Mục lục
Cường thế sủng ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt khi Cố Phán rống xong một câu kia, toàn bộ người có mặt ở đó có vài giây rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Mà vẻ mặt của Lam Tâm, Lý Trì cùng một đám trợ lý nhỏ, càng là vô cùng đặc sắc.

Cô Cố này có phải là xem tổng giám đốc của bọn họ như người mù hay không vậy? Còn xem người trên đất kia như không tồn tại nữa hả? Người này cũng bị cô xử lý thành ra như vậy rồi, tóc tai, quần áo đều ướt một mảng lớn, mà trên người cô lại chẳng có một chút vết bẩn nào...

Đây... Quay đầu lại còn dám nói mình bị bắt nạt? Lật lọng online cũng không nhanh như cô vậy đâu!

Thẩm Mộ Tuyết cũng kinh ngạc, cô ta tuyệt đối không nghĩ tới cái con điên không biết từ đâu xông ra này, lại dám đổi trắng thay đen như thế?

Chính mình bị cô ta vừa đạp, vừa đánh, vừa tưới cho một đầu đầy nước, cô ta lại còn dám nói là bị bắt nạt?

Có còn biết xấu hổ hay không?! Mình lớn như vậy, nhưng xưa nay chưa từng bị dạy dỗ hung ác như thế, bây giờ lại còn bị nói ngược lại thành thế này?

Thẩm Mộ Tuyết giãy dụa muốn đứng lên, nhưng không biết sao bắp chân bị con điên kia đạp thật sự là quá đau đớn, khắp nơi trên mặt đất lại toàn là nước mà Cố Phán vừa mới tạt, cô ta mấy lần muốn chống tay đứng dậy, cuối cùng cũng không có sức lại trượt trở về.

Cô ta vừa tức vừa nhếch nhác, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, giận dữ nhìn về hướng cửa ra vào, nhìn Thẩm Mộ Ngạn giống như là nhìn chằm chằm kẻ thù vậy.

"Thẩm Mộ Ngạn! Con mẹ nó anh mù à?! Không nhìn thấy con chó anh nuôi cắn tôi thành ra thế này à?! Nếu anh còn nhớ rõ mình họ Thẩm, thì nhanh dạy dỗ cô ta một trận cho tôi!"

Cô ta thật sự là sắp tức chết rồi.

Trước đây, cô ta cũng không phải là chưa từng khiêu khích Thẩm Mộ Ngạn, nhưng đối phương chưa bao giờ chân chính để ý tới cô ta.

Mặc dù có cảm giác khó chịu vì bị ngó lơ, nhưng mỗi lần cô ta nói xong những lời nên nói, hả giận rồi, cũng sẽ cảm thấy dương dương tự mãn.

Hôm nay cô ta sẽ cứ như vậy mà tới, cũng hoàn toàn là nắm chắc Thẩm Mộ Ngạn lười vì những việc râu ria này mà so đo với mình.

Cô ta chính là muốn làm ầm ĩ, muốn náo loạn để mọi người đều biết, muốn làm cho Thẩm Mộ Ngạn mất mặt, mà anh vẫn sẽ không gây khó dễ cô ta thế nào.

Dù sao mặc dù Thẩm Mộ Tuyết náo loạn, nhưng đáy lòng vẫn biết, chỉ cần bản thân vẫn mang họ Thẩm, Thẩm Mộ Ngạn cho dù thủ đoạn lại tàn nhẫn, đối với cô ta cũng vẫn sẽ lưu lại một con đường.

Nhưng đứa con gái này lại là thế nào, cô ta căn bản không theo lẽ thường mà ra bài mà!

Vừa tiến lên, cái gì cũng chưa hỏi lập tức mắng chửi, một lời không hợp lại động thủ, nhìn thì nhỏ nhắn mềm mại, sao động tác có thể hung ác như vậy chứ!

Cô ta càng nghĩ càng giận, vừa định mắng Thẩm Mộ Ngạn hai câu nữa, thì thấy người bên kia đột nhiên có động tác.

Người đàn ông bước một bước, đi thẳng về phía Cố Phán, biểu cảm trên mặt anh không có thay đổi gì lớn, sau khi lại gần, trực tiếp đứng vững ở trước mặt Cố Phán.

Thẩm Mộ Tuyết nhìn anh không có một chút ý tứ quan tâm đến mình, mà là đi "Hành hung" chỗ đứa con gái điên kia, tức giận đến phổi cũng sắp nổ tung rồi.

"Này! Thẩm Mộ Ngạn! Con mẹ nó anh rốt cuộc có nghe thấy tôi nói gì không hả?!"

Giọng nói ngang ngược sắc bén vang lên trong phòng làm việc, kích thích màng nhĩ của tất cả mọi người. Cố Phán nghe mà cũng có chút phiền, cau mày vừa định nhìn sang mắng cô ta hai câu nữa, nhưng người đàn ông ở trước mặt vào lúc này bất chợt cầm tay cô lên.

Anh lấy cái khăn từ trong túi áo vest ra, chậm rãi lau sạch đầu ngón tay của Cố Phán.

Thật ra vừa rồi lúc tạt cốc nước qua, đúng là có vẩy một chút lên tay cô, nhưng bản thân Cố Phán cũng không có cảm giác gì, không nghĩ tới giờ trái lại là bị người đàn ông này để ý như thế.

Cố Phán không biết anh đang nghĩ gì, ánh mắt cô hướng lên trên, dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú kia của anh.

Đôi mắt của người đàn ông buông xuống, khóe môi không hề có chút độ cong, cả khuôn mặt so với ngày thường, không có gì khác biệt, một chút cảm xúc dư thừa cũng không có, nhìn qua hờ hững lại lạnh nhạt.

Nhưng động tác dưới tay anh lại tỉ mỉ khác thường, như là đối xử với bảo bối nào đó vậy, nghiêm túc lại chuyên chú.

Lúc này tất cả những người vây xem đều bị hù dọa, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy tổng giám đốc nhà mình đối xử với người nào dịu dàng như vậy, mặc dù buổi sáng đã nhìn thấy tin tức hai người nắm tay nhau đi vào, nhưng giờ lại tận mắt nhìn thấy một màn này, vẫn cảm thấy quá mức chấn động.

Cố Phán trái lại không có cảm giác gì nhiều, dù sao người đàn ông này lúc riêng tư hành động tương phản lớn hơn cô cũng không phải là chưa từng thấy qua.

Về sau, Thẩm Mộ Ngạn thay cô lau sạch sẽ đầu ngón tay xong, giọng điệu thản nhiên mở miệng: "Lần sau lại gặp loại người này, không cần tự mình ra tay."

Chỉ chốc lát, giọng nói trầm thấp lại truyền đến, ở trước mặt tất cả mọi người, bổ sung một từ ——

"Bẩn."

Lam Tâm khẽ giật mình, trong ấn tượng, cấp trên của mình là người chưa bao giờ mang cảm xúc cá nhân ra nói chuyện. Trước kia cô ta ở bên cạnh anh bắt đầu thay anh xử lý cái u ác tính mà người nhà họ Thẩm lưu lại ở công ty, khi đó cô tiểu thư nhà họ Thẩm này cũng từng mở miệng khiêu khích Thẩm Mộ Ngạn, hơn nữa lời nói và giọng điệu, cũng tương xứng với trình độ ác liệt ngày hôm nay.

Nhưng khi đó Thẩm Mộ Ngạn phản ứng cực kỳ bình thản, cũng chưa từng nói ra bất kỳ lời gì tương tự như ngày hôm nay.

Nhưng hôm nay, anh lại vì Cố Phán động thủ, mà...

Bên kia Thẩm Mộ Tuyết vẫn còn ngồi dưới đất chưa đứng lên cũng sửng sốt.

Thẩm Mộ Ngạn đây vừa mới nói cái gì? Bẩn sao?

Hắn ta nói mình bẩn?!

Thẩm Mộ Tuyết không nhịn được nữa, buột miệng lại lớn tiếng gào lên ——

"Thẩm Mộ Ngạn! Anh đến cùng là có ý gì? Anh cứ cho phép một người ngoài ức hiếp người nhà mình như vậy sao? Anh đến cùng có còn là người nữa hay không hả?!"

Cố Phán vừa nghe thấy người phụ nữ này còn chưa có ý định yên tĩnh lại, lửa giận bốc lên lại muốn đi qua dạy dỗ cô ta một trận, nhưng còn chưa kịp có động tác gì, đã bị Thẩm Mộ Ngạn giữ chặt lấy tay.

Chỉ thấy anh rốt cuộc quay đầu lại, cho Thẩm Mộ Tuyết ở bên kia một ánh mắt.

"Có phải là hành động lần trước của tôi quá nhẹ không, cho nên mới chưa chân chính cho cô một bài học lâu dài?"

Ánh mắt của người đàn ông hờ hững mà lạnh lùng, rõ ràng lời nói không nặng, nhưng chính là không khỏi khiến người nghe cảm thấy một trận sợ hãi.

"Những thứ mà ông nội để lại cho các người, tôi có thể để cho các người an ổn nắm lấy, cũng có thể lấy đi toàn bộ."

Anh từ trên cao liếc nhìn xuống Thẩm Mộ Tuyết, "Nếu không tin, cô cũng có thể thử náo loạn tiếp xem."

Thẩm Mộ Tuyết cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn như vậy, cảm giác mà người được gọi là anh trai này cho cô ta trước đây luôn là trầm mặc ít nói, khinh thường nhiều lời.

Cha cô ta cùng với các chú trước kia làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, anh cũng đều chịu đựng hết, cho dù sau đó đã tiếp quản Thẩm thị, nhiều lắm cũng là trên chuyện công việc không nể tình một chút, nhưng lại chưa bao giờ chân chính cố ý gây khó dễ.

Trước khi ông nội qua đời đã tập hợp toàn bộ người trong nhà lại một chỗ, đã từng rất trịnh trọng nói với bọn họ về sau phải giao Thẩm thị cho Thẩm Mộ Ngạn, đồng thời cũng nói, để cha cô ta và mấy người chú cố gắng phụ tá Thẩm Mộ Ngạn, cho dù không thể, cũng không được ở sau lưng làm chuyện gì khuất tất.

Lời của ông nội lúc đó là ——

"Mấy đứa không sánh bằng nó."

Cô ta không biết cha và các chú lúc ấy nghĩ thế nào, dù sao Thẩm Mộ Tuyết cực kỳ khinh thường. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Mộ Ngạn chính là tồn tại giống như một đứa trẻ mồ côi vậy, bác cả qua đời sớm, mẹ ruột của anh về sau lại ra nước ngoài tái giá, cũng chưa từng quay về.

Tính cách Thẩm Mộ Ngạn lại cô độc lạnh lùng, một mực không trò chuyện với anh chị em còn lại trong nhà họ Thẩm.

Dần dà, Thẩm Mộ Tuyết liền đối với anh có một loại xem thường không nói rõ ra được lý do. Cho nên hồi đó, trước lúc ông nội qua đời đặc biệt kêu bọn họ tới nói ra những lời kia, cô ta căn bản không tin.

Nhưng sau này, Thẩm Mộ Ngạn quả thực dùng sự thực chứng minh, thủ đoạn của anh ở trên thương trường đích thực rất mạnh.

Thẩm Mộ Tuyết ba lần bốn lượt muốn gây chuyện, đều sớm ngã sấp mặt ở trong tay anh.

Có điều chẳng sao, việc công cô ta không làm được gì, việc riêng có thể khiến anh khó xử không được tự nhiên thì cũng được.

Cho nên về sau, cô ta gần như chỉ cần vừa có cơ hội, thì sẽ gặp người nói anh đối với người nhà mình lòng dạ độc ác thủ đoạn tàn nhẫn thế nào, lại không để ý đến tình thân ra sao.

Nhưng bất ngờ chính là, Thẩm Mộ Ngạn đối với mấy lời này, không hề để ý chút nào, vẫn chưa từng trực tiếp giải thích.

Sau một hai lần, lá gan của Thẩm Mộ Tuyết liền to lên, cô ta cũng cảm thấy chỉ cần mình vẫn luôn lấy chuyện nhà ra nói, Thẩm Mộ Ngạn chắc chắn sẽ không làm gì bắt chẹt cô ta.

