc dời lực chú ý từ trên sân khấu qua.
Anh liếc nhìn về hướng của Tạ Văn Thanh, hỏi người đại diện: "Anh nói cậu ta thưởng thức ai?"
"Ca sĩ chính của ban nhạc G5, chính là người đang hát ở trên sân khấu hiện giờ."
Ông ta vừa dứt lời, đã thấy khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Thẩm Mộ Ngạn, bỗng nhiên nổi lên một nụ cười không rõ ý tứ.
Chỉ chốc lát, giọng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên ——
"Ánh mắt cũng không tệ."