• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy kết giới đã bị phá, Tiểu Tuyết nhanh chân chạy vào trong, nhưng lại bị Linh Mẫn ngăn lại. Bắt cô ta phải đi đằng sau mình.

Linh Mẫn đưa Tiểu Tuyết bay qua đám tiểu yêu, đến một khoảng trống khá lớn, hai người họ đáp đất.

Linh Mẫn nhanh chóng vẽ thứ gì đó rất lớn trên mặt đất, hơn nữa còn loằng ngoằng khó hiểu. Tiểu Tuyết không biết loại pháp thuật này, nên chẳng thể giúp gì.

Lúc này cô ta lại lo lắng cho Vũ Khanh hơn, không biết bà ta đang làm gì. Liệu có gặp nguy hiểm đến tính mạng hay không?

Tiểu Tuyết nhân lúc Linh Mẫn không chú ý, liền lén lẻn đi nơi khác. Ở trong một con hẻm, cô ta nhìn thấy Vũ Khanh đang chém yêu quái. Hơn nữa con này chết, lại đến con khác nhào tới.

Có vẻ như sức của Vũ Khanh đang dần cạn kiệt, bà ta đứng không vững, đến thở cũng khó khăn.

Lúc này Vũ Khanh dần cảm thấy tuyệt vọng, nhưng một đường sáng xanh lam quét đến. Đám yêu đang lao tới Vũ Khanh đều bị giết.

Từ xa thân ảnh của một nữ tử đang bước tới, hiên ngang lẫm liệt giống như Tuyết Linh Hoa năm xưa. Vũ Khanh trợn tròn con mắt, miệng há hốc ngạc nhiên. Miệng còn không ngừng lắp bắp:

- " Sư! Sư nương!"



Nhưng một lúc sau khi mắt hết nhoè, Vũ Khanh mới nhận ra nữ tử kia nào phải sư nương. Mà là Linh Linh Tuyết, cô ta chỉ được cái vẻ ngoài, còn bên trong thì.... Đến việc đi trên mặt đất phẳng còn vấp ngã. Bị một đám tiểu yêu đuổi đến mức vừa chạy vừa khóc.

Vũ Khanh thở dài một tiếng, lại chỉ biết lắc đầu. Tiểu cô nương này chắc hẳn mấy năm qua không chịu học hành. Bộ dạng lười biếng này vẫn giống như năm xưa.

"Sư phụ và sư nương chắc chắn rất phiền lòng với tiểu cô nương nghịch ngợm này." Vũ Khanh thầm nghĩ.

Tiểu Tuyết đến cứ ngỡ sẽ được làm anh hùng. Ai mà ngờ cuối cùng lại gây thêm rắc rối cho Vũ Khanh. Bà ta đang mệt mỏi, vẫn phải cố đứng dậy, tiếp tục chém đám yêu quái, giải cứu Tiểu Tuyết.

- " Cô không ở nơi an toàn, chạy lung tung làm gì?"

- " Ta thấy bà mãi không ra, sợ bà bị yêu quái ăn thịt rồi. Nên ta mới đi tìm bà đó.

Sao hả! Thấy màn giải cứu của ta có ngầu không?"

- " Hừ! Ta chưa từng thấy tiên nhân nào như cô. Trái lại bây giờ ta lại thắc mắc, ruốt cuộc cô có phải thánh nữ không vậy?"

- " Bà lại không tin ta sao? Nếu không phải thánh nữ, sao ta có thể gọi được trưởng lão của tiên nhân tộc đến đây"?

Tiểu Tuyết chỉ tay vào đám yêu quái, rồi lại nói.

- " Chúng ta chỉ cần đuổi bọn chúng vào trong vòng chuyển dịch, do Mẫn ma ma mở ra là được."

Tiểu Tuyết dùng thân mình, không dễ gì mới dụ được một đám yêu. Kết quả giữa đường bọn chúng lại chạy về hướng khác.

Hơn nữa những con yêu khác cũng ồ ạt chạy đến hướng Linh Mẫn đang làm phép.

