Không thích … cảm giác không biết gì cả a, thực sự, là như vậy?
Mai Mặc Trần gật đầu, “Được, chỉ cần ngươi không hối hận.” Làm một đại phu, Mai Mặc Trần nhìn ra được, lời giải thích của Dạ Minh Nguyệt cũng không đơn giản như hắn đã nói.
Dạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng điểm đầu, “Ta sẽ không bao giờ hối hận.” Chỉ cần nhận định, sẽ không hối hận, bởi vì … là lựa chọn của chính mình, cần gì phải trút giận vào kẻ khác?
Đáy lòng trống rỗng, chỉ quanh đi quẩn lại một thanh âm. Sự tịch mịch vô tận dần trải dài, như có thứ gì đó chậm rãi cắn nuốt, bao vây lấy bản thân từ đầu đến chân, không thể hô hấp … Dạ Minh Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, kỳ thật … chính mình không có thay đổi đi? Vẫn như trước là một Dạ Minh Nguyệt tịch mịch, lãnh thanh, không hơn.
Không phải ở nơi nào cũng giống nhau sao? Đối với bản thân mà nói là không khác nhau a, cũng như nước, sẽ không để ý đến hoàn cảnh bên người. Bởi vì, điều đó đối chính mình cũng không ảnh hưởng.
Chính là … cái thanh âm từ tận sâu trong đáy lòng kêu gào ngày càng lớn kia là cái gì? Tựa hồ … chính mình càng thêm tịch mịch a. Dã thú dưới đáy lòng đang gào thét, đang gầm gừ, muốn chạy khỏi nhà lao, thoát khỏi trói buộc.
Là bất mãn sao? Dạ Minh Nguyệt ẩn ẩn cảm giác được đáy lòng mình có một người, không phải không sợ hãi, chỉ là … có thể tiếp nhận sao? Thực tịch mịch, tịch mịch đến nỗi … muốn tìm người đến bồi bản thân trọn đời trọn kiếp, muốn nếm thử hương vị của cái thứ gọi là ‘ái tình’ kia.
Người kia, hẳn cũng là Ma tộc đi?
Dạ Minh Nguyệt nheo mắt, nhớ đến thân ảnh dưới đáy lòng, kia đôi con ngươi tối đen, một ánh mắt như có thể đem tất cả linh hồn mình hút vào, mang theo chút ý cười.
Mai Mặc Trần đánh gãy thâm tư (hình như là ý nghĩ sâu xa) của Dạ Minh Nguyệt, dẫn Dạ Minh Nguyệt vào gian phòng. Đây là nơi mà mỗi lần xuống núi hắn sẽ trụ lại, bởi vì thích hoàn cảnh của nơi này, trong ồn ào có yên tĩnh, là phụ trợ tốt nhất a.
Mai Mặc Trần như trước mỉm cười, phật tiên hạ phàm bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi. Hắn sắp xếp cho Dạ Minh Nguyệt an trí ở một phòng gần đó, ôn nhu dặn dò, “Ta giúp ngươi đi tìm chút thảo dược, có một số dược phải đến Úc Hộ Phong mà hái. Hơn nữa nếu muốn trị chứng mất trí nhớ cũng cần thời gian, trong khoảng thời gian này ngươi có thể ở đây, được không?”
Dạ Minh Nguyệt có thể nói không sao? Nếu Mai Mặc Trần đã an bài chu đáo như thế.
Sau khi an trí hảo Dạ Minh Nguyệt Mai Mặc Trần liền ly khai, không thể nói tên gọi thánh y là hư danh, Mai Mặc Trần đối với bệnh nhân của mình, là tận tâm tận lực, không có nửa điểm sai lầm.
Dạ Minh Nguyệt nằm trên giường ở trong phòng, khách *** này thật ầm ĩ, từ khi mình đi vào thì đã biết. Có chút kì quái, một người như Mai Mặc Trần lại thích ở nơi như vậy. Nhưng … như vậy thì thế nào? Dù sao, cũng cùng hắn không quan hệ, không phải sao?
Dạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, gương mặt trong trí nhớ, một thanh âm ôn nhu cúi đầu gọi, “Huân nhi, Huân nhi … của ta.” Thanh âm làm cho người khác phải đau lòng, ngữ điệu có một tia yếu ớt khó phát hiện.
Dạ Minh Nguyệt mở mắt ra, thanh âm này … rất quen thuộc a. Che ngực, muốn dừng lại rung động trong đó, người kia … đến tột cùng là ai? Nếu chính mình yêu thượng hắn, vậy thì vì sao lại mất trí nhớ?
Dạ Minh Nguyệt cười lạnh, chuyện này có bí mật gì? Dạ Minh Nguyệt không thèm để ý. Nhưng là, nếu là chuyện liên quan đến mình, vẫn phải quan tâm. Mặc kệ trong đó có âm mưu gì, hắn cũng không cho phép bất luận kẻ nào nắm mũi hắn mà dẫn đi! Hắn tuyệt đối không cho phép, bởi vì đây là tự tôn của hắn.
Mỗi người ai cũng có thứ mình để ý, Dạ Minh Nguyệt tuy rằng không quan tâm sinh mệnh của mình, nhưng cũng tuyệt không cho phép chính mình trở thành đối tượng để người khác trêu chọc. Đây là … sự kiêu ngạo của Ma tộc.
Tuyệt đối … không cho phép!