Thế nhưng dáng vẻ vừa rồi của người đàn ông này, quả thực đã hù dọa cô ta rồi.

Rõ ràng anh chưa có bất kỳ động tác thực tế nào, giọng điệu cũng lạnh nhạt giống như thường ngày, nhưng khi ánh mắt của anh dừng lại trên người mình, cô ta đột nhiên có một loại ảo giác bị người bóp chặt cổ họng.

Thẩm Mộ Ngạn không quan tâm phản ứng của cô ta là gì, cũng không quay đầu lại mà phân phó Lý Trì: "Gọi bảo vệ lên đây, đem người ném ra ngoài."

-

Sau khi vở hài kịch kết thúc, người ở trong và ngoài văn phòng đều giải tản hết.

Có người trợ lý cầm cây lau nhà đang dọn dẹp một ít vệt nước ở dưới người Thẩm Mộ Tuyết vừa nãy, ánh mắt vẫn luôn lặng lẽ hướng về bên phía Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn quan sát.

Một hồi lâu sau, cô ta lề mà lề mề làm xong hết thảy, rồi cầm đồ đi ra ngoài.

Trước khi đi, còn rất tri kỷ thay bọn họ đóng chặt cửa văn phòng.

Lúc này trong văn phòng, một người ngoài dư thừa cũng không còn, tiểu thư Cố cũng không nhịn được nữa ——

Cơ thể nhỏ nhắn nhảy một cái về phía trước, trực tiếp nhảy lên người Thẩm Mộ Ngạn. Đôi chân mảnh khảnh sít sao quấn lấy vòng eo thon gầy mà mạnh mẽ của người đàn ông, hai tay ôm lấy cổ anh, giống hệt như gấu kaola, treo ở trên người anh.

"Vừa rồi em có lợi hại không?"

Cố Phán hồi tưởng lại vừa rồi phản ứng của bản thân vì Thẩm Mộ Ngạn ở trước mặt con mụ điên kia, thì thấy mình quả thực sắp hóa thân thành khẩu pháo di động rồi.

Trước kia cô chỉ biết sức chiến đấu của mình rất mạnh, nhưng lại cũng không biết chính mình một ngày kia, sẽ vì bảo vệ một người đàn ông, mà như vậy.

Hai cánh tay của người đàn ông vững vàng ôm lấy bắp đùi của cô, vì đề phòng cô rơi xuống, lại càng tăng thêm sức.

Nghe thấy lời nói của cô gái nhỏ, đáy mắt Thẩm Mộ Ngạn nhiễm lên một tia dịu dàng ——

"Ừ, Phán Phán lợi hại nhất."

Cố Phán được khen ngợi thì trong lòng dào dạt đắc ý, cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, sóng mắt long lanh nhìn anh.

"Vậy, có phải anh nên thưởng cho em không?"

Thẩm Mộ Ngạn liếc nhìn cô, trong khoảnh khắc, đột ngột xoay người sang bên cạnh, bước hai bước đi về hướng bàn làm việc.

Sau khi đứng lại ở trước bàn, tay anh dùng sức hướng về phía trước, trực tiếp đặt cô gái nhỏ trong lòng lên mặt bàn.

Hai tay của người đàn ông chống ở hai bên người cô, bóng dáng cao lớn thẳng tắp hơi nghiêng về phía trước, đôi chân dài chống ở nơi đó.

Nhìn từ mặt bên, cái bóng của hai người rơi ở trên dưới đất chặt chẽ chồng lên nhau.

Khuôn mặt với đường nét rõ ràng của anh, chậm rãi tiến tới trước mặt Cố Phán.

Hô hấp vào thời khắc này toàn bộ đan xen vào nhau, vô cùng kỳ quái, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, nhưng Cố Phán lại thấy căng thẳng lạ thường.

Dường như vào giây phút này, không khí ở xung quanh đều bởi vì người đàn ông đang tới gần, mà trở nên mỏng manh, căng chặt.

Một giây sau, chỉ thấy anh kề sát vào trước người Cố Phán, dùng giọng cực thấp cực quyến rũ, nói ra mấy chữ ——

"Đem bản thân anh thưởng cho em, có được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK