Đợi hai người họ rời đi, Linh Tuyết chạy thật nhanh vào phòng mình. Lúc này cô mới giám thở một hơi thật dài
–" May thật, nếu bà ta mà nhận ra mình thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi đây."
Sau khi đến phòng bà lão, hai người ngồi xuống bàn bạc:
–" Ngươi có phát hiện gì không?" Bà lão hỏi
Liêm Đông trả lời:
–" Trong hậu viện này chẳng có thứ gì khả nghi cả. Chỗ bà thì sao?"
–" Lầu hai thì rất bình thường, nhưng ta phát hiện lầu ba rất có vấn đề"
–" Có vấn đề?"
–" Lầu ba ta thấy có rất nhiều bạch y nhân qua lại. Hơn nữa ban nãy ngươi cũng thấy rồi. Ta vừa bước lên lầu bọn chúng đã cản lại, còn nói đây là nơi cấm kị, không được tùy ý lên xuống"
–" Phải! Ban nãy ta cũng có thấy"
–" Lúc nãy ta có thấy một người khác. Tên này lên xuống lầu ba mà không gặp cấm cản của ai. Ta còn ngửi thấy mùi hương trên người hắn rất quen thuộc. Hình như đã gặp đâu đó, nhưng ta vẫn mãi không nhớ ra."
–" Tên này xem ra rất kì quái, chúng ta cũng phải đề phòng"
Bà lão lấy từ tay nải ra một tấm bùa, nói:
–" Đây là phong thực bùa, sau khi đưa vào cơ thể sẽ tạo ra một kết giới nhỏ. Cho dù thức ăn hay bất cứ thứ gì vào trong bụng đều bị phong ấn lại. Chúng ta dùng thứ này để đối phó đám bạch y nhân. Đợi sau khi thành công ta sẽ hoá giải nó"
–" Không ngờ lại có loại bùa lợi hại như vậy. Cũng không ngờ bà lại biết nó"
–" Chẳng có gì bất ngờ cả, ta hành tẩu nhiều năm, nắm được chút tài mọn thôi. Được rồi! Ngươi mau đứng yên để ta làm phép."
Bà ta dán tấm bùa trước ngực Liêm Đông, niệm vài câu chú. Lá bùa loé ánh sáng vàng rồi biến mất. Xem ra lá bùa đã tạo kết giới trong cơ thể Liêm Đông. Một phần kế hoạch đã thành công.
–" Lát nữa nhân lúc bọn bạch y nhân ra ngoài, ta sẽ lén lên lầu ba xem sao" bà lão nói
–" Không được! Như vậy quá nguy hiểm, để ta đi cho"
–" Võ công ngươi không tốt, nếu có chuyện thì ngươi đánh không lại bọn họ. Vẫn là để ta đi, trí nhớ ta tốt hơn, ta sẽ nhớ được từng đường đi nước bước ở đó."
–" Có chắc bà làm được không? Nếu lúc đó bị bắt thì ta cứu không được đâu"
–" Ngươi yên tâm, ta không ngốc đến mức để bị bắt đâu"
Trời đang tối dần, cả thị trấn chỉ có duy nhất nơi này có ánh sáng. Bên ngoài tiếng tiểu nhị giục khách xuống ăn cơm. Liêm Đông và Vũ Khanh đều đã chuẩn bị kĩ càng. Nhưng Tiểu Tuyết thì đang rất lo lắng, cô vẫn chưa biết làm cách nào để qua mắt được đám người kia. Cô lấy cớ bản thân đi đường mệt mỏi, nhờ tiểu nhị đem cơm lên phòng, dặn dò:
–" Khách quan! Cơm của người đã đến rồi, người hãy mau ăn đi"
–" Được, ta biết rồi! Ngươi lui trước đi, lát nữa ta sẽ ăn"
–" Không được đâu! À..... Haha. Ý tôi là...... Đây đều là những món mới do đầu bếp làm. Ông chủ muốn tôi phải chính mắt thấy khách quan dùng thử. Khách quan à, người hãy thông cảm cho tiểu nhân, ăn vài miếng được không?"
Tiểu Tuyết nghĩ thầm:" Gì mà món mới, gì mà ông chủ dặn. Ta thấy ngươi là muốn xác nhận xem ta có ăn đồ bị hạ độc không thôi. Tiểu cô nương ta sẽ diễn kịch cùng ngươi"
–" Được rồi! Ta cũng không để ngươi bị ông chủ trách mắng. Ta ăn là được rồi"
Tiểu Tuyết đến bên bàn ăn, gắp một miếng rau đưa vào miệng nhai. Lại gắp thêm một miếng thịt, giả vờ nuốt. Tươi cười nói với tiểu nhị:
–" Ngon lắm! Đồ ăn của các người ngon thật"
–" Người thích là tốt. Vậy khách quan người từ từ ăn, tiểu đích cáo lui"
Tiểu nhị vừa đi ra khỏi cửa thì Linh Tuyết đã nhả hết đồ ăn trong miệng ra. Nghĩ đã thoát được một kiếp nạn. Nhưng tên tiểu nhị gian xảo, hắn đứng bên ngoài cửa đã thấy hết chuyện trong phòng. Rất tức giận liền đi thông báo sự tình này cho tên thủ lĩnh.
