----------------------------------
Chung Uyển không có thân thủ như Lâm Tư để trèo tường, chỉ có thể sai người chuẩn bị xe. Trời đã khuya, lúc này nếu ra ngoài sẽ phạm vào lệnh cấm đi lại ban đêm, tất nhiên sẽ bị tra xét. Chung Uyển cũng không rảnh lo mấy chuyện đó, cầm lệnh bài của Tuyên Du, khoác thêm áo choàng rồi lập tức lên xe.
Trên đường đến biệt viện Úc Vương phủ, Chung Uyển tựa người vào cửa sổ xe, tim như bị đao cắt một đường thật sâu.
Chung Uyển còn nhớ rõ, năm đó khi y ở trong phủ Úc Xá nửa năm, cứ cách mấy ngày trong cung lại ban thưởng hắn, từ thứ quý giá như ngựa hiếm do Tây Vực tiến cống, tới thứ nhỏ nhặt như phối sức tầm thường cho Úc Xá, Sùng An Đế cái gì cũng đều nghĩ cho hắn.
Hắn được sủng ái đến mức hạ nhân trong lẫn ngoài viện đều nhịn không được mà bàn tán sau lưng, âm thầm phỏng đoán thân thế của Úc Xá.
Tiểu Chung Uyển nghe được cũng chỉ giả vờ không nghe thấy, không nghĩ vừa nhấc đầu lại thấy Úc Xá. Hắn tới đây để tìm y.
Hai người núp sau bình phong, nghe mấy tên tôi tớ khe khẽ nói thầm, nhìn nhau bất đắc dĩ cười.
Thiếu niên Úc Xá vô cùng ôn hòa, không dễ nổi giận với hạ nhân, tiểu Chung Uyển cảm thấy xấu hổ, cố tình đợi mấy tôi tớ kia đi rồi thì vô tâm hỏi: "Ngươi có phải hay nghe người ta nói như vậy về ngươi hay không?"
Úc Xá nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Chung Uyển an ủi cực kì gượng ép: "Hoàng đế chỉ có một muội muội là trưởng công chúa, cũng chỉ có một cháu ngoại là ngươi, đương nhiên sẽ đối tốt với ngươi rồi. Vả lại, ngươi còn là Vương gia tương lai, tay cầm quyền to, tất nhiên hoàng đế phải nể trọng......"
"Không cần an ủi ta." Úc Xá ngắt lời Chung Uyển, dửng dưng nói, "Đều là mấy lời vô căn cứ, ta biết."
Tiểu Chung Uyển ngốc ngốc: "Ngươi biết cái gì?"
Úc Xá bật cười: "Cha nương ta thương ta như vậy, sao ta có thể không phải là do họ sinh ra? Đã thật lòng thương yêu ai thì sẽ không nổi lòng nghi ngờ với họ, ta phân rõ. Nếu ta hoài nghi chuyện này thì còn xứng đạo làm con sao?"
Chung Uyển nhớ rõ rành mạch, Úc Xá lúc ấy cực kì tin tưởng, không chút nghi ngờ thân thế của mình.
Vô luận người khác có đồn đãi thế nào, vô luận Sùng An Đế có thiên vị hắn bao nhiêu, Úc Xá cũng cũng không nghi ngờ cha mẹ mình.
Vậy thì vì cái gì mà sau khi mình đi không được bao lâu, hắn đột nhiên lại đi truy xét thân thế hắn?
Nghe lời Úc Xá nói lúc đó cũng biết, đừng nói là truy xét, chỉ cần có một phần hoài nghi cha mẹ thôi cũng đã là đại, đại bất hiếu. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Là ai đã dụ dỗ hắn đi truy xét?
Vả lại, lúc ấy Úc Xá cao lắm cũng chỉ mới mười sáu tuổi, hắn có thể có bao nhiêu năng lực để làm chuyện này?
Tuyên Cảnh, Tuyên Quỳnh kiêng kị Úc Xá đã nhiều năm, tra xét lâu như vậy, người dùng cũng là thân thủ đã nuôi dưỡng nhiều năm cài vào trong phủ, vậy mà gần đây mới tra được một chút. Vậy tiểu Úc Xá năm đó có tài đức gì mà lại thuận lợi đến vậy, muốn tra cái gì liền tra ra được cái đó?
Là ai đã giúp hắn?
Hoặc là nói, ai đã hủy hoại hắn?
