Cố Phán kéo Đổng Thiện Thiện vào cửa, sau khi sắp xếp hành lý của cô ấy cẩn thận, lại cùng cô ấy tắm chung trong bồn tắm lớn của khách sạn.
Hai cô gái một trái một phải nằm ở hai bên bồn tắm. Bọt sữa tắm tích tụ phía trên cơ thể hai người. Dưới ánh đèn sáng rực, ngoài hai gương mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết ra, còn lại cũng chỉ là cần cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh xinh đẹp của các cô.
“Cho nên, ý của cậu là, anh cả nhà tớ đã biết cậu lừa anh ấy rồi, nhưng không những không ném cả người cả hành lí của cậu ra ngoài, mà còn cho phép cậu tiếp tục ở lại làm việc bên cạnh anh ấy, sau đó lại tiếp tục theo đuổi à?”
Cố Phán lúc này toàn thân ngâm trong nước ấm, mặt mày thoải mái giãn ra, trên hai gò má mềm mại nổi lên rặng mây đỏ.
Nghe Đổng Thiện Thiện nói xong, cô không nhịn được lại hé miệng khẽ cười: “Đúng thế, cậu có phải là cũng rất ngạc nhiên không?”
Đâu chỉ là ngạc nhiên? Đây là đã tới mức khiếp sợ rồi, có được không?
Nếu không phải là tin tưởng lời nói của chị em tốt, cô ấy thật hoài nghi mình liệu có bị gạt hay không nữa.
Nếu đối tượng được nói đến là người khác, thì Đổng Thiện Thiện thấy rất có khả năng.
Nhưng người được nhắc đến lại là anh cả của cô ấy, cái người lạnh lùng vô tình đứng ở chỗ cao trong giới thượng lưu kia. Tuy rằng mẹ của Đổng Thiện Thiện cố hết sức giúp cô ấy tránh khỏi tranh chấp trong gia tộc nhưng điều này không có nghĩa là Đổng Thiện Thiện cái gì cũng không biết.
Hành động của anh cả Thẩm Mộ Ngạn sau khi về nước, thậm chí là những chuyện đã từng làm với mấy người cậu bên nhà họ Thẩm... Đổng Thiện Thiện đều loáng thoáng nghe thấy.
Cũng chính vì như vậy, cô ấy mới cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn là người không có độ ấm cũng không dễ chọc, cho nên cô ấy mới sợ anh như vậy.
Ở trong mắt cô ấy, chị em tốt quyết định đến gần anh cả nhà mình là sự lựa chọn đầy nguy hiểm, hiện tại mặt nạ cũng rơi mất rồi, chị em tốt vẫn bình yên vô sự mà còn có cơ hội tiếp tục ở cạnh anh?
Chuyện này sao mà nghe cứ như chuyện “nghìn lẻ một đêm” vậy.
“Vậy tiếp theo cậu định làm thế nào?”
Âm thầm trêu ghẹo cùng công khai theo đuổi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hiện tại thân phận bị vạch trần rồi, nhìn từ góc độ nào đó, cũng xem như giúp cô phần nào.
“Đương nhiên là tiếp tục theo đuổi rồi.” Cố Phán nói thẳng ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng với chị em tốt. “Tớ định trước tiên ổn định một tuần, hòa hoãn bầu không khí giữa hai người, sau đó sẽ bắt đầu thực sự hành động.”
Nói đến đây, Cố Phán lại có chút buồn bực, “Có điều, chuyện đau đầu bây giờ chính là chẳng hiểu sao tớ lại thành người tỏ tình trước. Kế hoạch của tớ lúc đầu là khiến cho anh cả nhà cậu bị tớ làm cho rung động rồi tỏ tình trước cơ.”
“???” Trên mặt Đổng Thiện Thiện như viết ra câu hỏi “cậu đang mơ gì vậy”, “Không ngờ cậu tuổi nhỏ mà mơ mộng thật lớn nha. Muốn anh cả nhà tớ tỏ tình trước? Ha ha.”
Bây giờ Cố Phán nghĩ lại quả thực cũng cảm thấy có hơi không thực tế. Có điều dù nói thế nào, tình cảm giữa cô và Thẩm Mộ Ngạn xem như đã kéo gần lại một chút, cô vẫn rất vui vẻ.
Tâm tình tốt, tự nhiên cũng bắt đầu có lòng quan tâm đến chuyện khác. Cô hỏi Đổng Thiện Thiện: “Có điều cậu còn định ngây ngốc ở lại thành phố S bao lâu nữa? Tớ thật sự rất vui vì cậu có thể tới đây chơi với tớ, nhưng ban ngày tớ phải đi làm ở chỗ anh cả nhà cậu, không có cách nào quan tâm tới cậu, một mình cậu ở khách sạn có nhàm chán quá không?”
Vừa nghe xong lời này của Cố Phán, đáy mắt Đổng Thiện Thiện liền hiện lên một tia chột dạ khó nói rõ.
“Cái đó… Thật ra lần này tớ tới đây, ngoài muốn động viên tâm tình chị em tốt một chút, còn là vì… mẹ tớ gửi tin đến, kêu tớ đến trụ sở chính của Thẩm thị làm việc.”
“Đến trụ sở chính á?”
“Ừ, hình như mẹ tớ và anh cả đã nói gì đó, anh ấy đồng ý sắp xếp cho tớ vào làm việc. Chẳng qua là vừa mới bắt đầu thì phải làm từ tầng thấp nhất lên. Thế nên, ngày mai tớ có lẽ cũng sẽ tới công ty cùng với cậu …”
“?” Cố Phán mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô ấy một lát, sau đó hỏi: “Cho nên mới nói, cậu tới thành phố S căn bản không phải là cố ý vì tớ mà tới à?”.
“Cũng có, cũng có mà.” Vẻ mặt Đổng Thiện Thiện xấu hổ, vội lấy lòng “Nếu không phải là vì muốn đến gặp cậu, sao tớ có thể dễ dàng đồng ý với mẹ tớ như vậy chứ? Dù sao cũng phải dây dưa với bà ấy thêm mấy tháng rồi lại nói!”
“…”
Tóm lại, sau ngày hôm đó, cuộc sống cùng nhau đến làm việc ở trụ sở chính Thẩm thị của hai cô gái từ đó bắt đầu.
Cố Phán còn tốt, vẫn đi theo bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn như cũ, tính chất và trạng thái công việc không có gì thay đổi. Đổng Thiện Thiện thì lại liên tục kêu khổ.
Cô ấy bị phân đến bộ phận kế hoạch. Lúc Thẩm Mộ Ngạn bảo Lý Trì sắp xếp cho cô ấy vào bộ phận đó, chỉ nói cô ấy là thực tập sinh mới tới, cũng không nói ra thân thận thực sự của cô ấy.
Người chỉ dẫn cô ấy là một đàn chị đã làm việc nhiều năm ở bộ phận kế hoạch, năng lực thật sự không tồi, nhưng tính tình thực ra không tốt chút nào.
Có mấy lần Cố Phán nhìn thấy người đó, luôn cảm thấy đàn chị này khá giống Lam Tâm bên phòng tổng giám đốc. Từ trong xương tủy vô cùng chính trực nghiêm túc lại… bảo thủ.
Cố Phán rất cảm thông với chị em của mình nhưng lại không thể làm gì.
Thời gian không ngừng trôi đi, chớp mắt đã sắp đến cuối tháng, khoảng cách từ lúc Cố Phán thổ lộ với Thẩm Mộ Ngạn đã qua hơn một tuần rồi.
Cô cảm thấy khoảng thời gian này cũng đã gần đủ, mấy ngày nay bầu không khí lúc hai người ở riêng với nhau cũng xem như hòa hợp. Tuy rằng trong ngày thường phần lớn thời gian Thẩm Mộ Ngạn đều chỉ có công việc, công việc, công việc, thái độ dành cho cô là vẻ bình tĩnh không gợn sóng như trước, nhưng Cố Phán vẫn rất thỏa mãn.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời thỏa mãn, đã vượt qua giới hạn được một thời gian rồi, cô chỉ muốn tiếp tục tiến xa hơn.
Cô thấy hiện giờ hai người thiếu thời gian ở chung ngoài giờ làm việc, nên sau khi ngầm trao đổi với Lý Trì, cô quyết định tối nay sẽ hẹn Thẩm Mộ Ngạn ra ngoài.
Cố Phán không dám quấy rầy tiến độ công việc bình thường của anh, sau khi đã hỏi rõ tối nay anh không có tiệc xã giao hay họp hành gì mới có ý tưởng này.
Lúc này Thẩm Mộ Ngạn đã đi ra ngoài họp, một mình Cố Phán ở lại văn phòng trên lầu. Vốn là muốn chờ anh họp xong trở về giáp mặt nói với anh, nhưng lại sợ đến lúc đó thẹn thùng nói không nên lời.
Vì thế suy nghĩ một chút, cô quyết định viết vài tờ giấy nhớ dán ở vị trí dễ thấy trên bàn làm việc.
Cô viết rất chăm chú, vì muốn tỉ lệ thành công cao một chút, cô liền dùng giọng điệu khá nũng nịu lại tỏ vẻ đáng yêu viết lên giấy nhớ.
Lúc này cô gái trẻ ngồi ở trên ghế làm việc rộng lớn của Thẩm Mộ Ngạn, cơ thể nghiêng về phía trước, cử chỉ động tác đều hết sức chuyên chú.
Cho nên dĩ nhiên, cô không chú ý tới người đàn ông cùng tiếng bước chân đang từ từ đến gần.
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng nói vang lên ngay sau lưng cô, âm vực cực thấp, là sự lạnh nhạt quen có của anh.
Cố Phán giật nảy mình, lúng túng quay đầu lại.
Đập vào mắt cô là cái cằm căng chặt sắc bén của người đàn ông, lại hướng lên trên là đôi môi mỏng cùng với sống mũi cao thẳng.
Tầm mắt của Cố Phán dừng lại ở sống mũi của anh, không dám di chuyển lên trên nữa.
“Em…”
Cô chưa nói ra hết lời, cơ thể của người đàn ông đã hơi nghiêng về phía trước.
Hơi thở lành lạnh lại tràn đầy hormone nam tính ùn ùn kéo đến bao lấy Cố Phán, dưới lớp áo sơ-mi phẳng phiu, mơ hồ có thể thấy được độ cong cùng đường nét cơ bắp rắn chắc.
Nhịp tim của Cố Phán đập như đang đánh trống, sự căng thẳng cùng rung động vào khoảnh khắc này hòa lẫn vào nhau, trong chớp mắt chặn đứng tất cả suy nghĩ của cô.
Người đàn ông không quá để ý đến phản ứng của cô gái trẻ, toàn bộ lực chú ý đặt trên giấy nhớ trên bàn.
“Ngài Thẩm, không biết anh còn nhớ anh có một người theo đuổi là cô Cố hay không?”
“Bản thân cô Cố đã cân nhắc rất nhiều phương diện, dự định tối nay mời anh ra ngoài hẹn hò bồi dưỡng tình cảm. Cô ấy đã hỏi thăm được lịch trình của anh, tuyệt đối không làm chậm trễ bất kì thời gian hay công việc gì của anh.”
“Nhìn mấy ngày qua cô ấy đều thành thật như vậy không hề quấy giầy anh chút nào, anh hãy đồng ý với cô ấy đi, làm ơn đi mà.”
Ở cuối miếng giấy nhớ còn vẽ một cái mặt mèo, linh khí đáng yêu lộ ra hết, khiến cho toàn bộ câu chữ tăng thêm không ít ấm áp.
Cố Phán biết nhất định Thẩm Mộ Ngạn đã nhìn thấy nội dung trên giấy nhớ rồi, thoáng chốc hai gò má cô lại nóng rực.
Lúc đầu lựa chọn phương thức này chính là không muốn giáp mặt trao đổi với Thẩm Mộ Ngạn, chỉ lo người đàn ông này trực tiếp từ chối.
Bây giờ thì hay rồi, cô thực sự không tự mình mở miệng, nhưng việc nên trải nghiệm lại một điểm cũng không thiếu
Cô hít sâu một hơi, có chút ủ rũ chờ phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn.
Nháy mắt, hai cánh tay của người đàn ông vòng qua từ hai bên sườn của cô, như có như không ôm lấy cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cố Phán hơi trừng to đôi mắt, đầu nhỏ ngửa về phía sau, không dám làm ra một cử động nhỏ. Tiếng tim đập như trống càng ngày càng vang ở bên tai, cả người như chìm trong hơi thở của người đàn ông.
Đại khái qua hai ba giây, Thẩm Mộ Ngạn rốt cuộc đứng lên.
Anh không nhìn cô nữa, mà xoay người, ung dung thong thả cởi áo vest trên người ra.
Cố Phán ngồi trên ghế chớp mắt mấy cái, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn mấy mảnh giấy nhớ rải rác trên bàn.
Vị trí của mấy tờ giấy màu vàng nhạt đó không thay đổi, nội dung cũng không thay đổi, chỉ có điều ở cuối mỗi một mảnh giấy có thêm một chữ…
【 Ừ. 】
Nét chữ của Thẩm Mộ Ngạn cân đối mạnh mẽ, lực bút khắc sâu. Một chữ rất đơn giản, Cố Phán ngơ ngác là từ mỗi một nét ngang nét dọc này, cũng nhìn thấy được sự lạnh lùng vốn có của anh.
Nhưng hiện tại cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là…
Anh ấy đồng ý hẹn hò với cô rồi!!
Cố Phán kích động, ở trong lòng lại có đoàn tàu u u u chạy qua. Nhân lúc người đàn ông còn đang đưa lưng về phía mình, hai tay hai chân đều phấn khích không chịu nổi mà khẽ run, nụ cười trên mặt cũng không khống chế được, tràn ra từ khóe mắt, đầu mày.
Cô không phát hiện, mỗi một hành động của mình thật ra đã phản chiếu qua tấm kính ở đối diện, không rõ ràng lắm, nhưng đủ để người đàn ông thấy rõ phản ứng của cô lúc này.
Ánh mặt trời màu vàng chiếu rọi từng góc của văn phòng, tâm tình của cô gái trẻ giống như biến thành từng cái bong bóng màu phấn hồng, xoay tròn bay lên trong luồng ánh sáng, mỗi lần hít thở, ngay cả không khí cũng không hiểu sao mang theo một chút ngọt ngào.
Phút chốc, động tác sửa lại khuy tay áo của người đàn ông hơi dừng lại, vành môi bằng phẳng theo động tác của cô, gợi lên độ cong rất nhẹ.
Cố Phán sớm đã làm xong tất cả công việc của ngày hôm đó, thế nên lúc xế chiều, cô liền một lòng bắt đầu chuẩn bị hẹn hò.
Chuyện hẹn hò cô đã sớm có kế hoạch hoàn hảo, tạm thời giữ bí mật.
Có điều, quần áo và trang điểm cô lại vẫn chưa thể quyết định.
Thừa dịp lúc chị em tốt đến phòng trà nước pha cà phê cho cấp trên, cô đi qua đó tìm, nói chuyện đôi câu với Đổng Thiện Thiện, muốn nghe ý kiến của đối phương một chút.
Đổng Thiện Thiện bận bịu đến mức sắp thành con quay rồi, cũng không dám ở lại lâu cho nên nói ngắn gọn: “Lần đầu tiên hẹn hò đương nhiên phải để đối phương nhìn thấy tất cả ưu điểm của cậu, đặc biệt là ngoại hình. Mặc váy ngắn, thoa màu son thần thánh mà đàn ông nhìn đều mê. À, cậu có quần áo nào ra dáng một chút không? Không thì về khách sạn mở va-li của tớ lấy ra mà mặc, tớ có mang theo hai cái váy liền kiểu dáng tương tự mà bọn mình từng mua.”
“Không cần, sau khi bị rớt mặt nạ tớ đã đi mua quần áo rồi, mấy thứ mua trên mạng kia đều sớm ném đi rồi.” Cố Phán từ chối ý tốt của người chị em, lại do dự nói: “Nhưng mà lúc trước anh cả cậu không cho tớ mặc váy ngắn. Thật ra tớ cũng muốn mặc, nhưng chống lại anh ấy, có khi nào sẽ phản tác dụng không?”
“Cậu bị ngốc à? Lúc đó cậu chỉ là nhân viên của anh ấy, còn bây giờ là người theo đuổi. Huống hồ lát nữa thời gian hẹn hò lại là sau khi tan làm, anh ấy dù thế nào cũng sẽ không để ý đâu.”
Đổng Thiện Thiện pha xong ly cà phê cuối cùng, đứng thẳng người. “Đối với loại người ngoài lạnh trong nóng như anh cả nhà tớ, dùng chiêu bình thường tuyệt đối không được. Cậu cứ nghe tớ đi, chân dài cứ khoe ra, mặc đồ như bình thường là được, trang điểm ấy à không cần quá đậm, nhưng màu môi nhất định phải tươi tắn một chút. Tốt nhất là tô màu son khiến đàn ông có xúc động muốn hôn môi.”
Lời của Đổng Thiện Thiện rốt cuộc vẫn được Cố Phán nghe lọt.
Trước khi tan ca, cô thật sự đã chọn một cái váy liền ngắn màu lửa đỏ, kiểu trễ vai, ngoại trừ đôi chân trắng nõn thon dài, còn có bờ vai bằng phẳng và xương quai xanh lộ ra ngoài.
Cuộc họp cuối cùng của Thẩm Mộ Ngạn hơi lâu, cô vốn muốn đi đến phòng rửa tay ở bên ngoài tô lại son, nhưng nào ngờ vừa mở cửa ra, trước mặt liền đụng phải người đang đi vào.
Người đàn ông rũ mắt xuống, hỏi cô: “Đi đâu vậy?”
Cố Phán có chút bất ngờ, chớp mắt. “À, em muốn đến phòng rửa tay trang điểm lại.”
Người đàn ông không nhúc nhích, tầm mắt chuyển xuống dưới, khi nhìn thấy đôi chân trắng nõn gần như phát sáng của cô, giữa chân mày hơi hiện ra nếp nhăn.
“Đổi váy đi.”
Cố Phán đương nhiên không muốn, cô thật vất vả mặc vào, sao chịu cứ như vậy đổi thành cái khác chứ?
Cô vội vàng kéo tay áo Thẩm Mộ Ngạn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn với trang điểm khéo léo lên, đôi mắt trông mong nhìn anh.
“Đã hết giờ làm việc rồi, em có thể không cần tuân thủ yêu cầu trong hợp đồng làm việc nữa. Tan ca chúng ta chỉ là quan hệ giữa người theo đuổi và người được theo đuổi, anh cũng không thể quản lý em!”
Lời cô nói ra mềm mại lại nũng nịu, đã không còn là giọng điệu nghiêm túc cùng lấy lòng lúc bình thường khi làm trợ lý sinh hoạt, trái lại giống như là khôi phục lại thân phận cô cả nhà họ Cố, đang làm nũng với người thân.
Thẩm Mộ Ngạn lần đầu tiên được cô giáp mặt đối xử như vậy, màu sắc trong con ngươi không tự chủ được tối sầm lại.
Thật lâu sau, anh mới trầm giọng lần nữa mở miệng.
“Không phải muốn đi trang điểm lại sao?”
“À đúng.” Cố Phán nhìn anh, cười như một con cáo nhỏ. “Thế nên anh đã đồng ý rồi! Em đều nghe thấy rồi! Không được đổi ý đấy nhé!”
Cô vừa nói vừa ném lại anh rồi chạy ra bên ngoài, giống như thực sự sợ anh đổi ý vậy.
Thẩm Mộ Ngạn nhìn bóng dáng cô đang chạy ra xa cùng với đôi chân thon dài trắng nõn, vốn dĩ trên khuôn mặt đã có chút lạnh lùng, vẻ mặt càng nặng nề hơn.
Lúc này, điện thoại di động mà Cố Phán đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên. Thẩm Mộ Ngạn đến gần, cầm lên nhìn một cái, phát hiện người gọi tới là Đổng Thiện Thiện.
Yên lặng một lát, anh tiếp nhận điện thoại.
Đổng Thiện Thiện ở bên kia vừa mới kết thúc một ngày làm việc cực khổ, cảm thấy bản thân vất vả như một con chó, chân tay rụng rời ngồi trước bàn làm việc, gọi điện thoại cho chị em tốt bày tỏ sự quan tâm.
Không đợi đối phương mở miệng, cô ấy đã lên tiếng trước: “Ờ, thay xong quần áo rồi chứ? Có chọn váy ngắn không? Có lộ chân dài ra không? Tớ nói cho cậu biết, không cần nghe lời anh cả tớ, lời anh ấy lúc đi làm là thánh chỉ, sau khi tan làm chính là chó má. Cậu dù sao cũng phải cố gắng, lúc tan làm thì cậu chính là công chúa nhỏ, hết thảy đều do cậu định đoạt.”
Cô ấy đã nói cả buổi mà cũng không thấy đối phương đáp lại, còn tưởng là tin tức không tốt, lấy di động ra nhìn lại rồi lại áp vào bên tai.
“Có chuyện gì vậy? Sao cậu không nói gì thế?”
Phút chốc, bên kia truyền đến âm thanh chết chóc từ địa ngục.
“Em rảnh nhỉ?” Giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, lại không hiểu sao mang theo cảm giác ngột ngạt.
“….?”
Nếu không có chuyện gì làm thì ở lại tăng ca cùng bộ phận lễ tân đi.”
“…”