Sau khi Mộ Thánh Huân trông thấy đám người kia rời khỏi trà quán, cũng không đi quan đạo (chắc là đường lớn), mà là hướng về phía đường nhỏ mà đi. Mộ Thánh Huân nghĩ thầm, có lẽ kia U Minh Cốc là ở nơi hẻo lánh đi.
Đi theo nhóm người này gần nửa tháng, rốt cuộc cũng đến được U Minh Cốc. Mộ Thánh Huân cảm thấy may mắn khi chính mình là Ma tộc, không cần giống phàm nhân phải ăn ngủ. Bất quá, đối với phàm nhân mà nói, nhóm người mà Mộ Thánh Huân đang theo dõi cũng không phải phàm nhân. Sau nửa tháng đi đường, cũng không thấy bọn họ nghỉ ngơi cái gì, lại một chút mệt mỏi cũng không nhìn thấy.
Đứng trước nhập khẩu của U Minh Cốc, đoàn người đều có chút khiếp đảm, dù sao đây cũng là ‘Tử vong chi cốc’ trong truyền thuyết, cái gọi là đồn đãi cũng không phải tất cả đều là lời đồn vô căn cứ.
“Lão đại, hiện tại nên làm cái gì? Cái kia thủ hộ thần gì đó, rốt cuộc ở đâu a?” Hắc sa nữ nhân dừng lại, “Đến U Minh Cốc rồi, chúng ta chỉ có thể dựa vào vận khí. May mắn là chúng ta nhiều người, có thể tiến hành tìm kiếm. Nhớ kĩ, nếu gặp phải thủ hộ thần, lúc ấy ngàn vạn lần không thể có ác ý.”
Mọi người gật đầu, liền tự mình rời đi. Mộ Thánh Huân từ trong không khí hiện thân, có chút đăm chiêu nhìn theo bóng dáng hắc sa nữ nhân. Khối ngọc kia có lẽ không có tác dụng, chính là … hắc sa nữ nhân kia trên người có một cỗ khí chất rất kì quái, Mộ Thánh Huân khó có thể nhận định được đó là loại khí chất gì, nhưng là … cũng rất quen thuộc.
Lắc lắc đầu, cũng không muốn nghĩ đến sự tình này nữa, Mộ Thánh Huân theo bọn người tiến nhập U Minh Cốc.
Nơi nhập khẩu của U Minh Cốc, trên một khối đá đã vỡ vụn có viết: nhất nhập U Minh, sinh tử hữu mệnh. Bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ: Tử vong, là tế lễ tốt nhất hiến cho thần … Máu tươi, là lễ vật tốt nhất hiến cho thần… Đáng tiếc, tất cả mọi người đều vội vã vào cốc mà không nhìn thấy một khối đá đã bị cỏ dại che khuất.
Mộ Thánh Huân ở trong cốc tìm suốt ba canh giờ, trừ đi cây cối hoa cỏ bình thường, Mộ Thánh Huân cũng không cảm thấy có cái gì đáng ngờ. Hơn nữa Mộ Thánh Huân phát hiện, trong cốc có ẩn ẩn trận pháp, nhưng Mộ Thánh Huân đối với việc này cũng không tinh thông, nên không cách nào phá trừ.
Ngồi bên cạnh hồ sâu, Mộ Thánh Huân nghe được một tiếng thét kinh hãi quen thuộc, “Nguyệt?!” Mộ Thánh Huân quay đầu lại, nhưng không thấy bất luân kẻ nào. Trừ bỏ phụ hoàng, tại trên thế giới này còn có ai gọi mình như vậy ni? Có lẽ … là chính mình nghe lầm đi.
Màn sương dày đặc bên cạnh hồ sâu dần tán đi, có một vật hồng sắc chạy đến, phác tiến (nhào) vào trong lòng Mộ Thánh Huân.
Mộ Thánh Huân kinh ngạc nhìn nhìn thứ trong lòng ngực, trong lòng ngực chính mình là một hồng phát nam tử với thần tình ủy khuất, khó có thể tin mà trợn tròn cả hai mắt, “Nhiên?!” Không chỉ kinh ngạc vì thấy Nhiên xuất hiện tại thế giới này, mà còn bởi vì Nhiên thường có nét mặt phấn chấn, nhưng hiện giờ lại có biểu tình đầy ủy khuất.
Nhìn thấy thần tình ghen tuông của bá khí nam tử phía sau, Mộ Thánh Huân mỉm cười, sự thay đổi của Nhiên, là bởi vì cái người này đi.
Nam tử như không chịu nổi bộ dáng thân mật khi Nhiên nhào vào trong lòng Mộ Thánh Huân, liền đem Nhiên lạp tại lòng ngực chính mình, cả khuôn mặt đều hàm chứa địch ý mà nhìn Mộ Thánh Huân. Mộ Thánh Huân cười nhẹ, thiêu khởi mi, “Xà thần?” Nam tử thiêu khởi mi, “Ngươi là Ma tộc đi?” Thấy Nhiên một bộ dáng trừng lớn hai mắt, Mộ Thánh Huân cười khẽ gật đầu.
Nhiên khó có thể tin mà kêu to, “Nguyệt, ngươi là Ma tộc?! Ngươi như thế nào mà không nói cho ta biết, ta còn nghĩ ngươi chính là tu chân ….”
Mộ Thánh Huân cười cười, đổi đề tài, “Nhiên, ngươi thế nào lại xuất hiện ở cái thế giới này?”