Thiếu niên Úc Xá bị kẻ có tâm địa xấu xa dắt mũi.Từ chuyện sinh mẫu của Úc Xá, đến An Quốc trưởng công chúa, đến Úc Vương gia, có lẽ còn có cả Sùng An Đế, người này từng bước từng bước, âm thầm dẫn dắt Úc Xá, thúc đẩy hắn thấy rõ mọi chuyện. Để cho hắn thấy rõ, những người thân luôn nâng niu hắn như trân bảo kia, từ đầu đến cuối đều không có ai thật lòng tốt với hắn.
Úc Xá tốt như vậy, bị kẻ đó hại cho ra tới nông nỗi này......
Sau đó, Úc Xá liên tục tìm chết là vì không chịu nổi gánh nặng này, hay là vì muốn thuận theo tâm tư của những người kia?
Chung Uyển đột nhiên nhớ tới lúc y vừa mới vào kinh, từng giống như một kẻ ngốc vô tâm vô phế, hỏi qua Úc Xá: Rốt cuộc ngươi không vừa ý cái gì?!
Hắn không vừa ý cái gì ư......
Chung Uyển giơ tay, tự tát mình một bạt tai thật đau.
Hắn có việc gì vừa ý sao?
Lúc ấy, Úc Xá nghe xong câu nói đó, hắn đã nghĩ gì?
Hắn không bi thương, cũng không oán giận, chỉ là không để ý gì mà cười một cái.
Mấy lời tương tự, sợ là mấy năm gần đây, hắn đã nghe quen rồi.
Chung Uyển đặt đầu mình lên cửa sổ xe ngựa, cắn răng nhớ lại, lúc Úc Xá chịu bao nhiêu khổ, mình lại đang làm gì?
Lúc ấy mình chân trước chân sau, ngày đêm gấp gáp, ngựa không ngừng vó chạy đến Nam Cương, sợ mấy hài tử kia ăn một chút khổ.
Không hề nghĩ đến Úc Xá dù chỉ một chút.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư, sau nửa canh giờ rốt cuộc cũng chạy tới biệt viện Úc Vương phủ, Chung Uyển vén màn xe lên, nhìn cửa ngoài của biệt viện, suy nghĩ xuất thần.
Gió lạnh ban đêm lướt thoáng qua, khiến cho Chung Uyển lạnh thấu tim, giúp cái đầu nóng của y nhất thời hạ nhiệt đi một chút.
Nếu bây giờ nói với Úc Xá là mình đã biết hết mọi chuyện trước kia, sợ là sẽ chọc giận Úc Xá hoàn toàn.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, Chung Uyển sẽ hy vọng Úc Xá cách mình càng xa càng tốt, vĩnh viễn không cần biết thân thế của mình là tốt nhất.
Khảm trong xương cốt Úc Xá là sự kiêu căng, hắn khinh thường chuyện bị kẻ khác thương hại, mặc kệ lòng thương hại đó có xuất phát từ thiện ý hay không.
Nếu bây giờ nói rõ với hắn, không nói tới việc phải giải thích thế nào về chuyện mình biết thân thế của hắn, Chung Uyển còn không dám chắc là Úc Xá sẽ không vì bi phẫn mà liền một kiếm chém mình.
Chung Uyển không sợ chết, nhưng y không thể chết lúc này.
Chung Uyển bị gió lạnh thổi đến rùng mình.
Y hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cách tốt nhất là giả vờ cái gì cũng chưa biết, cái gì cũng chưa phát hiện, hồi phủ trước khi Úc Xá biết y tới. Ngày sau gặp được, y cũng sẽ giấu đi bí mật này, trước hết lo nghĩ biện pháp lưu lại trong kinh, từ từ chậm rãi nói chuyện này sau.
Hiện giờ Úc Xá tất nhiên sẽ vừa nhạy cảm lại vừa đa nghi, cái gì cũng đều phải từ từ mà làm.
Quan hệ hai người hiện giờ như đi trên băng mỏng. Chỉ cần vô ý một chút thôi thì sau này, có muốn gặp hắn một lần cũng khó.
Đi một nước sai, thua cả bàn cờ. Chung Uyển không thể đánh cuộc.
Gã đánh xe của Chung Uyển thấy y hồi lâu vẫn không xuống, khó hiểu nói: "Chung thiếu gia, ta gõ cửa cho ngài nhé? Dù sao thì......"
"Chúng ta......" Chung Uyển gian nan tìm lại đầu lưỡi mình, "Chúng ta hồi phủ."
Gã cứng họng, hơn nửa đêm, lặn lội chạy tới, chưa vào đã trở về?
Chung Uyển gật đầu: "Hồi, hồi phủ."
Gã đánh xe gật đầu, mới vừa giơ lên roi ngựa, lại cảm thấy xe trầm xuống một cái, nhìn lại thì thấy Chung Uyển đã nhảy xuống xe.
Chung Uyển thất thần lẩm bẩm: "Con mẹ nó, từ từ cái gì chứ."
Y chờ không được.
Tại phòng ngủ chính phòng biệt viện, Úc Xá còn chưa ngủ.
Úc Xá đang tự chơi cờ một mình.
Phùng quản gia canh giữ ở một bên, cúi đầu ngủ gà ngủ gật.
Mấy ngày trước, Úc Xá cứ như đột nhiên mất hứng thú với Chung Uyển, rút đi nhân thủ mà hắn đã xếp vào Kiềm An Vương phủ, lại sai Phùng quản gia đưa Chung Uyển giấy bán thân của y. Triệt để nhất đao lưỡng đoạn, từ giờ hai người không ai nợ ai.
Tuy giấy bán thân đưa đi lại bị trả về, nhưng cũng không kích khởi tính tình điên cuồng của Úc Xá. Úc Xá chỉ nói đã biết, sau đó rốt cuộc không nhắc tới Chung Uyển nữa.
Bất thường tất có biến, Úc Xá càng an phận thì càng dọa người, Phùng quản gia ngược lại càng lo lắng.
Khi Úc Xá phân phó lão đi đưa giấy bán thân, Phùng quản gia thậm chí còn bất an nghĩ, Úc Xá không phải là muốn tự sát, nên đang lo liệu hậu sự đấy chứ?
Cho nên mấy ngày nay, Phùng quản gia điều nhân thủ tới phủ nhiều gấp đôi, ngày ngày đêm đêm nhìn chằm chằm Úc Xá.
Bất quá Úc Xá vẫn chưa làm chuyện gì quá kích động, đã nhiều ngày liên tục đều đúng hạn dùng bữa, đúng giờ thì ngủ, ngủ không được cũng sẽ không một mình xách đèn lồng chạy loạn trong phủ. Phần lớn mấy lúc trằn trọc đều là như vậy, tự mình chơi cờ với mình.
Chỉ có một điều kì quái duy nhất, bao lá trà nhỏ mà Phùng quản gia mang về đưa cho Úc Xá đã không còn thấy tăm hơi.
Phùng quản gia nhớ rõ ràng là Úc Xá là đem lá trà cất vào trong lòng ngực. Nhưng cách đó mấy ngày, khi Úc Xá thay y phục ra thì lão lại không thấy nó. Phùng quản gia tưởng là khi Úc Xá thay y phục thì làm rơi nó xuống đất rồi, cẩn thận nhìn nhìn, cũng không tìm được.
Phùng quản gia âm thầm phỏng đoán, có khi nào Úc Xá đã ném vào than lò không?
Vậy thì đáng tiếc quá.
Một chút lá trà đó là do chính tay Chung Uyển rửa sạch sẽ, thắp đèn, từng chút từng chút lựa ra từ trong hủ tráp.
Tuy rằng ít, nhưng tất cả đều là mầm tiêm tươi nhất.
Phùng quản gia không đầu không đuôi nghĩ nghĩ, cảm thấy hơi mệt, lão xoa xoa mắt, tiến tới chỗ Úc Xá nhẹ giọng nói: "Đã canh ba rồi, thế tử có nên đi nghỉ ngơi không?"
Úc Xá cầm một viên cờ trắng, chần chờ một lát rồi hạ xuống, gật đầu: "Ngủ."
Úc Xá tự mình chia hai bên cờ trắng, cờ đen ra gọn gàng, Phùng quản gia tiến lên giúp hắn thoát y phục bình thường ra, đột nhiên nghe bên ngoài có người tới báo, nói có khách tới thăm.
"Nói bừa." Phùng quản gia không thể hiểu được nói, "Hơn nửa đêm, ai tới? Là trưởng công chúa phái người tới dặn dò sao? Hay là người trong cung tới?"
Hạ nhân đứng ngoài noãn các trả lời: "Là Chung thiếu gia của Kiềm An Vương phủ tới."
Tay Úc Xá run lên, một quân cờ trắng rớt xuống mặt đất.
Chung Uyển ngồi ở chính sảnh, thầm nghĩ ta đây chắc là điên rồi.
Đã sợ sẽ kích động Úc Xá, tạm thời không thể nói ra mọi chuyện, vậy lát nữa gặp Úc Xá thì biết nói cái gì?
Trong lòng Chung Uyển e ngại, âm thầm cầu nguyện Úc Xá tốt nhất là đã ngủ rồi, vậy thì mình ngồi một đêm tại đây, ngày mai......
Ngày mai tới rồi tính sau.
Chung Uyển nhẹ nhàng xoa xoa đôi tay lạnh lẽo khô ráp của mình, suy nghĩ xuất thần, hi vọng Úc Xá đã ngủ, lát nữa người tới tiếp đón sẽ là Phùng quản gia.
Sau bình phong có tiếng bước chân truyền đến, Chung Uyển ngẩng đầu......
Úc Xá đi ra.
Úc Xá hiển nhiên đã chuẩn bị ngủ. Bao nhiêu ngoại bào phiền toái đều bị hắn cởi ra, bên trong chỉ còn một thân trung y màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen to rộng.
Úc Xá nhíu mày: "Phủ các ngươi xảy ra chuyện?"
Chung Uyển ngẩn ra, lắc đầu: "Không! Không có việc gì."
Úc Xá không tin nhìn nhìn Chung Uyển, có lẽ là cho rằng y không tiện nói thẳng, nên hắn quay đầu phân phó với người của hắn: "Lui xuống hết đi."
Từng nhóm tôi tớ nối đuôi nhau ra, chỉ còn Phùng quản gia ở lại.
Úc Xá ngồi xuống, không kiên nhẫn nói: "Là chuyện gì đáng để khiến ngươi hơn nửa đêm qua chỗ ta?"
Chung Uyển ngước mắt nhìn Úc Xá, nhịn không được xuất thần.
Nếu không vì những chuyện loạn thất bát tao kia, Úc Xá bây giờ cũng sẽ giống như khi hắn hồi còn thiếu niên chăng?
Ôn nhu như ngọc. Dịu dàng tại tâm.
Chung Uyển không hề cảm thấy Úc Xá hiện tại có chỗ nào không tốt. Úc Tử Hựu ngày xưa đoan chính như ngọc rất tốt, Úc Xá hiện tại kiệt ngạo bất thường cũng rất tốt.
Chỉ là khi tưởng tượng đến cảnh Úc Xá trước kia bị tra tấn từng chút một, đau khổ tới mức thành ra bộ dạng này, khiến cho Chung Uyển không thể nhịn được mà phát đau.
Úc Xá tâm phiền ý loạn, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Ngươi còn không chịu nói?"
Chung Uyển hít sâu một cái, áp xuống hận ý ngập trời trong lòng, "Ta, ta mơ thấy ác mộng."
Úc Xá: "......"
Úc Xá theo bản năng xoa nhẹ lỗ tai mình một cái, liếc qua Phùng quản gia, sau đó mờ mịt nói: "Ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?"
Chung Uyển ho một chút, lặp lại, "Ta mơ thấy ác mộng, bị doạ tỉnh."
Phùng quản gia rốt cuộc phát hiện mình ở đây quá sức dư thừa, lão mang theo ý cười không thể khống chế được, rụt rè nói: "Lão nô lui ra trước."
Phùng quản gia bay nhanh như gió, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Úc Xá sững sờ tại chỗ, như gặp phải đại địch mà nghĩ: Vừa rồi Chung Uyển mới làm nũng với mình sao?
Hắn ăn nhầm Hàn Thực Tán rồi à?
Nên cũng phát điên rồi?
Thanh âm Úc Xá khàn khàn, "Ngươi......"
Hầu kết Chung Uyển khẽ động, nói, "Ta vừa mơ thấy ác mộng, ngươi, ngươi không phải nên dỗ ta sao?"
Úc Xá im lặng một hồi lâu.
Úc Xá chỉ chỉ vào hung thần ác sát là mình, mặt vô biểu tình nói: "Không nói tới chuyện ta dỗ ngươi bằng cách nào, nhưng ta của hiện tại đi dỗ ngươi......ngươi ngủ được sao?"
Tất nhiên ngủ sao nổi.
Chung Uyển nhíu mày, hút một ít khí, y cũng biết cái lý do này nhảm nhí hết sức, nhưng bây giờ còn biết nói gì nữa?
Chung Uyển căng da đầu nói, "Hai ngày trước ta nhiễm phong hàn đầu óc còn hơi mơ hồ,, ta......ta có thể nghỉ ở chỗ ngươi một chút không?"
Úc Xá khó có thể tin nhìn Chung Uyển từ trân xuống dưới một lần: "Ngươi bị phong hàn, hay là bị rối loạn tâm thần? Có bệnh thì đi tìm thái y, tìm ta có ích gì?"
Chung Uyển đáp không được, cúi đầu không nói lời nào.
Nửa khuôn mặt của Chung Uyển ẩn hiện trong ánh đèn, dáng người vô cùng thon gầy.
Úc Xá nhìn hắn trong chốc lát, tựa như không thể nhịn được nữa, đứng dậy nói: "Ta không rảnh cùng ngươi nói nhảm, nếu không gì nói thì đi đi."
Chung Uyển ngước mắt, thấp giọng nói: "Tử Hựu."
Úc Xá dừng chân.
Một lát sau, Úc Xá nhanh như gió, đột nhiên xoay người, đi vài bước tới trước mặt Chung Uyển, đôi tay ấn trên tay vịn ghế dựa của y, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Ngươi, đến, là, muốn, làm, cái, gì?"
Chung Uyển bị Úc Xá dọa tới mức hốt hoảng trong lòng, hắn bình tâm lại, cố gắng phớt lờ cảm giác áp bức đang mãnh liệt tỏa ra từ trên thân Úc Xá, thành thật nói: "Ta không có thấy ác mộng, chỉ là muốn đến gặp ngươi."
Úc Xá cười trào phúng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Chung Uyển muốn kéo tay Úc Xá, nhưng sợ quá tuỳ tiện thì sẽ khiến Úc Xá chán ghét, "Ta nói thật."
Úc Xá nhìn xuống Chung Uyển, một lát sau nói: "Chung Uyển, đêm hôm khuya khoắc, cùng chung một phòng, chỉ có ngươi ta, ngươi biết sẽ có cái gì phát sinh không?"
Lỗ tai Chung Uyển ửng đỏ, hắn gằn giọng một chút, nói, "Chắc là....biết."
Úc Xá cười lạnh: "Ta biết."
Chung Uyển trong lòng lộp bộp một tiếng, Úc Xá biết cái gì?
Úc Xá lạnh như băng nhìn Chung Uyển, "Nói đi, trong phủ các ngươi xảy ra chuyện gì mà đáng để ngươi bán mình cho ta? Là Tuyên Thụy? Hắn ở trên đường đã xảy ra chuyện?"
Chung Uyển cắn răng, không oán trách Úc Xá được.
Là do y tự làm mất nửa phần tín nhiệm của hắn.
Úc Xá châm chọc cười: "Hay là Tuyên Du? Muốn ta bảo hộ hắn chu toàn ở kinh thành?"
Úc Xá thấy Chung Uyển không nói lời nào, tiếp tục: "Hay là Tuyên Từ Tâm? Sao? Tới cầu ta tìm cho nàng một thông gia tốt?"
Chung Uyển hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.
Úc Xá mất kiên nhẫn, "Chung Uyển, không ai dạy ngươi nếu muốn nhờ vả thì phải nói rõ yêu cầu trước sao? Muốn yêu cầu cái gì, thì bây giờ, từng câu từng chữ, nói rõ ràng ta nghe."
Chung Uyển ngước mắt nhìn Úc Xá, thanh âm thực nhẹ, "Đúng...... Có chuyện muốn cầu ngươi."
Úc Xá cúi đầu, vài sợi tóc rũ xuống dưới, làm người thấy không rõ thần sắc, Úc Xá tự giễu cười, "Quả nhiên."
Úc Xá lạnh lùng nói: "Chỉ một chuyện thôi?"
Chung Uyển gật đầu.
Úc Xá đột nhiên ngước mắt, "Nói!"
Hầu kết Chung Uyển giật một cái, thanh âm nhỏ xíu, "Ngươi......làm nhẹ một chút."