Mọi người đều nhìn đến ngây người, gồm cả Nam Ngọc Diên luôn luôn tự nhận mình là một người bãng lãnh.
Lễ phục đỏ thẳm cùng với nhãn mâu huyết hồng, lóa mắt rực rỡ. Ðôi con ngươi kia, lưu chuyển bãng lãnh cùng mị hoặc, cùng một chút thị huyết hưng phấn không thể nhận ra.
Quỷ mị thét chói tai, khắp nơi va chạm. Mộ Thánh Huân vươn tay, trên cánh tay trắng nõn mà thon dài xuất hiện một đoàn hắc vụ (sương dày màu đen á). Ðoàn hắc vụ kia càng tụ càng lớn, bọ quỷ mị đình chỉ chạy trốn, đều không tự giác muốn tiếp cận đoàn hắc vụ kia.
Mộ Thánh Huân cười lạnh nhìn này bọn sinh vật cấp thấp nguyên bản là thuộc về sự cai quản của chủng tộc mình, quả thật là một chủng tộc không có đầu óc, chỉ biết dựa vào bản nãng mà sống. Nhưng mà, bản nãng thường là thứ tốt nhất để lợi dụng con mồi.
Mộ Thánh Huân môi hé mở, phun ra lời nói hấp dẫn, “Lại đây đi, nhóm vật nhỏ, nó có thể giúp các ngươi tiến hóa thành bộ dạng mà các ngươi muốn.” Bọn quỷ mị do dự trong vài giây, liền đều dồn dập tiến về phía đoàn hắc vụ trong tay Mộ Thánh Huân.
Lại đây đi, lại đây đi, lại đây, đó sẽ là thời khắc các ngươi vĩnh viễn không quên.
Bọn quỷ mị tuy rằng đều đến gần, nhưng đều bất an không yên, bản năng tuy rằng thực trí mạng, nhưng cũng có lúc đích xác thực hữu dụng. Này nhóm vật nhỏ đáng thương có lẽ còn không ý thức được, chính mình tận thế là ngay tại hôm nay đi?
Bọn quỷ mị đều gắt gao vây lấy Mộ Thánh Huân, không dám tới gần.
Mộ Thánh Huân cũng không mất kiên nhẫn, chính là hắc vụ trong tay dật khai, hóa thành ti (tõ tằm) quấn quanh bọn quỷ mị. Bọn quỷ mị cũng thực hưởng thụ, không tự giác nhích một chút đến gần Mộ Thánh Huân bên người.
Ðương lúc mọi người, bao gồm tất cả khi nghĩ Mộ Thánh Huân tiếp cận bọn quỷ mị kia là không ác ý, Mộ Thánh Huân đột nhiên làm khó dễ. Hắc vụ trong phút chốc biến thành hắc ti, gắt gao buộc chặt thân thể của bọn quỷ mị, nhìn như mềm mại, trên thực tế, tất cả bọn quỷ mị đều chính là không thể giãy giụa.
Ánh mắt Mộ Thánh Huân bỗng nhiên bốc ra một trận hồng quang mãnh liệt, trên tay chặt chẽ, làm cho bọn quỷ mị còn đang làm ác trong nháy mắt đã tiêu thất.
Im lặng, im lặng làm cho ngýời ta nín thở.
Mọi người đều giống nhau bị dọa đến choáng váng, lăng lăng nhìn chằm chằm người đang đứng ở giữa bọn họ. Toàn trường không tiếng động, chỉ có trang sức trên y phục Mộ Thánh Huân đinh đương mà rung đông.
Bởi vì là lễ trưởng thành của hoàng tử, hoàng đế chỉ có thể chờ ở trong cung. Nếu là hoàng thượng xuất hiện trong lễ trưởng thành của hoàng tử, chính là đại diện cho việc không thừa nhận tư chất của hoàng tử, cũng không tính là đã trưởng thành. Cho nên lúc này, hoàng đế còn đang lo lắng ngồi ở trong cung hoàn toàn không hề biết, tình huống trên ðài hiến tế lúc này.
Rất nhiều năm về sau mới nghĩ đến, nếu là lúc ấy có thể sớm một chút đuổi tới, có phải hay không sẽ không có những chuyện xảy ra phía sau?
Nhưng thế sự chính là khó có thể đoán trước, ai lại sẽ biết tương lai? Cho nên chuyện tình không tồn tại, cũng không nhất định nữa đề cập đến.
Không biết ai là người đầu tiên phản ứng, thét chói tai mà thối lui, “Quỷ a! Cửu … Cửu hoàng tử … không phải người! Hắn là yêu …” Nếu không phải yêu, thì như thế nào lại có pháp lực nhý thế? Mọi người sợ hãi thối lui, Mộ Thánh Huân hướng phía trước đi từng bước, bọn họ liền lui ra sau ba bước.
Mộ Thánh Huân khinh miệt nhìn những vương công đại thần, trong ánh mắt tràn đầy hàn ý lạnh băng.
Còn chưa chờ phản ứng lại, tay Mộ Thánh Huân đã bị người nắm. Mộ Thánh Huân cảm nhận được kia một mùi hương thơm mát mà tự nhiên, ngoài dự đoán mọi người đều không hề động thủ.
Nam Ngọc Diên im lặng lúc này thanh âm thanh thúy dưới đài hiến tế vang lên, “Cửu hoàng tử thiên phú dị bẩm, là người ở hạ giới làm Tế Ti là tốt nhất, hiểu ðược như thế nào dụng pháp lực, Ngọc Diên tự ti.” Dưới đài im lặng, một đại thần đi ra nói, “Ðại Tế Ti, không phải chúng ta hoài nghi ngươi, nhưng vì cái gì Cửu hoàng tử pháp lực đều là hắc sắc?”
Minh bạch Nam Ngọc Diên là nói đỡ chính mình, không khỏi cúi đầu trong lòng lắng một câu, làm cái gì người hiền lành? Chính là trong lòng đã có loại cảm giác chua xót tràn ngập, làm trong lòng không yên.
Mộ Thánh Huân trong mắt hồng quang dần dần thối lui, lạnh lùng cười, nâng cánh tay không bị giữ chặt lên, xuất hiện làn sương mù thuần bạch.
Nam Ngọc Diên kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thánh Huân, khóe miệng dưới mặt nạ hơi giơ lên, “Hiện giờ, còn có người hoài nghi sao?”