Mẫu thân chưa từng hối hận, cho dù nam nhân kia không cho nàng một danh phận, cho dù nam nhân kia không yêu nàng. Nhưng là … mình thì hối hận, mình không nên sống trên thế gian này, không nên sống.
Nhưng mà … may mắn mình vẫn còn sống, bằng không như thế nào hiểu được cái tâm tình mà mẫu thân nói này? Vì mỗi động tác của hắn mà tim đập mạnh, ánh mắt không tự chủ được luôn hướng về phía hắn, mắt của hắn, mi của hắn, đều là nguyên nhân khiến cho tim mình đập mạnh.
Cho dù … hắn không yêu mình, nhưng mình chỉ cần có thể bồi bên cạnh hắn là được rồi.
A Phúc không nghĩ tới mình sẽ yêu một người, hơn nữa lại yêu sâu như vậy. Nữ tử trong mắt A Phúc mà nói, ngoại trừ mẫu thân, các nữ tử khác đều đáng giận, nếu không phải vì đại phu nhân, mẫu thân cũng sẽ không chết.
Mà đối với nam tử, từ trước đến nay A Phúc luôn cho rằng những nam tử tất cả đều không sạch sẽ, cao lớn thô kệch, không ngờ lại có một Minh Lam công tử như tiên nhân vậy.
A Phúc trộm nhìn sườn mặt Mộ Thánh Huân, ngồi bên cạnh hắn, liền đủ rồi. Tiếng tim đập rất lớn, mặt A Phúc thực đỏ, lại cảm thấy hạnh phúc đến tột đỉnh.
“Nguyệt, ngươi ở đây a.” A Phúc ngẩng đầu, nhận ra là người tên Bạch Si lúc trước. Bạch Si khoát tay lên vai Mộ Thánh Huân, một bộ dáng cợt nhả, “Nguyệt a, đây thật sự là tiểu tình nhân của ngươi?” Vừa nói vừa nhìn A Phúc, ánh mắt nghiền ngẫm.
Mộ Thánh Huân thiêu mi, không có trả lời vấn đề nhàm chán này của Bạch Si.
Bạch Si cong cong khóe môi, tựa hồ đã nghĩ ra cái gì. “Đế đâu?” Mộ Thánh Huân mở miệng, Bạch Si lắc đầu, “Thiết, cái tên mặt quan tài kia a, ta chỉ hạ chút dược hắn liền chết rồi.” Mộ Thánh Huân thiêu mi, hiểu được Bạch Si chỉ là nói không khí mà thôi.
“Nguyệt, giúp ta một chuyện được không?” Mộ Thánh Huân thiêu mi, “Chuyện gì?” Bạch Si hạ mắt xuống đến không thấy con ngươi, hai hàm răng chói lóa, “Nguyệt a, ta biết ngươi pháp lực cao, cái kia … có thể tìm đồ vật này nọ giúp ta không?”
Mộ Thánh Huân nghi hoặc nhìn Bạch Si, rõ ràng khi ở Ma tộc, pháp lực của Bạch Si không cao, nhưng đối với các đồng loại Ma tộc khác, pháp lực của Bạch Si cũng là cao nhất a. Ma khống lực là trụ cột của pháp lực, nhưng Bạch Si tựa hồ trời sinh không thể tu luyện, chỉ có ma khống lực mạnh chứ không có pháp lực duy trì.
Đối với Bạch Si mà nói, tìm vật gì đó là thực dễ dàng. Mộ Thánh Huân nhíu mày, “Thứ ngươi muốn tìm, sẽ không có nguy hiểm gì đó chứ?” Bởi vì nguy hiểm, nên nếu không có pháp lực liền không duy trì được.
Lịch sử ác liệt của Bạch Si có ghi lại, hắn từng trêu chọc thủ hộ thần của Thần tộc, thiếu chút nữa bị giết. Bất quá may mắn, thủ hộ thần của Thần tộc vì trường kỳ ngủ say, nên người của Thần tộc vẫn không tìm thấy hắn, lần đó Bạch Si xem như nhân họa đắc phúc, người của Thần tộc thiếu hắn một cái nhân tình.
Sau đó lại chạy đến địa bàn của Tiên tộc hồ nháo, Tiên tộc không giống Thần tộc, bọn họ đều từ nhân giới phi thăng lên. Bạch Si đã từng trộm qua Định Thiên châu của họ, sau đó “phi thường không cẩn thận” mà để nó tại Long tộc, làm cho hai tộc trở mặt nhau.
Tái sau nữa … Mộ Thánh Huân thở dài, Bạch Si lần đó không làm thành long trời lở đất sao? Không biết vận khí của hắn là tốt hay quá may mắn, mỗi lần đều có lợi đối với hắn hoặc Ma tộc.
Bạch Si chớp đôi mắt ngập nước, cố gắng giả vô tội, “Nguyệt, ngươi phải giúp ta …”
Mộ Thánh Huân lại thở dài một tiếng, “Được rồi, vậy ngươi muốn tìm cái gì, là cái gì “đồ vật này nọ” a? Bạch Si né tránh, “Ha hả, đương nhiên là thứ dễ lấy rồi, đi thôi, Nguyệt.”
Mộ Thánh Huân há miệng thở dốc, vốn định đi nói với Mộ Kỳ Hoàng, nhưng nhớ đến mình vẫn còn đang trừng phạt hắn, liền trực tiếp đi cùng Bạch Si.
A Phúc đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người rời đi. Cảm thấy kinh ngạc, kia … Nhụ Thanh công tử làm sao bây giờ? Rõ ràng mình đã nhìn thấy Minh Lam công tử có tình ý với Nhụ Thanh công tử a … cắn cắn môi, A Phúc vẫn là chạy vào hoa viên.