Tiểu Tuyết tò mò cũng chạy theo, cuối cùng lại phát hiện Vũ Khanh dùng một con thỏ rừng đang rỉ máu, treo trước vòng chuyển dịch.



Đám tiểu yêu này ngửi thấy mùi máu nên chạy nhanh tới. Kết quả đều bị mắc kẹt ở trong vòng chuyển dịch.

Sau khi tìm kiếm mấy vòng quanh thành, không còn bóng dáng một con yêu quái nào. Linh Mẫn lập tức đưa bọn chúng quay lại rừng U Minh.

Khi bà ta làm phép xong thì trời cũng tối. Lúc này bọn họ đốt một đống lửa, trực tiếp qua đêm trong thành.

- " Tiểu yêu đã bị đuổi đi toàn bộ, nhưng thuốc giải phải tìm ở đâu đây?" Tiểu Tuyết thắc mắc.

- " Ngày mai chúng ta cùng đến trấn Nam Đan, ta sẽ xem xét qua tình hình của những bách tính đó. Rồi tìm cách điều chế thuốc giải." Linh Mẫn nói.

Tiểu Tuyết cực kì phấn khích, khi nghe Linh Mẫn nói sẽ đi cùng mình.

- " Mẫn ma ma! Người thực sự sẽ đi cùng ta sao? Tốt quá! Nếu có bà đi theo, ta chắc chắn sẽ rất vui đấy."

- " Thần chỉ có thể đi cùng người tới trấn Nam Đan, xem những người ở đó thế nào thôi. Ở trong tộc có rất nhiều việc phải giải quyết. Thần không thể ở cùng người thêm nữa."

Tiểu Tuyết bĩu môi, ôm lấy Linh Mẫn nũng nịu.

- " Người ta thực sự rất nhớ ma ma, kể từ khi Lạc Lạc mất. Bên cạnh ta không còn một người thân nào, ta thực sự rất nhớ mọi người."

- " Thần cũng rất nhớ người, nhưng đây là quy tắc từ ngàn năm của tiên nhân tộc. Người là thánh nữ, càng không thể làm trái quy tắc của tổ tiên được."

- " Nếu ta không phải là thánh nữ thì tốt quá, sẽ không phải rời xa mọi người."

- " Một thời gian nữa người sẽ quen thôi, hơn nữa ba năm sau lại có thể quay về tiên nhân tộc rồi. Đến lúc đó chúng ta lại được đoàn tụ rồi, phải không."

Tiểu Tuyết gật đầu, sau đó nằm lên đùi Linh Mẫn ngủ.

Nhìn thấy Tiểu Tuyết đã ngủ say, lúc này Linh Mẫn mới nói chuyện với Vũ Khanh.

- " Ruốt cuộc người là ai, tiếp cận với Tiểu Tuyết nhằm mục đích gì? Sao con bé có thể tiết lộ thân phận của mình cho ngươi được chứ"?

Vũ Khanh không nói gì, chỉ nhìn Linh Mẫn rồi cười. Việc này càng khiến bà ta cảm thấy hoài nghi.

- " Từ Lần đầu tiên gặp mặt, ya đã biết ngươi sử dụng dịch dung thuật. Xem ra ngươi cũng không phải người tầm thường nhỉ."

- " Ta vốn chỉ là một người bình thường thôi, ta sẽ không làm hại đến Tiểu Tuyết. Trưởng lão không cần phải lo lắng."

- " Ta còn nghe nói ngươi là đồ đệ của Vương nhi."

- " Không sai! Thánh trưởng tiên nhân tộc đời trước chính là sư phụ của ta."

- " Không thể nào! Theo ta biết Vương nhi chỉ nhận duy nhất một đệ tử. Nhưng nó hiện tại đang ở chiến trường."

- " Trí nhớ của trưởng lão Đúng là phi thường. Năm đó ta chỉ là một đứa trẻ mất gia đình, may mắn được hai người đứng đầu tiên nhân tộc cứu giúp. Vì thế mới có ngày hôm nay."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK