Niên khinh (trẻ tuổi) nam tử kia làm như không phục, “Mọi người cấp cho ta thuyết, hắn đem tỷ tỷ của ta ra đùa giỡn lúc sau lại bỏ mặc, vậy danh tiết của tỷ tỷ ta làm sao bây giờ? Hắn không thú tỷ tỷ ta thì ai thú nàng a?”
Cả đám người xem náo nhiệt đồng thời a lên một tiếng, gật đầu ý bảo đã hiểu được.
Người nam tử bị thương lập tức phản bác, “Ai, ta nói ngươi người này, như thế là ngậm máu phun người đi? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đùa giỡn tỷ tỷ của ngươi? Ta đã nói, lúc ấy là ta đã nhìn thấy tên *** tặc tiến vào phòng của tỷ tỷ ngươi, là ta giúp tỷ tỷ ngươi!”
Niên khinh nam tử một bộ vẻ mặt khinh thường, “Ngươi giúp tỷ tỷ ta? Ngươi thật sự sẽ nói như vậy. Vậy ngươi cũng không thể nói được cho ta biết, ngươi vì cái gì đến nhà của ta a? Dù sao cũng không có cái gì chuyện tốt, còn không phải cha nương ta trông ngươi lớn lên giống như cẩu dạng (ở đây là người mà giống dạng chó á, chửi ác quá à), ngươi bằng muốn kết hôn với tỷ tỷ ta.”
Nam tử bị thương lập tức cúi đầu, “Cảm tạ rồi, ta hiện tại phải đi hủy dung, về phần nữ tế (con dâu) của nhà ngươi…ta tình nguyện về sau bất tái thân cận nữ tử, cũng không muốn làm (ở đây ý nói thú nàng)!” Ủy khuất như vậy, hắn khả chịu không nổi.
“Ngươi …!” Niên khinh nam tử thấy hắn như vậy cũng không chịu đáp ứng, cảm thấy hựu khí hựu hỉ (vừa tức vừa vui), hỉ chính là người kiên cường như thế, thật ra cũng không tể là tên *** tặc kia. Bất quá, nếu chính mình đã ở trước công chúng nói ra chuyện này, nam nhân này muốn thú cũng phải thú, không muốn thú cũng phải thú!
Mộ Thánh Huân nhu nhu trán, chỉ cảm thấy đau đầu. Như thế nào vừa xuất môn liền gặp phải loại chuyện này? Cái gọi là ‘thanh quan nan đoạn gia vụ sự‘ (quan thanh liêm khó mà đoạn tuyệt với việc nhà), huống chi bản thân luôn đối việc của người khác không có hứng thú. Mắt thấy hai người này lôi kéo chính mình, tả một câu hữu một câu, chỉ cảm thấy phiền bất thắng phiền (phiền vô cùng phiền í).
“Các ngươi không thể tự mình hiệp thương (thống nhất) một chút sao?” Mộ Thánh Huân thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi hai cái người giống như ruồi bọ này, đi xuống ăn cơm.
Hai người kiên định lắc đầu, dị khẩu đồng thanh (trăm miệng một lời), “Ta không thể nói cùng người này.”
Mộ Thánh Huân thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến, đối với niên khinh nam tử kia mà nói, “Ngươi nói tỷ tỷ ngươi bị *** tặc đùa giỡn, kia nàng có hay không nhìn thấy bộ dáng của *** tặc?” Niên khinh nam tử gãi gãi đầu, ngữ khí cũng không xác định, “Hẳn là … có nhìn đến đi?”
Nam tử bị thương hỉ thượng mi sao (niềm vui hiện trên đuôi lông mày), “A, khẳng định có nhìn đến! Ta rốt cuộc có thể tẩy xoát oan khuất (rửa sạch oan uổng)! Đa tạ vị tiểu huynh đệ này, đa tạ đa tạ.” Nói xong liền hướng về phía niên khinh nam tử, “Đi thôi, đi tỷ tỷ ngươi đối chất (xem xét, chất vấn lại).“
Niên khinh nam tử chỉ cảm thấy mình phá hư hảo sự của tỷ tỷ, bị nam tử bị thương lôi kéo mà ảo não, nhưng cũng không phản kháng.
Mộ Thánh Huân nhìn hai nam tử rời đi, lắc lắc đầu, may mắn rốt cuộc có thể xuống lầu ăn cơm.
Mộ Thánh Huân tọa ở trước cửa sổ, sau giờ ngọ dương quang cũng không quá chói mắt, bởi vì là mùa thu. Thỉnh thoảng sẽ có trận gió thổi tới, liêu khởi mái tóc dài không được buộc chặt của Mộ Thánh Huân. Trên đường vẫn như trước thật náo nhiệt, người người qua lại không ngớt, không biết vì cái gì mà bận rộn.
Mộ Thánh Huân nhớ lại tiền thế (kiếp trước) Kỉ Quân vẫn là cùng Thân nói một câu, “Thiên hạ chi nhân, hi hi nhương nhương, giai vi lợi vãng …” Thật ra thực sâu sắc (câu kia nghĩa là Người trong thiên hạ, rộn ràng nhốn nháo, đều là hướng lợi …)
Nhưng Mộ Thánh Huân nhận thấy được, cũng không hợp với bản thân. Đối với chính mình mà nói, cái danh lợi cũng không trọng yếu, cho dù là khi chưa thức tỉnh đi nữa đều như nhau. Cho tới nay, Mộ Thánh Huân đều tự hỏi, bản thân vì cái gì mà sống?
Ái tình, chính mình cũng không tin tưởng thân tình, cũng bất quá là huyết thống mà thôi hữu tình, cũng không phải ý nghĩa của sinh mệnh …
Kia … Tiền tài đâu? Khi còn sống, tiền tài có lẽ rất trọng yếu, nhưng chỉ là vì duy trì sinh mệnh thôi, bản thân đối với tiền tài không có đặc biệt ham mê quyền lợi, đối với bản thân mà nói là một loại trói buộc, cùng với quyền lực hai thứ, là đủ loại trách nhiệm cùng phiền toái.
Tựa hồ … cũng không có thứ gì có ý nghĩa … Kia chính mình, đến tột cùng là vì cái gì mà sống a?
Còn nhớ rõ khi chính mình đến hỏi đại trưởng lão, hắn híp mắt, khóe miệng ti nhược hữu nhược thần bí mà mỉm cười, “Về sau ngươi sẽ hiểu được.” Nhưng mà từ ‘về sau’ này quá mức mơ hồ, hắn không thể nghĩ được chung điểm (điểm cuối cùng, điểm kết thúc) là ở đâu.
Có lẽ … là bản thân đã nghĩ nhiều quá đi …
Chú thích
Kỉ quân 紀昀 (1724-1805) văn học gia và thư tịch gia đời Thanh, tên tự Hiểu Lam 曉嵐, Xuân Phàm 春帆, người ở huyện Hiến, Trực Lệ (nay là Hà Bắc). Kỷ Quân học thức uyên bác, sở trường về môn khảo chứng và huấn hỗ (chú thích phân tích ngôn ngữ). Ông đỗ tiến sĩ, làm quan dến Thượng thư bộ Lễ, Hiệp biện đại học sĩ. Năm Càn Long thứ 37 (1772), triều đình Thanh hạ chiếu biên soạn bộ Tứ Khố Toàn Thư và để ông giữ chức quan tổng biên tập. Kỷ Quân còn chủ trì biên soạn sách Tứ khố toàn thư tổng mục gồm 200 quyển, khảo xét bình điểm nguồn gốc của các tác phẩm, nêu ra chỗ được chỗ mất, biện biệt chữ nghĩa, trở thành tác phẩm có thành tựu lớn về mục lục học ở Trung Quốc.