Trực giác dã thú cảm thấy bất an, rồi lại vô kế khả thi.
Mộ Kỳ Hoàng vươn tay, hai tay trên không trung làm ra mấy cái thủ thế, thân thể dã thú liền bị cố trụ. Mộ Kỳ Hoàng đi vào thân thể dã thú, dung hợp làm một.
Khi Bạch Si tỉnh lại thấy một màn như vậy, lớn tiếng hét lên, “Thiên a, thượng đế a, ma vương a, ngươi như thế nào có thể dung hợp a? Thực ma chi tâm của ta a! Thực ma chi tâm của ta … Khóc chết ta, ta tìm kiếm lâu như vậy cuối cùng lại như cái giỏ múc nước.” (Đoạn này bạn “ngu ngốc” ý nói cái giỏ có lỗ, múc nước chảy xuống lại ý -> cũng như không)
Mắt Mộ Thánh Huân trắng dã, đi đến bên người Mộ Kỳ Hoàng.
Miệng Bạch Si nhất thời mở lớn, trợn mắt há mồm nhìn Mộ Thánh Huân cùng Mộ Kỳ Hoàng đang ôm nhau. Miệng một bên thì thào, “Ngạ Tích thần a, tại sao có thể như vậy? Nguyệt không phải là cùng cái tên A Phúc kia một đôi sao?”
Mộ Kỳ Hoàng nghe nói thế, hung hăng trừng mắt liếc Bạch Si.
Bạch Si rụt lui cổ, “Kháo, ngươi thật hung đi? Được rồi, ta thừa nhận ta muốn thực ma chi tâm là sai, nhưng … lại không bắt được, như vậy ngươi so đo làm gì.”
“Nguyệt?” Bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc, Mộ Thánh Huân nhìn về phía động khẩu, là Đế.
Mộ Thánh Huân hướng hắn cười cười, dùng ánh mắt liếc về phía Bạch Si. Đế gật đầu, một phen ôm lấy Bạch Si, “Ngươi lại gặp rắc rối.” Dùng câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn. Bạch Si bĩu bĩu môi, “Không có, ta không có.”
Đế hướng Mộ Thánh Huân cùng Mộ Kỳ Hoàng gật đầu, “Ta dẫn hắn hướng các ngươi giải thích.”
Mô Thánh Huân mỉm cười, “Đế, ta nghĩ ngươi nên mang hắn về hảo hảo mà “dạy dỗ” mới tốt.” Sắc mặt Bạch Si trắng bệch, “Nguyệt, sao ngươi lại nói vậy a? Không cần a …” Đế gật đầu đồng ý, “Sủng vật này của ta đã lâu rồi không “dạy dỗ”, hiện giờ ngay cả chủ nhân cũng dám cãi lời.”
Mộ Thánh Huân tiếp tục mỉm cười, “Đúng vậy, sủng vật nếu không nghe lời, thật là chuyện không tốt. Có cần ta cho ngươi một ít ý kiến không?”
Bạch Si tiếp tục quỷ kêu, “Cái gì a, Nguyệt a, lúc trước là ngươi đồng ý đi, hiện tại như thế nào lại hoàn toàn đổ vào ta?”
Mộ Thánh Huân chuyển hướng hắn, nghiêng nghiêng đầu, một bộ biểu tình vô tội, “Ngô, đó là vì lúc trước ta không biết ngươi nói đến cái gì a. Mặt khác, cho dù là như vậy, Nhụ Thanh cũng sẽ không trách ta. Cho nên … nói tóm lại … đầu sỏ gây nên là ngươi, người đáng bị trách phạt đương nhiên cũng là ngươi.”
Bạch Si khóc không ra nước mắt, quay đầu hướng Đế nói, “Ai nói Nguyệt là băng mỹ nhân a? Ta muốn giết hắn! Ô ô ô ô, rõ ràng chính là phúc hắc, rõ ràng chính là nữ vương …”
Thanh âm của Đế có chút như đang diễn kịch vui, “Trước kia hình như ngươi là người đầu tiên gọi hắn là băng mỹ nhân a.”
Bạch Si há miệng thở dốc, “Thật sao?” Nhìn thấy trên mặt nạ của Đế biểu tình lạnh băng, quay đầu, “Quên đi.” Ta còn không muốn tự giết chính mình.