Hắn chạy đến cuối hành lang đối diện, gõ cửa rất kì quái. Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ gõ lên cửa theo nhịp 2–1–2–1. Sau khi gõ ba lần cánh cửa tự động mở ra. Bên trong thấy một thanh niên khá tuấn tú, đang ngồi lau tiêu. Hắn ta tên Tiêu Tấn
–" Tiêu thủ lĩnh! Thuộc hạ vừa có phát hiện"
–" Phát hiện gì?"
–" Ban nãy thuộc hạ đưa cơm cho gã thuê phòng đối diện. Thuộc hạ sợ hắn không ăn cơm nên cố ý dùng lời để gạt hắn. Hắn đúng là ăn thật, nhưng lúc thuộc hạ ra ngoài thì hắn lại nhả toàn bộ thức ăn trong miệng ra. Thuộc hạ cảm thấy hắn khả nghi nên đến đây bẩm báo"
–" Giả vờ ăn sau đó lại nhả ra? Hư hư.... Thú vị đấy! Bí mật quan sát cho ta. Còn nữa, tốt nhất đừng để hắn ta ra ngoài vào ban đêm"
–" Thuộc hạ đã hiểu"
Xem ra đám bạch y nhân đã nghi ngờ Tiểu Tuyết, cô đang gặp nguy hiểm. Nhưng tên tiểu nhị lại bất cẩn để Vũ Khanh bám đuôi. Bà ta núp trên trần nhà đã nghe hết mọi thứ. Nhân lúc tên thủ lĩnh hỏi về tình hình trong trấn, bà ta lẻn đến căn phòng đối diện.
Tiểu Tuyết đang thay y phục thì bà ta bước vào. Thấy bóng người, cô hét:
–" Này tên biến thái! Sao ngươi dám vào phòng ta hả? Nhìn lén ta thay y phục sao? Cặn bã! Ta giết ngươi"
Cô dùng một tấm vải quấn quanh người, một tay cầm kiếm tới định đâm. Nhưng bị bà lão nhanh tay bắt lấy, dồn nàng ta ngã xuống giường. Tiểu Tuyết nhìn thấy bà lão thì sợ tái mặt, đẩy bà ta ra:
–" Bà.....bà là ai? Sao dám vào phòng một nam nhân mà không gõ cửa. Lại còn làm ra hành động phi lễ này"
Bà lão đứng sau cô, cầm tấm khăn đỏ, cười nói:
–" Ta chưa từng thấy tên nam nhân nào có ngực đâu đấy"
Tiểu Tuyết hoảng hồn nhìn xuống thân thể mình. Tấm vải che thân đâu mất, cô vội lấy tay che đi vùng nhạy cảm. Bà lão lại nói tiếp
–" Hơn nữa ta cũng chưa thấy tên nam nhân nào cần dùng râu giả"
Linh Tuyết đưa tay lên mặt sờ, quả nhiên không thấy cặp râu giả.
–" Cô đang tìm thứ này sao?"
Tiểu Tuyết xoay người lại nhìn thấy tay bà lão đang cầm tấm vải và râu giả. Xem ra thân phận mình đã bị bại lộ.
Bà lão quay mặt đi, ném tấm vải vào người cô
–" Mau đi mặc y phục đi, lồ lộ như vậy còn ra thể thống gì"
Tiểu Tuyết nhặt tấm vải lên, giọng giận dỗi
–" Rõ ràng là bà cởi khăn của ta ra. Giờ còn ngồi đây nói ta không ra thể thống. Vậy bà vào phòng không gõ cửa là ra thể thống sao?"
–" Được rồi! Không nói chuyện này nữa. Ta còn chưa trách cô tội không nghe lời, tự ý hành động"
Tiểu Tuyết nghe thấy chuyện này liền sợ hãi, cố ý né sang chuyện khác. Bước ra ngoài nói
–" Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là bà vừa nhìn thấy thân thể ta.Vậy sau này ta làm sao gả cho ai được nữa."
–" Ta với cô đều là nữ nhân, ta nhìn thấy thì cô cũng có bị thiệt gì"
–" Sao lại không thiệt? Dù sao bà cũng nhìn thấy rồi, bà phải chịu trách nhiệm về cuộc đời ta"
Bà lão lại gần Tiểu Tuyết, một tay chống tường, một tay nâng cằm cô lên
–" Vậy ta phải chịu trách nhiệm thế nào đây? Hay ta cũng khoả thân cho cô xem nhé"
Linh Tuyết đẩy bà lão ra, mắng:
–" Đồ lưu manh"
–" Hư.... Phải! Ta là lưu manh. Được chưa?"
Bên ngoài có tiếng gõ cửa làm cả hai giật mình. Tiểu Tuyết hỏi:
–" Ai.....ai vậy?"
–" Khách quan! Là ta, tiểu nhị đây"
Tiểu Tuyết luống cuống tay chân. Bà lão dán râu giả vào cho Tiểu Tuyết rồi nấp sau tủ đồ. Tiểu Tuyết trấn tĩnh, cầm cây quạt ra mở cửa.