(Các nàng thông cảm, tài hèn sức mọn không tìm được đây là bài gì và cũng không biết dịch nghĩa TT.TT, nàng nào biết thì hú ta một cái nha >”
<) Đầy bụng tâm sự, chỉ tại hai điều tràn ngập này mà ra. Mộ Thánh Huân thở dài một hơi, phong trần phong trần, phong xuy trần động (gió thổi trần gian lay động), bất quá là thân bất do kỷ. Nhưng trên đời này, lại có ai mà thân không bất do kỷ đâu? Lại có ai có thể tự do tự tại, không bị câu thúc đâu? Thương Phương ở trong phòng trên lầu, thê thê thảm thảm mà khóc, vì người nam nhân mà mình không nên yêu kia. Thế nhân đều là như thế a. Vì ái tình, bao nhiêu sinh ly tử biệt, bao nhiêu tâm thần câu liệt (thần kinh đứt ra >”
<), bao nhiêu luyến luyến bất xá, bao nhiêu can tràng thốn đoạn (ruột gan đứt từng khúc) ….. Ái tình? Mộ Thánh Huân nhấp một ngụm rượu, khổ khổ sáp sáp, bồi hồi mà suy nghĩ. Mộ Thánh Huân bộng nhiên nhớ đến Mộ Kỳ Hoàng, nếu chính mình thật sự yêu người nào, kia hẳn chính là phụ hoàng đi? Mộ Thánh Huân lắc đầu, lấy theo một ít điểm tâm lên lầu, chuẩn bị đưa cho Thương Phượng. Đi đến cửa, thanh âm từ bên trong truyền ra làm cho Mộ Thánh Huân dừng lại đứng trước cửa. “Mông U Hoàng, ngươi làm gì?”
Thanh âm của Thương Phượng có vẻ rất phẫn nộ, người kia thanh âm biếng nhác tự tin, mang theo một cỗ khí phách tà mị khó nói nên lời, “Phượng nhi, ngươi trách ta sao?”
Thương Phượng tránh khỏi tay Mông U Hoàng, trong mắt tràn đầy cừu hận. “A, Mông U Hoàng, ta Thương Phượng tuy là người đê tiện, nhưng cũng không phải là quấn quít lấy ngươi không buông. Ngươi có tính toán gì, ta không biết, ta cũng không muốn biết. Ta Thượng Phượng hiện giờ đã không còn ưu đãi gì có thể làm cho ngươi – đường đường là hoàng đế Nam Tường quốc xem trọng, cho nên, hoàn thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha Thương Phượng.”
Khi nói những lời này, trên mặt Thương Phượng, là một loại tôn nghiêm cao ngạo. Mông U Hoàng trong ánh mắt tràn đầy hí ngược (đùa giỡn tàn bạo?), hắn ôm cổ Thương Phượng, “Vậy ư? Phượng nhi, ngươi không yêu ta?”
Trong mắt hắn tràn đầy biểu tình không tin, người như Thương Phượng, chỉ cần yêu ai hội sẽ không thay đổi. Hắn tự tin mình chưa bao giờ nhìn lầm người, Thương Phượng vĩnh viễn đều không thể rời khỏi mình. Thân thể Thương Phượng run rẩy, “Mông U Hoàng, ngươi không cần tự tin như thế. Cho dù ta yêu ngươi, đó là trước kia, Thương Phượng của hiện tại, đã không còn yêu ngươi nữa.”
Mông U Hoàng đem Thương Phượng ôm lên giường, nhãn thần tà ác, “Vậy ư? Vậy ngươi liền chứng minh cho ta xem đi.”